Tổng Tài Lãnh Khốc Theo Đuổi Vợ Cũ!

Chương 45: Thành Nam




Dung Hàm đang băng bó vết thương cho chàng nghe vậy liền ngẩn ra.

Bây giờ đang chạy thoát thân, không phải thời điểm tốt để ôn chuyện cũ. Con đường đầy gian nan nguy hiểm cuối cùng cũng sắp kết thúc, vì sao không đợi trở lại Lương Châu rồi nói cho rõ ràng?

Trong lòng khẽ động, Dung Hàm ngước mắt nhìn Lâu Dự.

Lâu Dự thản nhiên nhìn lại y, đáy mắt như có sự khẩn cầu tha thiết: "Dung Hàm, kể cho ta nghe chuyện của Loan Loan".

Bốn mắt nhìn nhau, đáy lòng Dung Hàm cảm thấy ớn lạnh. Y buông mắt yên lặng một hồi lâu mới cười nói: "Được".

Nhanh chóng xử lí vết thương cho Lâu Dự xong, Dung Hàm liền chọn những chuyện nhẹ nhàng thoải mái trong thời gian chung sống với Loan Loan mấy năm nay để kể, cố hết sức bỏ qua những chuyện tàn nhẫn đau lòng và những trận ốm đau hành hạ.

"Có hôm ta về đến nhà, Loan Loan đã nấu cơm xong chờ ra. Ngươi đã ăn cháo gà rừng cô ấy nấu chưa?"

Lâu Dự còn chưa kịp gật đầu, Dung Hàm đã kiêu ngạo nói tiếp.

"Ta ăn rồi, mùi vị đúng là cả đời không quên được. Nhưng thấy ánh mắt dịu dàng của cô ấy toàn là chờ mong, ta liền vui vẻ ăn liền mấy bát. Từ đó trở đi ta không để cô ấy vào bếp nữa.

Còn nữa, cô ấy rảnh rỗi theo bà thím hàng xóm học thêu thùa. Con gái vốn nên làm những việc nhã nhặn yên bình này, nhưng cô ấy cầm kim trong tay lại cứ luôn coi là ám khí. Mấy con gà người ta nuôi đang ung dung phơi nắng tản bộ, cô ấy đưa tay phi mấy mũi kim... Thế là ta và cô ấy ăn canh gà mấy ngày liền, không dám sang nhà hàng xóm chơi nữa.

Khi ta và cô ấy ở thị trấn Song Thủy, một gã con trai huyện lệnh nhìn trúng Loan Loan, mặc kệ ba bảy hai mốt mang mũ phượng khăn đỏ kiệu loan đến cướp người..."

Lông mày Lâu Dự dựng ngược, cả giận nói: "Hắn dám?"

"Hắn không dám nữa". Nhớ lại tình hình khi đó, Dung Hàm cười lắc đầu: "Loan Loan đứng giữa sân tiện tay bẻ một cành cây. Thật sự chỉ là một cành cây.

Sau đó gã con trai huyện lệnh và hơn mười gia đinh đi vào thẳng đứng đi ra nằm ngang... Từ đó trở đi các làng xã xung quanh đều biết tiếng cô ấy hung hãn, không ai dám tới nhà cầu hôn nữa".

Dung Hàm xuất thân gia đình đại nho, từ nhỏ đã ngấm đủ thi thư, phát âm rõ ràng, suy nghĩ mạch lạc, kể đến đoạn sảng khoái lại nở nụ cười ôn hoà ấm áp. Chính y cũng không biết, thì ra trong những ngày chung sống với Loan Loan lại có nhiều chi tiết vui vẻ ấm áp như vậy. Lúc này lần lượt nhớ lại, chậm rãi kể ra, dường như trong lòng cũng tràn ngập ngọt ngào.

Khóe miệng Lâu Dự vẫn giữ nét cười, ánh mắt sáng ngời dịu dàng. Nghe thấy Loan Loan ném hai mũi phi đao làm gã gia đinh đến đập phá y xá sợ đến tè ra quần, chàng không nhịn được cao giọng cười to. Nghe thấy Loan Loan tặng Dung Hàm một chiếc túi gấm tự tay làm, trong mắt lại lộ ra sự hâm mộ và ghen tị.

Chàng nghe cực kì chăm chú, dường như phải lần nữa ghép những tình tiết đứt đoạn này vào trong kí ức bốn năm cô đơn trống rỗng.

