Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 3




Mắt thấy sự việc muốn ồn ào hơn, mấy người cùng Trâu Trạch Thần có quen biết đã đi tới.

“Trạch Thần xảy ra chuyện gì, ngươi……ha ha ha ha….” Người tới bừa bãi cất tiếng cười to, thắt lưng đều cong xuống chỉ kém chưa đem bụng cười đến đau.

Trâu Trạch Thần thẹn quá hóa giận, sắc mặt không tốt nhìn về phía Bạch Cảnh, Vương Học Binh nhanh chóng lấy thân che ở trước người thiếu gia, một thân cao một thước tám ba, dáng người hàng năm nghiêm chỉnh rèn luyện, vừa thấy là một người luyện công phu.

“Hai vị người anh em của tôi đã làm gì không tốt ư?” Người nọ sắc mặt lạnh xuống, anh em của mình mình có thể cười nhưng người khác khi dễ là không được.

Bạch Cảnh cũng không để ý tới hắn, hết nhìn đông lại nhìn tây, oán thầm thái độ phục vụ của nhân viên ở đây quá kém, tuy nói đại sảnh huyên náo, nhưng người hắn cũng đã đánh sao bảo an còn chưa đến, trong lòng nghĩ như vậy cảm giác cũng khó chịu hắn đối với Tạ Dân Hàng tuy rằng không có nhiều ít tình nghĩa nhưng nể mặt Tiêu Táp cũng không để người chịu thiệt, hơn nữa hân ghét nhất là nam nhân dùng sức mạnh lại không thể trực tiếp xông vào phòng riêng, vô duyên vô cớ hắn sẽ không vì Tạ Dân Hàng mà bại lộ chính mình, nếu không lấy cái lông gì mà giải thích.

Người tới không được chú ý có chút tức giận, mấy người bên cạnh cũng đi lên, Bạch Cảnh đảo mắt liếc qua, nếu không có bảo an lại đây, vậy hắn liền đem nơi này nháo lớn, dù sao hắn đã hạ quyết tâm, Vương Thành và Tiêu Hồng hắn không thể bỏ qua, một phát đem cái bàn ném đi, còn chưa đủ lại đi đập mấy cái bàn bên cạnh.

Mọi người giật nảy mình, này là ai nha, kiêu ngạo như vậy không biết đây là nơi nào sao?

Cũng có người tiếc hận lắc đầu, thấy Bạch Cảnh tướng mạo tuấn lãng, trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc, thiếu niên này chỉ sợ là sẽ bị phế đi, ông chủ câu lạc bộ cũng không phải người tốt lành gì.

Bất quá cũng người đứng xem, nghe nói Tiêu Hồng mới lên vị trí chủ nhà không bao lâu, thiếu niên này lại dám minh mục trương đảm đến đây tìm chết.

Vương Học Binh thực bất đắc dĩ, thấy việc không tốt liền gọi điện thoại cho Tào Lỗi, hắn đối với tính tình thiếu gia vẫn có vài phần hiểu biết, hôm nay khẳng định không thể tốt, là một bảo tiêu xui xẻo nhất là có một ông chủ thích gây chuyện, thiếu gia cũng quá coi trọng bản lĩnh của hắn, song quyền nan địch tứ thủ a.

Mà ngay cả Trâu Trạch Thần và Tưởng Tu Vũ cũng giật nảy mình, trong lòng càng tức giận, đây là tình huống gì? Hắn đánh người còn nói lý, bất quá chỉ tùy tiện hỏi thế nhưng còn đập vỡ đồ.

Tức giận đồng thời cũng tỉnh táo lại, thiếu niên thoạt nhìn thật lạ mặt, chắc là lần đầu tiên đến nơi này, bọn họ là thương nhân đứng đắn không phải xã hội đen, không hiểu rõ tình huống lắm, Tương Tu Vũ gọi điện cho quản lý.

Nơi này động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên kinh động đến bảo an, chốc lát sau người vạm vỡ sắc mặt hung dữ đi đến.

Bạch Cảnh cười lạnh, hắn xem nơi này không phải câu lạc bộ mà là ổ trộm cướp.

“Chính là các người ở trong này gây chuyện?” Một vị đại hán đi đầu, mặt âm trầm hỏi, thấy diện mạo Bạch Cảnh ánh mắt liền loạn chuyển.

