Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 15: Tình yêu đã hóa thành quỷ dữ, không điên rồ không tồn tại.




Editor: Linh

Giang Chiêu Thiện bớt chút thời gian đi biểu đạt ý tứ này với Nghiêm Chính, muốn đưa đôi song sinh nữ này cho Triệu Hữu Đường, ở thời đại người như đồ vật này, đưa một người cũng không cần tự mình nói với Triệu Hữu Đường, xem như là tặng lễ.

Nhưng Nghiêm Chính vẫn phải bẩm báo một tiếng.

Triệu Hữu Đường nghe xong, gật gật đầu: "Vậy mang về đi."

Nghiêm Chính đáp lời liền đi.

Giang Chiêu Thiện mừng khôn tả xiết, đi qua nói với song sinh nữ.

"Về sau các ngươi vào cung, nhưng cũng đừng quên tình nghĩa bản hầu tiến cử." Lời này của hắn ý tứ rất rõ ràng, tương lai được sủng ái, nhớ kỹ hồi báo.

Song sinh nữ một tên Lục Châu, một tên Hồng Giác, biết được tin tức này cũng cao hứng.

Dù sao Giang Chiêu Thiện là một ông già, nơi nào bì được hoàng đế đang tuổi tráng niên, đừng nói hoàng đế còn sinh vô cùng anh tuấn, song sinh lập tức quỳ gối nói sẽ không quên ân tình này.

Giang Chiêu Thiện đề điểm hai câu: "Các ngươi mặc dù tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng vào cung rồi, đừng đắc ý vênh váo, nhiều lấy lòng Hoàng hậu nương nương cùng công chúa, bản hầu thấy các nàng hẳn cũng yêu thích người tài tình như các ngươi."

Song sinh nữ nhìn nhau một cái, thầm nghĩ, giữa nữ nhân lại thưởng thức nhau thế nào, lúc thật sự liên quan đến cái khác, ví dụ như hoàng thượng sủng ái, như vậy hẳn là cũng chẳng quan tâm đến thưởng thức hay không.

Nhưng các nàng vẫn gật đầu.

Tóm lại cùng ai cũng vậy, phu nhân của Giang Chiêu Thiện nghe nói cũng là một người độc ác, tuy rằng Giang Chiêu Thiện nhiều tiểu thiếp, nhưng thứ tử thứ nữ một người cũng không có, một khi đã như vậy, đến đâu mà không phải giống nhau?

Loại thân phận này như các nàng, luôn giống bùn trên đất.

Giang Chiêu Thiện thấy các nàng thuận theo, lại dặn dò một lát liền cáo từ bước đi.

Chuyện của song sinh nữ giấu giếm không được, đương nhiên cũng không có ai giấu giếm, người trong trang biết, ngầm sẽ nói hai câu, rất nhanh liền bị mấy người cung nhân phát hiện. Châu Lan cũng nghe thấy, nghĩ rằng loại chuyện này thế nào cũng phải báo cho Phùng Liên Dung biết, lập tức liền đi nói với nàng.

Phùng Liên Dung nghe xong, tâm tình liền không tốt.

Châu Lan nói: "Cũng chỉ là một đồ chơi, bất quá là mới mẻ, nương nương biết mà, các nàng vào cung, cũng không tạo nổi sóng gió gì."

Dù sao cũng là người đê tiện, không khác gì ca cơ trong cung.

Phùng Liên Dung không nói chuyện.

Triệu Hữu Đường tiến vào, chỉ thấy nàng ngồi trước cửa sổ không nhúc nhích, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Hắn tiến lên cười cười nói: "Muốn ra ngoài đi dạo không?"

Phùng Liên Dung nói: "Thiếp thân không đi, Hoàng thượng mang Huy Nghiên đi đi."

Nàng không có bao nhiêu hưng trí.

Nhìn sắc mặt này liền biết là mất hứng, Triệu Hữu Đường nhíu mày nói: "Sao vậy, ai nói gì với nàng à?"

Phùng Liên Dung nghĩ, còn không phải do hắn sao, đang tốt lại mang song sinh nữ về, không biết đang nghĩ cái gì! Mấy năm nay không tuyển tú, chắc là làm khó hắn?

