Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 19: Ta có thể cưới ngươi không




Ngay khi Lưu Cảnh thăm hỏi Khoái Việt, xe ngựa của Hoàng Tổ đã dừng lại ở cửa Thái phủ, đối với Hoàng Tổ mà nói, ủng hộ của Thái gia ắt không thể thiếu, thậm chí tới một mức độ nào đó, ủng hộ của Thái gia là thành bại mấu chốt lần này y hành trình tới Tương Dương.

Cửa Thái phủ, Thái Dật đã đợi ở bậc thang, thấy xe ngựa Hoàng Tổ đến, Thái Dật vội vàng tiến lên thi hành,

- Thế thúc dọc đường khổ cực rồi.

Hoàng Tổ xuống xe ngựa, cười tủm tỉm hỏi:

- Phụ thân ngươi có nhà không?

- Gia phụ ở thư phòng chờ thế thúc, mời thế thúc đi theo cháu.

- Vậy quấy rầy rồi.

Hoàng Tổ chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm theo sát Thái Dật vào phủ, hướng thư phòng Thái Mạo mà đi.

Hoàng thị Giang Hạ, Thái thị Tương Dương, đây là hai đại thế gia trứ danh Kinh Châu, tài lực hùng hậu, đều tự nắm giữ mấy vạn tá điền, hai nhà lại thế giao, Thái Mạo và Hoàng Tổ cũng có mười mấy năm giao tình, vả lại có hôn sự hai bên, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.

Cũng chính là nguyên nhân này, Thái Mạo với chuyện mà Hoàng Tổ gần đây gặp phải cũng có trách nhiệm không thể chối từ.

Trong phòng, Thái Mạo khách khí mời Hoàng Tổ ngồi xuống,

- Văn Tiến, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi!

Hoàng Tổ cảm thán một tiếng nói:

- Ta nhớ lần trước gặp mặt là ngày đầu nam của năm Kiến An năm thứ tư, khi đó quân sư công danh nổi trội, phong thái khó ai bằng, ta cũng là chí khí ngút trời, ý chí rộng lớn, sao mới vài năm không thấy, chúng ta hai bên đều có khí tàn thu?

Trong giọng Hoàng Tổ nói mang theo thâm ý, kỳ thật lão chính là ám chỉ Thái Mạo, chúng ta hiện tại cuộc sống cũng không quá tốt, phải đồng tâm hiệp lực mới đúng.

Thái Mạo đương nhiên hiểu được ý tứ của lão, kỳ thật không cần Hoàng Tổ nói, Thái Mạo cũng biết bây giờ nên làm cái gì, Hoàng gia đang ở ngoại viện Thái gia, nếu Hoàng gia ngã, Lưu Biểu kế tiếp tất nhiên là thu thập Thái gia, Giang Hạ nguy cơ, Thái gia đương nhiên sẽ cảm thấy môi hở răng lạnh.

- Văn Tiến xin yên tâm, lần này Thái gia đem toàn lực ủng hộ Hoàng gia, bất kể như thế nào, nhất định phải duy trì hiện trạng Giang Hạ, không thể để cho Lưu Biểu thay đổi hiện trạng.

Việc này đã được coi là Thái Mạo chính thức tỏ thái độ, Hoàng Tổ thấy y có thái độ này, một lòng lập tức buông xuống, cười ha hả nói:

- Quân sư tỏ thái độ khiến Hoàng Tổ vô cùng cảm kích, nếu quân sư có tâm, chúng ta đây nói công bằng một chút đi!

- Văn Tiến có lời gì, cứ nói đừng ngại.

Hoàng Tổ gật gật đầu, hơi hơi thở dài nói:

- Hiện tại ta gặp được hai phiền toái, một việc là nghịch tử ta gặp rắc rối, đả thương Tông công tử, thứ hai đó là Sài Tang gặp chuyện không may, Lưu Cảnh chiếm lĩnh Sài Tang, việc này chỉ sợ sẽ là Lưu Biểu âm thầm sai khiến, vị trí địa lý Sài Tang cực kỳ trọng yếu, ảnh hưởng nghiêm trọng với thế cục Giang Hạ, bất kể như thế nào, ta nhất định phải thu hồi Sài Tang.

Thái Mạo chậm rãi gật đầu,

- Cái gì cũng có thể thương lượng, mấu chốt còn phải xem ngươi nhượng bộ như thế nào, chỉ cần nhượng bộ đủ, ta sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục Lưu Biểu.

Hoàng Tổ trầm ngâm một chút,

- Ta nghĩ hy vọng lớn nhất của Lưu Biểu chính là ta có thể giao ra quân quyền, giống như những Thái Thú khác, chỉ để ý chính vụ, không hỏi quân sự.

