Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 40: “Là em không cẩn thận nhắc tới, em nói anh là bạn trai của chị em.”




Sau khi La Thụy Đình biết chuyện Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đã tiểu định[1], ở nhà tìm không được La lão tướng quân, thì trực tiếp truy sát tới phủ Tướng quốc, đi theo phía sau là hai huynh đệ La Hành Chi và La Thiện Chi châm ngòi thổi gió.

Vốn dĩ, việc Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt đã tiểu định[1], trước mắt vẫn còn ở trong trạng thái bí mật, chỉ có mấy người thân cận là biết mà thôi. Nhưng từ cái đêm La lão tướng quân đi theo hai người Tiết – Liễu đến Liễu phủ, đã mấy ngày không trở về nhà, mọi người La gia lập tức thấy kỳ quái.

Tính tình La Hành Chi cơ biến[2] giảo hoạt, lúc ở phiên trực đi theo Tiết Hàn Vân nói bóng nói gió hỏi tới hỏi lui cũng không được gì, ngược lại sai khiến Tương Hải – thủ hạ đắc lực của mình đi hỏi thăm gã sai vặt Liên Sinh của Tiết Hàn Vân.

Liên Sinh không hề biết La lão gia tử không trở về nhà chính là vì muốn tránh né La Thụy Đình, hắn cho rằng đúng như lão nhân gia ông nói, là luyến tiếc rượu ngon của Tướng phủ, bởi vậy một năm một mười đem chuyện tiểu định[1] của Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt ra kể hết, ngay cả chuyện La lão gia tử uống rượu nữ nhi hồng, lưu luyến không rời phủ Tướng quốc cũng nói ra luôn.

Tiết Hàn Vân người này ngoài lạnh trong nóng, tuy rằng La Hành Chi có ý thành toàn cho tình cảm si mê một lòng một dạ của muội tử nhà mình, nhưng nay nghe nói Tiết Hàn Vân đã đính thân cùng với tiểu sư muội, tự nhiên hắn muốn tiếp thêm một liều thuốc mạnh để La Thụy Đình tỉnh lại, không nói hai lời trở về lập tức dặm mắm thêm muối kể chuyện này lại cho La Thụy Đình biết, hơn nữa… Cực kỳ vô lương tâm đem chuyện tổ phụ bởi vì uống rượu mừng của nhà người ta mà đến nay vẫn không chịu trở về nhà báo cáo lại toàn bộ.

La Thụy Đình tràn ngập bi phẫn, truy sát đến phủ Tướng quốc, nhưng nàng ta không đến Tây Khóa viện tìm Tiết Hàn Vân gây phiền phức, mà là bắt lấy một hạ nhân của Liễu gia hỏi cho rõ ràng chỗ ở của khách nhân, sau đó đánh thẳng tới chỗ đó tìm La lão tướng quân tính sổ!

Rõ ràng lần trước khi ông cháu hai người trò chuyện, lão nhân gia ông đã ám chỉ có thể chu toàn việc này, nào biết nói thì hay nhưng lại làm cho nàng ta khi không vui mừng không công một hồi.

Lâm Thanh Gia đang uống rượu đánh cờ cùng với La lão gia tử, bỗng nghe một giọng nữ ngọt ngào giòn vang: “A ông ——” Tay La lão tướng quân run lên, quân cờ trắng trong tay rơi vào bàn cờ, đảo loạn mất một ván cờ tốt đẹp, Lâm tiên sinh đang muốn giễu cợt ông, thì lại thấy được một La Thụy Đình hầm hầm chạy vào, vài bước thì đã áp sát tới, vươn tay kéo ống tay áo của La lão tướng quân.

Nếu La Thụy Đình không có kéo ống tay áo, Lâm Thanh Gia chắc chắn sẽ cho rằng nàng ta vì giận dữ mà kéo cả cổ áo của La lão tướng quân xuống để tính sổ.

“Đã mấy ngày tiểu cô nương không gặp a ông của cháu rồi, chắc là bây giờ sốt ruột nên đi tìm a ông cháu phải không?”

