Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 22: Bệnh nan y!




Thời gian dần trôi qua, lại đến mùa thu năm Kiến An thứ tám, Lưu Cảnh đến thời Tam quốc đã hai năm.

Năm ngoái sau khi Viên Thiệu lâm bệnh qua đời, vì tranh đoạt quyền kế thừa, huynh đệ Viên thị bộc phát nội chiến, Tào Tháo yên lặng theo dõi kỳ biến, thời cơ mà tấn công, đồng thời ly gián quan hệ giữa Tây Lương Mã Đằng và huynh đệ Viên thị, phòng ngừa y ở phía tây hưởng ứng.

Mà ở Giang Hạ, tuy thế cục giữ được sự yên tĩnh, nhưng dưới mặt sông yên tĩnh dòng nước ngầm vẫn chảy không ngừng, Hoàng Tổ hai lần phái người giả làm thủy tặc ở Trường Giang cướp bóc tài vật của thương nhân Sài Tang, nhưng hai lần đều bị Lưu Cảnh phá, lệnh Cam Ninh hộ tống, tiễu trừ thúy tặc, Hoàng Tổ đành phải từ bỏ.

Mặt khác, Hoàng Tổ do thám biết Lưu Cảnh và Giang Đông có qua lại, liền âm thầm phái người mật cáo cho Lưu Biểu.

Tin tức này khiến Lưu Biểu tức giận, yêu cầu Lưu Cảnh về Tương Dương giải thích rõ việc này, may mắn được Khoái Việt luôn bảo vệ, lại phóng đại danh vọng của Lưu Cảnh ở Giang Hạ để giải thích, chuyện này cuối cùng mới có thể bình ổn.

Canh tư, trăng sáng sao thưa, một vầng trăng treo ở trên trời, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống sông Trường Giang, làm cho dòng Đại Giang đang gợn sóng tung tăng nhuộm lên một tầng màu bạc.

Bờ nam Trường Giang, Lưu Cảnh một thân một mình lẳng lặng ngồi ở bờ sông, cởi trần, mái tóc dài rối đen nhánh tung trên vai, đối mắt khép hờ, trước ngực màu đồng cơ thể hơi hơi phập phồng, thể lực của hắn khôi phục một chút.

Lưu Cảnh năm nay đã mười tám tuổi, năm tháng đã hằn lên những dấu vết của sự thành thục trên khuôn mặt góc cạnh của hắn, ở Sài Tang một năm rưỡi, Lưu Cảnh mỗi ngày nửa đêm đều sẽ ra xuất hiện ở Trường Giang, khắc khổ tập luyện, khiến thân thể của hắn dần dần đã thay đổi, hắn trở nên càng thêm khôi ngô cường tráng, gân cốt mạnh mẽ hữu lực, sức mạnh gia tăng rất nhiều.

Tất cả những thứ này đều là nhờ vào sự kết duyên với Ngọc Chân tử, nếu như nói biến hóa bề ngoài chỉ có điều khiến Lưu Cảnh thoạt nhìn càng thêm cường tráng to lớn, nhưng biến hóa ở bên trong chỉ có mình Lưu Cảnh rõ ràng.

Sức mạnh của hắn được tăng lên đến hai lần, một lần xảy ra vào mùa đông năm ngoái, một lần khác xảy ra vào mùa hè năm nay, đó là một sự biến đổi về lượng tích lũy mà trở thành biến đổi về chất.

Sức mạnh được nâng cao liên tiếp hai lần khiến Lưu Cảnh dường như thoát thai hoán cốt, hắn sử dụng binh khí nặng bốn mươi cân nâng lên bảy mươi cân, cung lực cũng từ tám đấu gia tăng lên một thạch năm đấu.

Mặc dù lúc này hắn chưa cách nào sử dụng Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố, nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì Triệu Vân đã nói với hắn, bình thường sẽ có ba cơ hội nâng cao sức mạnh, hắn đã đạt được hai lần, như vậy còn có một lần biến hóa kịch liệt cuối cùng.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi lần kỳ ngộ thứ ba đến, điều này chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, đột nhiên phát sinh, từng bộ vị thân thể của hắn đều đã bị một loại sức mạnh khổng lồ nuốt hết, đó là một thể nghiệm vô cùng sảng khoái, vô cùng sung sướng.