- Ngươi nói không sai, đây quả thật là điều Lưu Biểu trông mong, nhưng...

Thái Mạo thử thăm dò hỏi y nói:

- Việc nhượng bộ này ngươi có thể làm được sao?

- Không có khả năng!

Hoàng Tổ quả quyết cự tuyệt,

- Ta có thể nhượng xuất quyền chính vụ, nhưng muốn ta buông quân quyền trong tay ra, y nghĩ cũng đừng nghĩ.

- Đó có chút khó làm rồi.

Thái Mạo hơi than thở nhẹ một tiếng,

- Nếu như ngươi không chịu từ bỏ quân quyền, chỉ sợ y cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ cho Sài Tang, trừ phi....

- Trừ phi như thế nào?

Hoàng Tổ khẩn trương hỏi han.

- Trừ phi ngươi đồng ý vật thế chấp cho Tương Dương, sau đó tượng trưng từ bỏ quyền quân, cấp mặt mũi cho Lưu Biểu, có lẽ y sẽ suy xét duy trì hiện trạng.

- Việc này.... để ta suy nghĩ suy xét.

...

Hoàng Tổ và Thái Mạo ước chừng nói chuyện một canh giờ, mới cảm thấy mỹ mãn mà ra về, thị nữ lấy dụng cụ uống trà, lại thay đổi hương, trong phòng rốt cục an tĩnh lại, Thái Mạo khoanh tay chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, dừng ở thật lâu trước bầu trời đêm.

Trên thực tế, từ mấy ngày trước, y và Nhị thúc liền thương lượng qua việc của Hoàng Tổ, Nhị thúc luôn luôn chỉ suy xét lợi ích của gia tộc trong chuyện này lại cực lực ủng hộ Hoàng gia.

"Hai nhà Thái Hoàng là quan hệ môi hở răng lạnh, chỉ cần hai nhà liên kết, Lưu Biểu cũng không dám quá phận chèn ép thế gia Kinh Châu, nếu để cho Lưu Biểu diệt Hoàng gia, như vậy Thái gia nguy cơ cũng liền không xa."

Lời nói nhị thúc dường như còn quanh quẩn ở bên tai Thái Mạo, y không thừa nhận Nhị thúc nhìn vấn đề sâu xa cũng không được, có thể nhìn rõ mấu chốt, mặc kệ Hoàng Tổ làm người thế nào, ở trên lợi ích của gia tộc, ích lợi hai nhà Thái Hoàng là thống nhất, chỉ có bảo vệ Hoàng gia, mới có thể bảo vệ Thái gia.

Lúc này, cửa mở, đứa con cả Thái Dật đi đến, khom người thi lễ,

- Phụ thân, con đã tiễn Hoàng Thái Thú đi rồi.

Thái Mạo gật gật đầu, lúc này y lại nghĩ tới một chuyện, chỉ bảo đứa con cả nói:

- Đóng cửa lại, ta có lời hỏi con.

- Vâng!

Thái Dật đóng cửa lại, đi đến trước mặt phụ thân đang đứng khoanh tay, Thái Mạo trầm ngâm một chút hỏi:

- Lần trước ta sắp xếp con làm chuyện, hiện tại thế nào?

- Hồi bẩm phụ thân, hai tin tức thành Tương Dương đã truyền đến, tuy nhiên có một chuyện rất kỳ quái.

- Chuyện gì kỳ quái sự?

Thái Mạo liếc mắt đứa con một cái hỏi.

- Con tung hai tin tức, một là Lưu Tông bị Lưu Cảnh phái người đóng giả Hoàng Dũng đả thương, thứ hai là thương thế của Lưu Tông rất nghiêm trọng, nhưng kỳ quái là, đầu đường Tương Dương lại có một tin tức khác gây bất lợi cho Lưu Cảnh, nói Lưu Cảnh không phải cháu Châu Mục, là mật thám Tào Tháo, dã tâm bừng bừng, một lòng muốn tự lập căn cứ ở Giang Hạ.

Mấy ngày nay Thái Mạo bận việc quân vụ, thật không có chú ý tới dư luận đầu đường, y chỉ biết là thanh danh Lưu Cảnh tốt lắm, nơi nơi tán tụng, y cũng lười nghe, lại không nghĩ rằng phương diện này nhưng lại xen lẫn một lời đồn đại như vậy, hơn nữa đồn đại rất độc ác.

Thái Mạo nhướn mày,

- Con khẳng định lời đồn đại này không phải con truyền đi hay sao?

Thái Dật lắc đầu,

- Tuyệt đối không liên quan gì đến con, con lại truy vấn thủ hạ, bọn họ cũng không rõ, phụ thân, việc này có phải là Hoàng Tổ gây nên hay không?