Vì có những tình tiết muôn màu muôn vẻ, sắc thái sặc sỡ này, bốn năm chàng và nàng chia lìa, bốn năm khiếm khuyết bãi bể nương dâu đầy gió tanh mưa máu đó không còn là sự tiếc nuối trống rỗng mà đã trở nên dịu dàng như nước, có thể lưu luyến.

Dung Hàm chậm rãi kể, Lâu Dự mỉm cười lắng nghe.

Dường như có một đóa hoa tinh khiết đang nở ra, tỏa mùi hương ấm áp trong thùng xe.

Dung Hàm kể đã mệt, dừng lại nghỉ một lát.

Lâu Dự lại vẫn thấy chưa đủ, ánh mắt sáng rực, chỉ hận không thể lôi hết trí nhớ trong đầu Dung Hàm ra trải phẳng thành những bức tranh để lật xem từ đầu đến cuối.

"Dung Hàm, kể về chuyện ăn mặc đi lại của Loan Loan mấy năm nay đi".

Dung Hàm chăm chú nhìn chàng, ánh mắt phức tạp, một lát sau vẫn mở miệng cực kì phối hợp.

"Loan Loan không biết búi tóc kiểu phụ nữ, cô ấy cũng chẳng muốn học, cứ kệ mái tóc buông sau lưng, chỉ dùng gấm buộc lại, gọn gàng tinh khiết như suối trong róc rách, lại đẹp hơn trăm hoa đua nở muôn hồng nghìn tía".

"Đương nhiên". Lâu Dự đồng cảm, cười gật đầu: "Những thứ phấn son dung tục đó làm sao có thể sánh với cô ấy".

Dung Hàm đau xót trong lòng, như thầm than một tiếng, giọng nói gian nan.

"Loan Loan chỉ chịu mặc váy áo màu trắng, bởi vì cô ấy cho rằng chỉ có như vậy mới không phụ lòng những huynh đệ đã tuẫn quốc ở Sa Loan".

Sắc mặt Lâu Dự đột nhiên trắng bệch, hai mắt nóng lên, đôi môi run run không tự chủ được, lại hỏi: "Còn gì nữa?"

Dung Hàm yên lặng không nói.

"Còn gì nữa?" Lâu Dự thúc giục.

Dung Hàm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chàng, giọng nói trầm thấp đau thương: "Còn có... Mấy năm nay ta mua cho cô ấy rất nhiều bánh ngọt nhưng cô ấy chưa từng ăn một miếng nào".

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Ta, Lâu Dự, thề rằng những thứ ngon nhất trên đời này, chỉ cần Loan Loan muốn ăn, ta đều có thể để Loan Loan được ăn.

Lời thề hôm đó vẫn đọng bên tai, vô số chuyện tốt đẹp khi lần đầu gặp nàng dường như mới chỉ hôm qua.

Sắc mặt Lâu Dự ảm đạm, so với tuyết còn trắng hơn mấy phần, lòng đau như cắt, ôm chặt lấy Loan Loan. Hai mắt chàng hơi khép lại, một giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống má Loan Loan, chậm rãi chảy xuống trên làn da như ngọc của nàng rồi biến mất trên vạt áo.

Một người Thái sơn đè trên đầu cũng không e ngại, vạn quân đứng trước mặt cũng không biến sắc, không ngờ lúc này lại đang khóc.

Giọt lệ này nóng rực, Dung Hàm sững sờ như bị bỏng, cảm thấy sự đắng chát trong lòng chậm rãi lan đến miệng, một hồi lâu mới nói: "Lâu Dự, ngươi không được đi".

Hai người họ đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, không hẹn mà cùng nhìn thấy nguy cơ đến gần, lại đều làm như không biết, dùng những kí ức ngọt ngào ấm áp để vuốt ve trái tim vỡ nát, nghênh đón mối nguy hiểm sắp tới.

Lâu Dự gục đầu vào cổ Loan Loan, mùi thơm tinh khiết như hoa sen khiến chàng vô cùng lưu luyến không muốn rời.

Nàng như một cảnh đẹp trong mơ làm cho chàng lún sâu vào không muốn thoát ra.

Môi chàng nhẹ nhàng chạm vào trán nàng, đầy dịu dàng và nhung nhớ.