Trâu Trạch Thần không đành lòng, tuy rằng hắn tức giận thiếu niên này, nhưng nam nhân luôn luôn có vài phần thương hương tiếc ngọc, nhìn thiếu niên trước mặt không ai bì nổi, bộ dáng thanh lãnh cao ngạo, trong lòng mặc dù hận nghiến răng nhưng lại cảm thấy có vài phần đáng yêu, cũng không muốn để hắn rơi vào tay đám người kia.

Chính là còn chưa đợi hắn nói gì đó, chỉ thấy thiếu niên một cước đá ngang qua, xoay người một cái, động tác lưu loát sạch sẽ, đại hán trở tay không kịp vừa vặn bị đá, thân mình vang lên một tiếng đầu gục trên bàn bên cạnh, máu tươi nhất thời chảy ra.

Phản ứng đầu tiên của Trâu Trạch Thần chính là bưng kín mặt, hắn phát hiện thiếu niên đối với hắn vẫn còn nhẹ.

“A——”

“Đã xảy ra chuyện ……”

“Mau gọi xe cứu thương! ”

Có người thất kinh sốt ruột gọi điện thoại, âm nhạc dừng lại, đại sảnh cãi nhau thành một mảnh.

Bạch Cảnh cao ngạo liếc mắt một cái, phô trương đứng ở đại sảnh, bộ dáng hạc trong bầy gà, nháy mắt trở thành tiêu điểm bị mọi người nhìn chăm chú.

“Táp ca, chúng ta đi thôi.” Thấy tình huống đại sảnh, Chu Tập cau mày, hôm nay muốn tìm Vương Thành xem ra không được rồi.

“Từ từ.” Tiêu Táp mặt không đổi sắc, đôi mắt hắc diệu thạch gắt gao nhìn thẳng thiếu niên giữa sảnh, một loại quyết tâm từ trước tới nay chưa từng có dâng lên.

“Táp ca tiểu tử kia không phải hàng tốt”. Hàn Diễn nhìn thấy ánh mắt của hắn, vội vàng đem chuyện gặp được ở cửa nói một lần, chỉ nói tính tình thiếu niên kia không tốt, kiêu ngạo, không coi ai ra gì còn thích gây chuyện, tuy rằng hắn thích có người ở câu lạc bộ Tiêu Hồng gây chuyện nhưng thiếu niên này không thấy rõ tình thế, hắn cho rằng người như vậy hoàn toàn không xứng với Táp ca.

Khi bọn họ ở bên cạnh nói chuyện, bên kia vài đại hán đi lên, lộ ra sát khí, sắc mặt tàn nhẫn cùng với hung thần ác sát giống hệt, tất cả mọi người đều vì Bạch Cảnh mà đổ một phen mồ hôi lạnh, lo lắng thiếu niên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng có người nghĩ xem lại thân thủ của thiếu niên, một cước kia quả thực suất ngây người.

Trong lúc tóe lửa điện, chỉ thấy Bạch Cảnh lùi về sau hai bước, khí định thần nhàn ngồi xuống, mọi người kinh ngạc ngay cả mấy tên đại hán kia cũng sửng sốt một chút.

Vương Học Binh đầu đầy hắc tuyến, đối với thiếu gia nhà hắn thực bất đắc dĩ, ai bảo hắn là bảo tiêu đâu, mắt thấy có gã đại hán tới gần, Vương Học Binh không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng lắc mình tới che ở trước Bạch Cảnh, động tác trên tay cũng không chậm, đánh thẳng tới chỗ yếu hại của người nọ, tiếp lại chuyển sang một người khác, mặc dù lấy một địch sáu nhưng Vương Học Binh một chút cũng không yếu thế, vô cùng thành thạo.

Mắt thấy tiếng vang càng lúc càng lớn, lại có thêm hơn hai mươi người nữa vội vàng xông tới.

Bạch Cảnh cũng không giám khinh địch, khóe môi lạnh lùng mỉm cười, có lẽ hắn cũng nên xem thử thân thủ của mình!

“Xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này, âm thanh của Vương Thành truyền tới, cửa phòng hắn mở ra, Vương Thành thần sắc khó chịu tiêu sái đi ra, Tạ Dân Hàng đi theo sau hắn, hung tợn trừng mắt, sắc mặt tuy chật vật nhưng không tổn hao gì.

Ánh mắt Vương Thành nguyên bản không kiên nhẫn, thời điểm nhìn thấy Bạch Cảnh liền si mê, đôi mắt mê đắm cao thấp đánh giá Bạch Cảnh, ngay cả hai mươi người phía sau không có mệnh lệnh của hắn cũng không dám vọng động.