Thể lực của Lưu Cảnh đã hơi khôi phục, hắn chậm rãi đứng lên, ngậm chiến đao trong miệng, lại một lần thả người nhảy vào Trường Giang rộng lớn mạnh mẽ, rất nhanh liền biến mất trên mặt sông, chìm vào càng sâu, thế giới đáy nước càng thêm hắc ám.

....

Giờ Mão một khắc, lúc bầu trời bắt đầu ánh lên những tia sáng, sắc trời sáng dần, đầu thành vang lên tiếng chuông du dương, "Đoong đoong " hơn trăm người dân bán rau sớm chờ ngoài thành lập tức kích động lên, xách gánh đồ ăn, xe bò, vội vàng từ phía sau đến trước cửa thành xếp hàng dài.

Cửa thành đúng giờ một tiếng ken két mở ra, tiểu thương, nông dân cùng với vài sỹ tử du học một loạt mà vào, thành Sài Tang lại bắt đầu một ngày sinh hoạt.

Lúc này, vài tên tùy tùng vây quanh Lưu Cảnh trong tình trạng đã kiệt sức cưỡi ngựa chậm rãi mà đến, các binh sỹ sớm đã quen với thói quen luyện đêm của thủ lĩnh bọn họ, mỗi ngày như thế, gió mặc gió, mưa mặc mưa, các binh sỹ đều bội phục sát đất đối với sự bền gan vững chí của hắn.

Lưu Cảnh vào thành, đem dây cương ném cho tùy tùng, liền trực tiếp lên thành, hắn còn cần nghỉ ngơi nửa canh giờ, khiến thể lực hoàn toàn khôi phục.

Tất cả những việc nãy sớm đã quen thuộc, mỗi ngày đều như thế, bên trong có một gian thành lâu chuyên môn dùng để nghỉ ngơi, trong phòng chỉ có một tấm chiếu trúc, còn lại không có gì cả.

Hắn đem một viên viên thuốc màu xanh biếc nuốt xuống, ngồi xếp bằng lên chiếu trúc, lúc này tất cả thần niệm của hắn đều biến mất, dường như cả người đặt mình ở trong một hư không vô biên vô hạn, mà thể lực của hắn đang bắt đầu khôi phục một chút.

Sau nửa canh giờ, tinh thần Lưu Cảnh hưng phấn xuống thành, bước tiếp theo hắn muốn đi quân doanh, tuần tra huấn luyện mỗi ngày của binh sỹ.

Hôm nay lại có tình huống dị thường phát sinh, Lưu Cảnh mới vừa xuống đầu thành, một tên binh sỹ liền chạy ra đón chào.

- Khởi bẩm Tư Mã, vừa rồi Từ huyện úy phái người nói, nếu Tư Mã xuống thành, mời Tư Mã đi xem phố rèn đúc nói có chuyện trọng yếu.

Phố rèn đúc là năm ngoái thiết lập, trên thực tế bao gồm hai xưởng là tinh luyện và rèn, là căn cứ rèn binh khí trọng yếu nhất Sài Tang.

Bắt đầu từ năm ngoái, Lưu Cảnh thông qua Đào gia, mua số lượng lớn quặng sắt thạch chất lương tốt ở huyện Đan Dương, lại từ Ba Thục mua được số lượng lớn than đá, do hai trăm thợ phụ trách tinh luyện ra thép tinh có phẩm chất cao.

Thép tinh thì ra là thép cao thán, phương pháp tinh luyện kim loại này là do Trương Khiên từ Tây Vực truyền đến, trên thực tế chính là nấu sắt cho thêm số lượng vừa phải than phấn, khiến độ cứng của thiết rất cao, từ đó tạo ra binh khí cao cấp.

Từ năm ngoái bắt đầu tạo ra kim loại tinh luyện, Sài Tang không chỉ có được hai mươi mấy vạn cân thép tinh thượng đẳng, đồng thời cũng tạo ra mấy trăm khôi giáp và binh khí đặc thù.