Cũng đúng, nhìn hai cô nương này trẻ tuổi phấn nộn, mọi thứ đều tinh thông, mặc cho ai gặp được đều khó không khỏi lên tâm tư, vậy nên hắn cũng không hỏi mình một câu liền làm chu, chả trách nói hoa tàn ít bướm, tóm lại sẽ có một ngày này.

Nàng được Triệu Hữu Đường cưng chiều mấy năm nay, luôn cảm thấy chưa đủ chân thật, luôn cảm thấy có một ngày nhất định sẽ thay đổi, hôm nay chính là ngày đó.

Nhưng nàng hình như cũng không phải đặc biệt bi thương, chính là ngực trống không, giống như không có gì cả, giờ phút này, nàng cũng không muốn nói chuyện với Triệu Hữu Đường, chỉ muốn yên lặng, chờ cảm xúc này đi qua.

Nhưng mà, Triệu Hữu Đường lại nhìn ra nàng là đang tức giận.

Nàng thích nhất là ra ngoài chơi, lúc này, chuyện có thể làm nàng tức giận rất ít, chẳng lẽ là vì cặp song sinh nữ? Cũng chỉ có cái này.

Triệu Hữu Đường buồn cười: "Trẫm muốn dẫn cặp song sinh nữ hồi cung, nàng không vui?"

Hắn chính miệng thừa nhận, trái tim Phùng Liên Dung nảy lên, sao lại quang minh chính đại như vậy! Nàng nhíu mày: "Có gì mà không vừa ý, dù sao vẫn là hoàng thượng thích."

"Nhưng nàng và Triệu Huy Nghiên không phải cũng rất thích sao? Lúc rảnh rỗi nhìn xem không tệ."

Phùng Liên Dung bĩu môi mới nói: "Thiếp thân đúng là thích, có điều cũng không thích như hoàng thượng, còn chưa có ý muốn tìm các nàng, có điều Hoàng thượng coi trọng là được, thiếp thân có gì để nói đâu."

Triệu Hữu Đường cau mày, hắn vốn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là một đôi đào kép, thấy có chút ý tứ liền mang về, dù sao thê tử cũng thích, rảnh rỗi xem hai nàng biểu diễn cũng không tệ, thế nhưng từ miệng Phùng Liên Dung nói ra thành cái gì?

Hình như là hắn vì nữ sắc, mang về cung muốn sủng hạnh!

Hắn còn không đến mức như thế!

Hắn làm mặt lạnh: "Nàng thật nghĩ như vậy?"

Phùng Liên Dung nói: "Thiếp thân nghĩ thế nào thì làm được gì, dựa vào hoàng thượng nghĩ thế nào là được." Nàng mặc dù không vui vẻ, nhưng đến cùng cũng không muốn cùng Triệu Hữu Đường có xung đột, cười cười nói: "Hoàng thượng không phải muốn đi ra ngoài dạo chút sao, đừng trì hoãn nữa, chờ trời tối rồi cũng không tốt."

Nàng áp chua sót về lại trong lòng.

Mỗi khi gặp được loại chuyện này, nàng luôn không muốn đối mặt, mấy dù là mấy năm nay cũng vẫn giống vậy.

Đừng nói trước kia nàng là quý phi, cho dù bây giờ là hoàng hậu thì như thế nào, hắn muốn làm cái gì, ai cũng không cản được, đừng nói chỉ là nữ nhân.

Xưa nay đế vương ai không phải vậy?

Triệu Hữu Đường nhìn nụ cười còn khó coi hơn khóc của nàng, không khỏi nghiêng đầu đi, hỏi: "Nàng thật không có lời gì khác muốn nói với Trẫm?"

Phùng Liên Dung do dự một chút nói: "Nếu hoàng thượng muốn thiếp thân đi cùng, vậy thiếp thân..."

Naàng vẫn không chịu nói thật.

Nói nàng không muốn hắn mang đôi song sinh nữ trở về.

Nói nàng không thích.