“Lại nhìn liền móc mắt ngươi ra”. Sắc mặt Bạch Cảnh âm ngoan kiệt ngạo, trong lòng lửa giận ngập trời, lần đầu tiên có người dám nhìn mình như vậy, dù cho không có chuyện của Tiêu Táp, Bạch Cảnh nháy mắt phán cho hắn tử hình.

“Ha hả, lấy tốt, lấy tốt, tiểu đệ đệ nếu thích ta đem tròng mắt tặng cho ngươi, tốt nhất là cái phía dưới cũng cho ngươi.” Vương Thành nghe nói ngược lại càng hưng phấn, thiếu niên càng như vậy càng chơi hăng hái.

“Ha ha ha ha.” Người bên cạnh cũng cười theo, hành động ngôn ngữ càng thêm phóng đãng, giống như thoắt một cái đã lột hết quần áo của Bạch Cảnh.

Vẻ mặt Tiêu Táp lo lắng nhìn phía trước, hàn khí trên người càng sâu, lãnh mâu sắc bén có sát khí lóe qua.

Hàn Diễn trong lòng cả kinh, Táp ca sẽ không nghiêm túc đi, nhất định là bởi vì Vương Thành Táp ca mới mặt lạnh tâm lạnh như thế, hắn thế nào cũng không tin, Táp ca sẽ đối với thiếu niên mới thấy qua hai lần đã động tâm đâu.

Trong lòng nghĩ như vậy, bên tai liền truyền đến âm thanh không cho phép cự tuyệt của Tiêu Táp: “Bảo vệ hắn.”

“Táp ca.” Hàn Diễn nhíu mày, hiện tại tình huống này đi ra bảo lãnh người khẳng định sẽ náo loạn không nhỏ, hắn không sợ mình có cái gì, nhưng hắn sợ liên lụy đến Táp ca, nguyên bản tới nơi này hắn đã không đồng ý, nói như thế nào đây cũng là địa bàn của Tiêu Hồng, nhân mã bị thay đổi cả đám nếu quả thật náo loạn lên cần kiểm tra, Táp ca biết làm sao?

Bất quá không cần hắn lo lắng, theo hai tiếng súng “phanh!” “phanh!” vang lên, trong đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại, tiếp liền truyền đến tiếng thét chói tai, tất cả mọi người không tự giác lùi ra xa.

“Giết người ….” thanh âm kinh hoàng, sợ hãi vang lên.

Chỉ thấy ánh mắt Bạch Cảnh đạm mạc một tay cầm súng, từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn vào thân thể nam nhân nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, máu tươi nháy mắt nhiễm hồng mặt đất.

“Các người là người nào dám đến Thiên Hoàng phá bãi?” Hán tử đi đầu ngoan độc nói, ánh mắt đề phòng cũng không dám đi lên.

Vương Học Binh ngơ ngác hơi giật mình, ánh mắt thiếu gia làm hắn kinh hãi, phảng phất hắn nổ súng bắn không phải người mà là một con kiến hèn mọn, cấp bậc thân thủ và thương pháp của thiếu gia làm hắn kinh ngạc không thôi, hắn biết thiếu gia có súng, lão gia từ hai năm trước liền trang bị cho hắn nhưng hắn không biết thương pháp của thiếu gia chuẩn như vậy, hai súng kia vừa lúc nhắm vào đầu gối, nam nhân kia sợ cả đời này đừng nghĩ đi lại được.

Vương Học Binh tâm tình phức tạp, bất quá cũng không có rối rắm lâu, mặc kệ thiếu gia biến đổi như thế nào, dù sao hắn là bảo tiêu, thiếu gia là ông chủ, thiếu gia không chê hắn và Tào Lỗi, hắn thật vui vẻ từ đáy lòng.

“Hồng ca đến đây, Hồng ca đến đây! ” Cũng không biết ai hô to một câu. Đám người phía trước nháy mắt để ra một lối đi.

Bạch Cảnh thản nhiên đi qua xem, biểu tình bình tĩnh vô ba, không có một tia cảm xúc, người tới lớn lên có vài phần tương tự Tiêu Táp, bất đồng với Tiêu Táp lãnh khốc, hắn thoạt nhìn nhu hòa hơn một ít, chỉ là đôi con ngươi bừng bừng dã tâm chứa một cỗ ngoan độc không nói lên lời.

Người phía sau hắn xoát xoát lấy súng chỉ lại đây, trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh.