"Dung Hàm, ngươi nói đúng, trên người ta mang quá nhiều trách nhiệm. Quốc thổ, giang sơn, chiến hữu sống chết có nhau, còn cả muôn vàn bách tính Đại Lương. Ta không thể quay đầu bước đi bỏ mặc những thứ này".

Âm thanh của chàng khàn khàn đau khổ: "Bên cạnh ta nhất định luôn có đủ loại tà ác và xấu xa. Cô ấy nên sống vô tư vui vẻ, nên có những ngày yên bình thoải mái. Ta không thể để cô ấy phải đối mặt những hiểm ác này, ta không đành lòng".

Ta không đành lòng. Bốn chữ này như phát ra từ đáy lòng, cắt ra từ tâm can.

Dung Hàm thấy trong lòng đau đớn khó nhịn, nóng bỏng quay cuồng, mở miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì.

Đã có thể nghe thấy tiếng vó ngựa như mưa to gió lớn phía sau xe ngựa, không chỉnh tề ổn định như Hắc Vân kị mà lại điên cuồng mãnh liệt.

Lâu Dự chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn nước mắt, giọng nói điềm đạm bình tĩnh đến kinh người.

"Dung Hàm, nghĩ cách làm cho cô ấy ăn nhiều một chút, cô ấy gầy quá.

Da cô ấy trắng muốt, thực ra mặc váy áo màu hồng sẽ rất đẹp.

Mặc dù cô ấy nhìn thấy thỏ là bắt đi nướng nhưng lại thích ôm búp bê thỏ ngủ.

Thỉnh thoảng cô ấy cũng giận dỗi nhưng đến nhanh đi cũng nhanh, không bao giờ thù lâu nhớ dai.

Cô ấy không giỏi nấu nướng, sau này ngươi phải nấu cơm.

Cô ấy may túi gấm có xấu đến mấy, ngươi cũng phải khen lấy khen để.

Không nên ép cô ấy đọc sách viết chữ, cẩn thận hại mắt. Không được so sánh cô ấy với các thục nữ danh môn, cô ấy chưa bao giờ giống bọn họ.

Cô ấy thích cưỡi ngựa, ngươi cưỡi cùng với cô ấy. Cô ấy thích múa kiếm, ngươi đánh đàn cho cô ấy.

Cô ấy hát quân ca mặc dù sai nhịp nhưng lại là bài hát dễ nghe nhất ta từng nghe.

Mộ của Dung Diễn ở trên Dị Thiên Nhai, hàng năm đừng quên đưa cô ấy về thăm tía của cô ấy".

Chàng nói một hơi không ngừng nghỉ, nói tới đây mới dừng lại lẳng lặng nhìn Dung Hàm, giấu kín sự đau xót dưới đáy mắt, thở ra một hơi dài, nói: "Dung Hàm, giao cô ấy cho ngươi, ta rất yên tâm. Chăm sóc cô ấy cho tốt, cô ấy đáng nhận được những thứ tốt nhất trên đời này".

Từng câu từng chữ chàng nói đều như có ý trăng trối, trong mắt Dung Hàm toàn là kinh sợ, quát lên: "Lâu Dự, việc này tự ngươi đi mà làm! Nếu ngươi chết, ta sẽ điều chế một bát thuốc li thương có thể quên hết tất cả cho Loan Loan xuống để cô ấy vĩnh viễn quên ngươi".

Trên đời này làm gì có loại thuốc đó, ngươi đọc bao nhiêu sách mà không ngờ lại tin tưởng truyền thuyết hoang đường này. Lâu Dự hết sức thận trọng đặt

Loan Loan vào trong lòng Dung Hàm, nở một nụ cười tự tin như mây tan sương tản lộ rõ núi xanh: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Ta làm sao có thể chết được,

cùng lắm chỉ để ngươi tạm thời bảo vệ cô ấy thôi. Lúc ta trở lại tuyệt đối sẽ không nhường cô ấy cho ngươi".

Thấy chàng vẫn mạnh miệng, Dung Hàm tức giận đến tái mặt, một hồi lâu mới phun ra một hơi, nói lạnh lùng: "Tốt lắm! Ngươi nhất định phải về. Ngươi biết đấy, trong chuyện của Loan Loan, ta cũng sẽ không nhượng bộ nửa bước".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.