Ở trên chuyện này, nàng luôn kỳ quái như ậy, Triệu Hữu Đường tuy rằng không phải lần thứ nhất thấy nàng như thế, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lại càng ngày càng căm tức, hắn trước sau như một sủng nàng, chưa bao giờ chạm qua người khác, chẳng lẽ nàng không biết tâm tư của hắn?

Nhưng vẫn miên man suy nghĩ, vừa gặp phải nữ nhân khác liền cảm thấy hắn sẽ sủng hạnh người kia.

Cũng không biết nàng là thế nào!

Triệu Hữu Đường đột nhiên cười lạnh: "Không cần nàng cùng, Lục Châu Hồng Giác kia rất tốt, Trẫm đi tìm các nàng cũng Trẫm đi ra ngoài!"

Hắn nói xong xoay người rời đi.

Phùng Liên Dung chỉ cảm thấy chính mình toàn thân cứng đờ, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động, linh hồn cũng như là đã bay đi.

Châu Lan ở bên ngoài nghe được, một bên phân phó Bạch Lan đi ra xem, một bên đến an ủi Phùng Liên Dung: "Nương nương, hoàng thượng chỉ là nói dỗi thôi, nương nương chớ đừng sốt ruột!"

Phùng Liên Dung ngoảnh mặt làm ngơ.

Do Triệu Hữu Đường không biết đã bao lâu chưa từng ở trước mặt nàng phát giận, bây giờ vì cặp song sinh nữ kia, hắn thế nhưng giận thành như vậy, nàng rõ ràng không nói gì, hắn muốn dẫn, nàng liền để hắn mang về cung, chẳng lẽ như vậy cũng không được?

Mũi nàng chua sót vô cùng, đứng lên cắn răng nói: "Không sao, ta có gì mà phải sốt ruột, chúng ta cũng đi ra ngoài chơi."

Châu Lan kinh ngạc nói: "Nương nương muốn đi đâu?"

"Đi Vân Trung đình đi, mấy ngày trước đều đi ra hồ, Mây Vân đình chưa đi lần nào." Phùng Liên Dung kêu Châu Lan lấy quần áo, "Đơn giản chút, còn muốn leo núi."

Châu Lan nói: "Có cần nói cho công chúa một tiếng không ạ?"

Phùng Liên Dung đang suy nghĩ thì Bạch Lan trở về nói: "Hoàng thượng mang công chúa đi ra ngoài."

Phùng Liên Dung nghe xong liền muốn hỏi hắn rốt cục có mang Lục Châu Hồng Giác ra ngoài không, nhưng cuối cùng cũng không hỏi. Hắn mang hay không mang theo thì sao, dù sao cũng mang về cung, xem hôm qua hắn đối đôi song sinh nữ này thưởng thức, tương lai có rất nhiều cơ hội cùng nhau tản bộ.

Nàng dỗi thay đổi quần áo liền đi ra ngoài.

Nhưng lúc này trời lại không tốt lắm, ánh mặt trời vốn rực rỡ bị đám mây che phủ, đã có chút ám.

Châu Lan không dám tự tiện làm chủ, hỏi Phùng Liên Dung: "Nương nương, có muốn chờ Hoàng thượng về không?"

"Chờ cái gì, ta là hoàng hậu, ra ngoài dạo chơi có làm sao? Hoàng thượng không phải cũng đi chơi à?" Phùng Liên Dung tâm tình thật sự rất không tốt, nàng là thật muốn giải sầu, ra ngoài một chuyến, có lẽ nàng sẽ bình tĩnh lại, chờ gặp lại Triệu Hữu Đường, nàng sẽ không sao cả.

Nên tới luôn muốn tới.

Châu Lan chỉ phải kêu phu xe đánh xe đến.

Giang Chiêu Thiện nghe nói Phùng Liên Dung muốn đi ra ngoài, lập tức liền đến, dù sao hắn là chủ nhân nơi này, Phùng Liên Dung từ đây đi ra, vạn nhất ra chuyện gì, cái đầu này của hắn cũng không giữ được, vội vàng ngăn lại nói: "Nương nương, chuyện này phải đợi hoàng thượng đã, nương nương đi như vậy, hoàng thượng hỏi, hạ quan nên trả lời thế nào? Xin nương nương lượng giải, chờ một lát lại đi."