“Người không liên quan rời đi trước, hôm nay Hồng ca của chúng tôi mời, hoan nghênh mọi người lần sau lại đến, câu lạc bộ Thiên Hoàng chúng ta dám đảm bảo sẽ khiến các vị vừa lòng.”

“Có phải hay không nghĩ chơi cái gì cũng được a?” Có người ồn ào cười nói, đùa giỡn đánh giá Bạch Cảnh.

“Đúng, đúng, đúng, chờ giải quyết xong việc, các người nghĩ chơi như thế nào cũng được! ”

“Phanh!” Lại là một tiếng súng vang lên, người vừa rồi nói năng lỗ mãng lẳng lặng nhìn Bạch Cảnh, sau đó cúi đầu nhìn ngực mình chảy ra máu tươi, thẳng đến lúc ngã xuống hắn còn không dám tin.

Tiêu Hồng sắc mặt xanh mét, hắn không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, thiếu niên kia thế nhưng còn dám đả thương người.

Phía sau hắn một nam tử vừa mới động còn chưa kịp bóp cò súng “Phanh!” té trên mặt đất, một súng này trúng giữa mi tâm, không giống như người lúc trước chỉ bị thương mà thôi.

Chung quanh không có người dám trêu đùa nữa, sợ hãi nháy mắt bao phủ trong lòng họ, lần này là chân chính chết người a.

Vương Học Binh lấy súng ra đề phòng, thân thể gắt gao thủ vững, trong lòng âm thầm lo lắng, Tiêu Lỗi như thế nào còn không đến, đối phương người đông hắn không sợ nhưng là súng ống đạn dược của đối phương Vương Học Binh vừa thấy liền biết đã gặp phải xã hội đen.

Mọi người chung quanh cìn không kịp sơ tán liền nghe một trận còi xe cảnh sát, Tiêu Hồng hung hăng dập tắt đầu thuốc lá, nhân lúc cảnh sát chưa đến mọi người phía sau hắn vội vàng thu súng lại.

Vương Học Binh nhẹ nhàng thở ra.

Không đến chốc lát, cảnh sát liền lên đến đây, đem bọn họ bao vây, đội trưởng đi đầu quát lạnh: “Nghe nói có người cầm súng đả thương người?” Tiếp ánh mắt liền dời về phía Bạch Cảnh và Vương Học Binh, bọn họ là hai người duy nhất cầm súng trên tay.

N thị đối với hành vi của xã hội đen biết rõ chỉ là không có nháo đến bên ngoài bọn họ cũng liền một mắt nhắm một mắt mở, hôm nay thực sự kỳ cục, trước mặt mọi người đả thương người, ngay cả hắn nghĩ không muốn đến một chuyến cũng không được, nhịn không được oán thầm Tiêu Hồng, này là chuyện gì a, bất quá là người nhà của cấp trên, hắn cũng không dám đắc tội, gặp người rút súng là người khác, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là hắn vừa nói có người hô: “Cục trưởng cục cảnh sát đến đây”.

Đội trưởng sửng sốt, trong lòng một phen nghi hoặc, lúc này cũng không hỏi gì, chỉ còn chờ lãnh đạo trực tiếp đến đây nói sau.

Cục trưởng là một nam nhân bốn mươi tuổi, thần sắc có chút khẩn trương, thấy Bạch Cảnh hoàn hảo không tổn hao gì, đầu tiên nhẹ nhàng thở ra, đem mồ hôi lạnh lau đi, nói: “Bạch công tử đến N thị như thế nào cũng không nói một tiếng, để ta cho người an bài tốt trước, khiến cho ngươi sợ hãi thật không phải”.

Bạch Cảnh gật gật đầu, buông súng, nhìn lướt qua mọi nơi: “Chuyện này là sao? Loạn thất bát tao, bãi này đóng cửa cho ta, chủ nhân thì bắt lại.”

Cục trưởng do dự, phương diện này liên lụy không nói rõ được, Bạch công tử tuy nói là chính đỉnh hồng tinh thái tử gia nhưng Bạch nghị viên dù sao cũng là núi cao Hoàng đế xa, huống chi hắn ở đây cũng thu không ít ưu việt.”

Sắc mặt Tiêu Hồng rất kém, vừa thấy tình huống liền biết mình lâm vài thế yếu, trong lòng cũng hận người đến gây chuyện.