Thái Mạo cúi đầu trầm tư một lát, cuối cùng vẫn là phủ nhận,

- Hẳn không phải là Hoàng Tổ, nếu như là Hoàng Tổ, y sẽ không giấu diếm, còn có thể mời chúng ta giúp y truyền bá, hẳn là một người hoàn toàn khác.

- Vậy phụ thân cảm thấy sẽ là ai gây nên?

Thái Mạo lắc lắc đầu,

- Ta cũng không nghĩ ra sẽ là ai gây nên, người này dụng ý rất rõ ràng, đảo loạn Giang Hạ và thế cục Kinh Châu, hơn nữa y là công kích Lưu Cảnh, đối với chúng ta hữu ích vô hại.

Trầm mặc một lát, Thái Dật cười u ám nói:

- Phụ thân, con cảm thấy lời đồn đãi này có lẽ đều không phải là tin đồn vô căn cứ, nói không chừng thân phận của Lưu Cảnh thực có vấn đề gì, con cho là nên phái người đi huyện Cao Bình tra một chút, có lẽ có thể có một ít manh mối.

Kỳ thật Thái Mạo cũng từng nghĩ như vậy quá, dù sao y bắt đầu còn có điểm hoài nghi, chẳng qua y cũng không quá để ở trong lòng. Lưu Cảnh ngay cả bài điếu cúng tổ tiên Lưu gia đều tham gia, nhiều người trong Lưu phủ như vậy, chẳng lẽ còn không biết y sao?

Cho nên chuyện này y cũng liền tạm thời để ở một bên, hiện tại con trai lại nhắc tới việc này, đã làm cho Thái Mạo có chút động tâm rồi, hơn nữa cũng không phải chuyện lãng phí, phái người đi điều tra là được, Thái Mạo gật gật đầu:

- Chuyện này con hãy phái một thủ hạ đắc lực đi làm, cần phải đem chi tiết Lưu Cảnh biết rõ ràng.

- Con biết rồi, sẽ đi sắp xếp.

Thái Mạo trầm ngâm một chút, lại dặn dò:

- Còn nữa, lời đồn đại này đến tột cùng là ai truyền tới, con phải nhanh một chút điều tra rõ ràng.

- Xin phụ thân yên tâm, trong vòng vài ngày, con tất có kết quả.

...

Thái Dật từ trong phòng phụ thân cáo từ, trở lại trong viện của mình. Thái Dật mặc dù đang ở chức quan đảm nhiệm thư tá Biệt Giá Lưu Tiên, nhưng trong gia tộc, y lại có phần quyền thế, ít nhất nắm giữ một nửa tiền lương sổ sách Thái gia, dưới tay lại có hơn trăm người khôn khéo có khả năng.

Thái Dật trở lại phòng, lập tức sai người tìm một người thủ hạ đắc lực tới, người này tên là Dương Thịnh, có học vấn, chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, người quận Lang Gia, hóa ra là một gã huyện úy, năm năm trước chạy nạn đến Kinh Châu, đầu phục Thái gia, phi thường khôn khéo có khả năng, được Thái Mạo coi trọng, thành một trong những phụ tá của Thái Mạo, hiện tại lại đắc lực giúp đỡ Thái Dật.

Dương Thịnh vào phòng thi lễ:

- Công tử tìm ty chức, có gì chỉ bảo?

Thái Dật gật gật đầu:

- Gần đây có một lời đồn đại, nói Lưu Cảnh không phải cháu Châu Mục, là mật thám Tào Tháo, mặc dù chỉ là đồn đại, nhưng phụ thân cảm thấy vẫn nên điều tra một chút, chuyện này phụ thân giao cho ta, giờ phiền toái tiên sinh đi quận Sơn Dương huyện Cao Bình xem, tra rõ lai lịch của Lưu Cảnh, sau khi trở về, ta có trọng thưởng.

Dương Thịnh thi lễ cười nói:

- Công tử yên tâm, quận Sơn Dương ta rất quen thuộc, ta nhất định sẽ thăm dò chi tiết về Lưu Cảnh rõ ràng.

- Đi đi! Lộ phí đi đường để quản gia chuẩn bị, ngươi suốt đêm xuất phát.

....

Trong màn đêm, Lý Tuấn dọc theo một ngõ nhỏ vội vàng mà đi, y cúi đầu, có vẻ tâm sự nặng nề. Ngay vừa rồi, Lư Thăng đăng ký danh sách quan quân nguyện ý đi Sài Tang, y do dự một chút, nói suy nghĩ một chút, sáng mai lại trả lời.