Nhưng Phùng Liên Dung nhìn thấy Giang Chiêu Thiện, tâm tình sẽ chỉ càng thêm không tốt.

Dù sao đôi song sinh nữ là Giang Chiêu Thiện đưa đến, còn trước mặt chính thê như nàng, tính là cái gì?

Phùng Liên Dung trầm giọng nói: "Ngươi tránh ra! Tin hay không bản cung chém đầu ngươi?"

Giang Chiêu Thiện thấy nàng người ôn hòa như vậy, nghiêm mặt lên cũng có mấy phần uy nghiêm, lập tức phát hoảng, không tự chủ được quỳ xuống.

Phùng Liên Dung ngồi lên xe ngựa, quát: "Đi mau."

Xa phu nào dám không nghe, đương nhiên là đi rồi.

Giang Chiêu Thiện thế này mới lau mồ hôi đứng lên, may mắn vẫn có hộ vệ đi theo, nói vậy hắn sẽ không xảy ra chuyện, hắn âm thầm tự an ủi. Chỉ mong Phùng Liên Dung có thể sớm trở về, như vậy sáng mai bọn họ trở về cung, không còn chuyện gì liên quan đến hắn.

Triệu Hữu Đường lúc này đang cùng Triệu Huy Nghiên ở trên đồng ruộng tản bộ, chính là vẻ mặt hắn luôn bình tĩnh, vừa rồi Triệu Huy Nghiên hỏi hắn vì sao Phùng Liên Dung không đến, hắn nói dối là mệt nhọc, nhưng Triệu Huy Nghiên đã nhìn ra, cha nương nàng sợ là gây gổ.

"Phụ hoàng, hay là chúng ta trở về đi?" Triệu Huy Nghiên nói: "Mẫu hậu hẳn là ngủ rồi?"

"Gấp cái gì." Triệu Hữu Đường thần nghĩ, Phùng Liên Dung không chịu tới thì để nàng ở nhà chờ, cho đầu gỗ là nàng hết nghĩ hắn theo hướng xấu, hắn cứng rắn nói: "Đợi đến chạng vạng lại trở về."

Tốt nhất để Phùng Liên Dung gấp đến độ phải đi tìm mới được.

Triệu Huy Nghiên nhìn sắc trời: "Nhưng là trời hình như không tốt, sẽ không mưa đấy chứ?"

Triệu Hữu Đường nghe vậy cũng nhìn nhìn, quả nhiên sắc trời càng ngày càng ám, hắn nhớ tới tối qua Giang Chiêu Thiện nói, nơi này thật lâu không có mưa, mặc dù không phải khô hạn nhưng cũng đã có chút lâu, vậy đổ mưa hẳn là chuyện tốt.

Nghĩ như vậy, lại có chút không cam lòng, đó không phải là nhất định phải trở về?

Lúc này, có người chạy qua, nhìn thấy Triệu Hữu Đường liền bẩm báo: "Hoàng thượng, nương nương, vừa rồi đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài?" Triệu Hữu Đường nhíu mày, "Đi đâu?"

"Nói là đi Vân Trung đình." Người kia cũng là một thống lĩnh hộ vệ.

Triệu Hữu Đường lập tức giận dữ: "Cái gì! Sao ngươi không ngăn nàng lại?"

Thống lĩnh hộ vệ vội quỳ xuống: "Hạ quan không dám."

Ngay cả Hầu gia như Giang Chiêu Thiện cũng không thể ngăn cản, hắn tính cái gì? Đối phương tốt xấu là hoàng hậu, hắn dè dặt cẩn trọng nói: "Có điều hộ vệ cũng đi theo, chắc hẳn nương nương lập tức sẽ trở về."

Triệu Hữu Đường sắc mặt càng thêm âm trầm.

Hóa ra vừa rồi hắn nghĩ nhầm rồi, còn tưởng rằng Phùng Liên Dung mặc dù không cao hứng vẫn sẽ ngoan ngoãn chờ, ai ngờ đến nàng còn phát cáu đi chơi!

Thật sự phục nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.