Phố rèn đúc ở bên cạnh thủy môn, vốn là một mảnh đất hoang hơn ba mươi mẫu, Lưu Cảnh từ trong tay địa chủ mua mảnh đất hoang này, xây dựng cải tạo thành kho, dựng lò luyện, cũng ở bốn phía xây dựng tường vây cao, do hai trăm binh sỹ tuần tra thủ hộ, đề phòng vô cùng nghiêm ngặt.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Cảnh cũng vô cùng coi trọng tình hình của phố rèn đúc, trong xưởng đang tiến hành thí nghiệm trọng đại nhất, đã liên tục thất bại vài chục lần, nhưng cách thành công càng ngày càng gần.

Lưu Cảnh mới vừa đi tới cửa lớn của xưởng, vừa lúc gặp được Từ Thứ vội vàng đi ra, trên mặt có một sự hưng phấn không kìm nổi.

- Công tử, ty chức đang muốn đi tìm công tử!

Nhìn thấy Lưu Cảnh, Từ Thứ lập tức hưng phấn dị thường nói.

- Thành công đúng rồi phải không?

Trực giác nói cho Lưu Cảnh biết, hẳn là thành công rồi.

Từ Thứ kích động vạn phần nói:

- Công tử, thành công, rốt cục tạo ra rồi.

Lưu Cảnh ngây ngốc một chút, lập tức giống như một trận cuồng phong hướng tây bắc phóng đi, hắn lập tức vọt vào một gian phòng, phòng ở cực kỳ rộng rãi, ánh sáng từ bốn phía cửa sổ bắn vào, khiến trong phòng rất sáng sủa.

Trong phòng đã có mười mấy người, bao gồm quan viên cụ thể phụ trách phố rèn đúc, quan Sài Tang Tào Ngô Quần, cùng với vài tên quan lại, còn lại toàn bộ đều là thợ rèn có tiếng.

Ở giữa phòng bày một cái bàn dài ba trượng, nhưng thật ra là do bốn bàn lớn ghép thành, lúc này ở trên bàn bầy một binh khí đặc thù, nhìn bề ngoài, hẳn là một thanh kiếm, nhưng thanh kiếm này dài chừng hai trượng, cán dài bốn thước.

Thanh trường kiếm này bề ngoài hơi có điểm giống kiếm trảm mã tự chế, nhưng nhìn kỹ lại có bất đồng, kiếm trảm mã là một loại khí vật của cung đình, bình thường không cần ở chiến trường, cho nên bất kể xúc cảm vẫn hay là ngoại hình đều khá khuyếch đại tráng kiện, nặng bốn mươi bảy cân, dài một trượng năm thước.

Từ nửa năm trước, đám thợ thủ công liền tạo ra được trảm mã kiếm, nhưng đây không phải là thứ Lưu Cảnh muốn, hắn muốn là một loại càng tinh tế, càng áp dụng trảm mã kiếm cho thực chiến.

Tốn thời gian hơn nửa năm, sau khi trải qua mấy chục lần thất bại, đám thợ thủ công rốt cục tạo ra được trảm mã kiếm Lưu Cảnh muốn, trên thực tế, bề ngoài của nó đã không còn là kiếm, mà là đao, càng dài nhỏ chắc chắn, hai bên mơ lươi, sắc bén dị thường.

Chuôi Trảm mã đao này chỉ nặng có ba mươi bốn cân, dài một trượng bốn thước, lưỡi dao vừa mịn lại mỏng, dường như có thể một đao chém đứt, nhưng trên thực tế, chuôi trường đao này cứng rắn dị thường, hơn nữa lưỡi dao dùng tinh thép tốt nhất bao bọc tạo thành, vô cùng sắc bén.

Đây là mạch đao như trong suy nghĩ của Lưu Cảnh, tuy rằng so với mach đao được quân đội triều Tùy triều sử dụng vẫn có chỗ không giống, nhưng đã tương tự rồi, hơn nữa nó có đầy đủ tất cả ưu thế của mạch đao, nhưng tất cả thợ thủ công đều nhất trí gọi nó là Trảm mã đao.