Lý Tuấn thực sự không muốn đi Sài Tang, y thà rằng tiếp tục ở Du Chước sở, chỉ mong y không biết Lưu Cảnh, nhưng thời gian sẽ không quay lại, sự việc cũng không có giả thiết, hiện tại y vừa gặp phải lựa chọn, đi theo Lưu Cảnh tới Sài Tang hay không.

Trong nội tâm của y nguyện ý đi theo Lưu Cảnh, nhưng y không muốn lấy thân phận mật thám Tào quân đi Sài Tang, thân phận mật thám Tào quân mang đến cho y áp lực cực lớn, khiến cho y cả đời đều sống trong bóng tối, khát vọng của y là có thể làm một người dân bình thường.

Lý Tuấn không có lựa chọn, vận mệnh của y đã được an bài.

Đi vào một tòa trước tiểu viện, Lý Tuấn gõ cửa, cửa mở một đường nhỏ, Lý Tuấn hỏi:

- Giả tiên sinh có ở đây không?

- Ở! Ngươi vào đi!

Lý Tuấn vào cửa sân, trực tiếp hướng hậu viện đi đến, tại trong phòng một gian hậu viện, Giả Hồng đang cùng vài tên thủ hạ thảo luận một việc.

Giả Hồng mấy tháng này luôn luôn trung thành chấp hành mệnh lệnh của Hứa Đô, trăm phương nghìn kế khơi mào nội chiến Kinh Châu.

Trên thực tế, không cần y gây xích mích, Kinh Châu đã xuất hiện manh mối nội chiến, tranh quyền giữa Lưu Biểu và thế gia Kinh Châu, tranh quyền giữa hai đứa con của Lưu Biểu, còn có Lưu Cảnh quật khởi, việc này y cũng hướng Hứa Đô làm báo cáo, Hứa Đô truyền đến mệnh lệnh là, tiếp tục mở rộng mâu thuẫn giữa Lưu Cảnh và Thái Mạo, Hoàng Tổ, nghe nói đây là chỉ thị Thừa tướng ra lệnh.

Đây cũng là chỗ hoang mang khó hiểu của Giả Hồng, Thừa tướng tại sao lại cảm có hứng thú với cháu Lưu Biểu như vậy? Liên tiếp chỉ thị vài lần, đều là có liên quan đến Lưu Cảnh.

Tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng Giả Hồng vẫn trung thực chấp hành chỉ thị của Tào Tháo.

Giả Hồng chắp tay sau lưng trong phòng dạo bước, mày chau lại:

- Có thể xác định là Thái gia đang điều tra sao?

Mấy ngày hôm trước, Giả Hồng ra lệnh cho thủ hạ ở Tương Dương phát tán tin tức thân phận của Lưu Cảnh có nghi hoặc, "Lưu Cảnh không phải là cháu của Châu Mục, mà là mật thám Tào quân " đương nhiên là lời nói vô căn cứ, không có bất kỳ căn cứ, dụng ý của y chính là muốn quấy đục nước Giang Hạ, khiến thế cục Kinh Châu càng thêm hỗn loạn.

Nhưng hôm nay thủ hạ của y báo lại, có người đã ở điều tra nơi phát ra tin tức này, điều này làm cho trong lòng Giả Hồng có chút cảnh giác.

- Hồi bẩm tiên sinh, có thể nhất định là Thái gia, có huynh đệ nhận ra người tiến đến điều tra, là thủ hạ Thái Dật.

Giả Hồng suy nghĩ một chút nói:

- Huynh đệ lúc trước tung tin tức, tạm thời cho rời khỏi Tương Dương, dừng tung tin đồn này lại.

- Vâng! Ty chức hiểu rõ.

Tâm lý Giả Hồng nắm chắc, bọn họ thân phận đặc thù, ngàn lần không được bại lộ.

Lúc này, y phát hiện Lý Tuấn đứng ở cửa, muốn nói lại thôi, trong lòng liền có chút kỳ quái hỏi han:

- Ngươi có chuyện gì không?

Lý Tuấn tiến lên thi lễ nói:

- Lưu Cảnh khả năng phải điều đi Sài Tang rồi, ty chức không biết nên đi theo hay không đi theo?

- Đi! Đương nhiên phải đi.

Giả Hồng hung hăng trừng mắt nhìn y, không chút do dự đáp:

- Đây là việc đương nhiên, nhiệm vụ của ngươi chính là đi theo Lưu Cảnh, lúc trước sớm đã quyết định rồi, sao còn phải xin chỉ thị nữa?

Lý Tuấn thở thật dài, mặc dù y rất không muốn, nhưng y vẫn phải đi Sài Tang.

.....

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.