“Nghe nói ngươi năm nay cần điều đi X tỉnh?” Bạch Cảnh thản nhiên hỏi, thực may mắn hắn đối với sự việc của Tiêu Táp mặc dù không quan tâm nhưng đối với lãnh đạo quốc gia lại thật sự để ý, ai bảo ba ba hắn cũng là lãnh đạo quốc gia đâu.

Cục trưởng xấu hổ cười, trong lòng âm thầm kinh hãi, tin tức này hắn cũng chỉ mới biết không quá hai ngày, không đợi hắn nói chuyện chỉ nghe Bạch Cảnh lại nói: “Cái địa phương kia không tốt, ta xem G thị còn có thể.”

Sắc mặt Cục trưởng liền đen đi, ai chẳng biết G thị là một thành thị nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc, hơn nữa thứ tự theo hàng tỉnh đến thị, còn nói có thể, khi dễ hắn ngốc sao, bất quá mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, thái độ lại càng thêm cẩn thận, khó xử nói: “Bạch công tử, người xem việc đả thương người này…..”

Bạch Cảnh lạnh lùng cười: “Tự vệ mà thôi.” Nghĩ lấy cách này uy hiếp hắn, còn chưa đủ tư cách: “Bọn họ một đám cầm súng trên tay, ta không có điểm phòng bị kia, ba ba chẳng phải là đợi nhặt xác.”

Cục trưởng cảnh sát không nói gì, hắn biết Bạch Cảnh nói đúng, cho dù không phải là tự vệ, nơi này nhiều người như vậy lấy súng, Bạch công tử đánh chết người cũng không ai dám nói gì. Nhưng Tiêu Hồng bên kia, hắn thật có chút khó xử, cười gượng hai tiếng: “Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến Bạch công tử tức giận như vậy?”

Bạch Cảnh bĩu môi, hai tay khoanh lại, khinh thường nói: “Nguyên bản nghĩ đến đây kiến thức ai ngờ gặp được người không có mắt, tiếp đó bảo an lại đây, ta cũng là không có biện pháp a.”

Trâu Trạch Thần đầu đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cũng biết gặp phải sát tinh, cục trưởng cục cảnh sát cũng đều cung kính như vậy, thân phận thiếu niên khẳng định không đơn giản, chỉ là hắn thật sự oan uổng a, trời biết hắn lúc đó chỉ là hảo tâm.

Tưởng Tu Vũ lo lắng nhìn bạn tốt một cái, bọn họ tại N thị mặc dù có chút mặt mũi, nhưng là dân không cùng quan đấu, hơn nữa thiếu niên kia nói chuyện, hành vi làm việc cũng làm người tức giận, nghe hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng người ở đây cũng không ai phát hiện rõ ràng là hắn ra tay trước.

Cục trưởng trong lòng vừa động, thầm nghĩ tìm kẻ chết thay: “Không biết là kẻ nào không có mắt, quốc gia của ta là xã hội pháp chế, nhất định phải hảo hảo nghiêm trị.”

Bạch Cảnh tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái: “Ngươi nói đúng, quốc gia ta thật là xã hội pháp chế.”

Ánh mắt nhìn về phía mọi người, trong lòng Trâu Trạch Thần căng thẳng, chỉ thấy ánh mắt Bạch Cản đảo qua trên người hắn, tiếp lại nghe được một câu thản nhiên: “Không nhớ rõ.”

Mọi người quýnh, bất quá cũng không có người đứng ra nói chuyện, Trâu gia tại N thị nhân duyên không tệ lắm, thiếu niên này ngay cả cục trưởng cảnh sát cũng phải kính trọng ba phần, tự nhiên không có người phản bác.

Trâu Trạch Thần cũng quýnh, trên mặt hắn chói lọi dấu bàn tay thế nhưng mọi người ở đây trầm mặc coi như không tồn tại, trong lòng hắn cũng hiểu được, thiếu niên này là cố ý gây sự, chỉ là chính mình vừa lúc nhảy vào họng súng cho nên bị lấy làm bia.

Hắn suy nghĩ cẩn thận, bạn tốt của hắn cũng hiểu được, đồng tình liếc hắn một cái ý nói hãy nén bi thương.

Trâu Trạch Thần trong lòng thực buồn bực, bất quá hắn cũng biết hắn lần này mệt rồi, trên đời này quả nhiên không thể làm người tốt, Bạch Cảnh cho hắn giáo huấn lại không biết lần giáo huấn này về sau cứu mạng hắn bao nhiêu lần.

Ed: *hộc máu*, đã thăng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.