Lưu Cảnh nhặt thanh Trảm mã đao dài chừng ba thước hai thẳng tắp, vung thử ra xung quanh, một loại sát khí hùng mạnh từ trong tay hắn tràn ra, trong tưởng tượng của hắn mấy trăm binh lính mặc giáp đồng thời vung Trảm mã đao, như một bức tường xông lên, nghênh đón Hổ Báo kỵ binh của Tào Tháo.

Lưu Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao, trên lưỡi đao hiện ra một tầng thanh quang nhàn nhạt, hắn bỗng nhiên quay đầu lại quát:

- Ngô Công tào có ở đây không!

Công tào Ngô Quần lập tức tiến lên thi lễ.

- Có ty chức!

- Ta hỏi ngươi, chế tạo ra một thanh Trảm mã đao như thế này cần bao lâu?

Ngô Quần khom người nói:

- Hồi bẩm Tư Mã, chúng tôi đã hoàn toàn nắm giữ phương pháp tạo ra Trảm Mã Đao này, nhưng công nghệ rất phức tạp, hơn nữa cũng rất khó tạo ra, hơi bất thần sẽ thất bại, bước đầu chỉ tạo ra được một cái, ba gã thợ thủ công dùng nửa tháng có thể tạo ra một thanh.

Lưu Cảnh ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào y

- Ta mặc kệ mất bao lâu, ta chỉ hỏi ngươi, một tháng ngươi có thể giao cho ta mấy thanh?

Ngô Quần trong lòng nhanh chóng tính toán một chút, vẻ mặt khổ sở nói:

- Ít nhất mười thanh, tối đa cũng chỉ có mười lăm thanh.

Lưu Cảnh có chút thất vọng, hắn tính toán tổ chức và thành lập một đoàn binh sỹ trọng giáp năm trăm người, nhưng cái tốc độ trang bị này, ít nhất phải bốn năm sau mới có thể hoàn thành, bốn năm sau, đúng là năm Kiến An thứ mười.

Lưu Cảnh đem Trảm Mã Đao buông, rồi hướng Ngô Quần dặn dò:

- Tận lực tăng thêm tốc độ đi! Mặt khác tạo ra trọng giáp giống vậy, kỹ thuật tạo ra Trảm mã đao phải tuyệt đối giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.

- Xin Tư Mã yên tâm, ty chức nghiêm khống cơ mật, tuyệt sẽ không tiết lộ ra ngoài.

.....

Rời khỏi phố rèn đúc, Lưu Cảnh lại vòng chân đi tới quân doanh, lúc này quân đội của Lưu Cảnh tổng số đã đạt sáu nghìn người, huyện Trung Dương và huyện Hạ Trĩ đóng quân năm trăm người, do Quân hầu Triệu Trí và Quân hầu Vương Thái phân biệt Thống soái, Cam Ninh thì dẫn một nghìn người trú đóng ở thành Long Loan, tiếp ứng Sài Tang.

Còn lại bốn nghìn người thì đóng giữ Sài Tang, quân đội này đều trải qua trường kỳ huấn luyện, cực kỳ tinh nhuệ, do Ngụy Diên, Lưu Hổ, Liêu Hóa, Lý Tuấn bốn gã Nha tướng thống lĩnh, trung thành với Lưu Cảnh.

Trải qua hơn một năm phát triển, Lưu Cảnh đã trở thành người có thể lực mạnh nhất trong con cháu của Lưu Biểu, có được tinh binh sáu nghìn người, chiến thuyền hơn ba trăm chiếc, chiến mã năm trăm con.

Lưu Cảnh cưỡi ngựa chạy vội tới, ở trước cửa doanh xoay người xuống ngựa hỏi:

- Hổ tướng quân có ở đây không?

- Hồi bẩm Tư Mã, tướng quân ở bên trong giáo trường đang hướng dẫn trọng giáp binh tập luyện.

Lưu Cảnh gật gật đầu, bước nhanh đi vào quân doanh, ở xa hắn đã nhìn thấy Lưu Hổ, ở góc tây nam giáo trường, Lưu Hổ làm gương cho binh sĩ, đang suất lĩnh ba trăm người trọng giáp binh tập luyện trận trường đao.

.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.