Lâm Thanh Gia là loại người nào chứ? Lần trước trùng cửu đạp thanh, cả một đám thiếu niên thiếu nữ tụ tập cùng một chỗ, ông đã sớm nhìn ra được tâm tư của từng đứa. Tuy vẻ mặt đồ nhi ông luôn nhàn nhạt, nhưng ánh mắt tiểu tổ tôn của La lão tướng quân vẫn chỉ đảo quanh trên người thằng bé…

La gia là gia đình võ tướng, dạy dỗ nữ nhi tính tình cương liệt, mà trên mặt của Tiết Hàn Vân lại không thể hiện bất cứ thái độ gì, thật ra thì thằng bé là một thiếu niên có tính tình vô cùng cố chấp, nếu hai người này tiến đến với nhau, vừa quá cường liệt lại quá lạnh lùng, thật ra thì cũng không phải là chuyện gì tốt.

Ngược lại là nữ nhi của Liễu Hậu, đứa trẻ này ông cũng biết từ nhỏ, tuy rằng ngây thơ và bị nuông chiều hơi thái quá một chút, nhưng con bé lại có tính tình mềm mại dịu dàng, càng thích hợp với Tiết Hàn Vân hơn so với nữ nhi của La gia.

Hơn nữa, ông đồng ý với việc kết thân của hai nhà Tiết – Liễu hơn.

Nay lại thấy tiểu nha đầu lỗ mãng này không chú ý cái gì mà cứ thế xông vào đây, trên mặt vô cùng thê lương và phẫn nộ, tóm chặt lấy La lão gia tử không chịu buông tha, ông cũng giả vờ ngây ngốc trêu ghẹo vài câu, tiếp đó đập đập 2 cái ở ngang thắt lưng: “Ngồi lâu rồi, có chút chịu không nổi, lão tướng quân hảo phúc khí nha, mấy ngày không về nhà đã có cháu gái tìm đến, vậy ta đi trước tạm nghỉ ngơi một lát.” Đúng lúc ở phủ Tướng quốc có một vài cô bản[3] mà Liễu Hậu cất giấu kỹ, ông có thể nhân cơ hội này xem qua một chút.

La lão gia tử tiễn Lâm tiên sinh ra cửa, nhìn trong ánh mắt tiểu tôn nữ hàm chứ ý khiển trách và mơ hồ có ánh lệ, trong lòng cười khổ, rồi lại thấy không sao cả.

Chờ đến khi Lâm Thanh Gia đi rồi, La Thụy Đình lập tức nhào đầu vào trong lòng La lão tướng quân khóc rống lên.

Từ nhỏ nàng ta được La lão gia tử nuôi dạy giống như một nam nhi, ngay cả thân mẫu của nàng ta là La đại phu nhân cũng không dám trách mắng nàng ta nặng lời.

La lão gia tử dạy nàng ta tập võ múa kiếm, đối với nàng ta cũng coi như nghiêm khắc, nhưng trong cuộc sống thật ra thì dễ dãi đối với tiểu tôn nữ này. Cả đời ông đều chinh chiến nơi sa trường, sinh ra ba đứa con đều là nhi tử, không có nữ nhi, bởi vậy đối với cháu gái kỳ thực rất là yêu thương. Mà càng yêu thương, thì lại càng muốn đem hết thảy bản lãnh của cả đời mình ra dạy cho La Thụy Đình, đó là vì lo sợ tương lai nàng ta phải gả ra ngoài, nếu như vị hôn phu không nghe lời, vậy nàng ta cũng có khả năng dùng gậy to dạy dỗ lại, dù sao —— phụ mẫu của La Thụy Đình vẫn còn tráng niên, bậc cha ông trong nhà đều có công danh, ông cũng không lo cháu gái mình không có chỗ dựa.

Lão tướng quân và Liễu tướng hai người này trong cách dạy dỗ con gái và cháu gái nhà mình, đúng là hai người cực đoan.

Một người thì cố gắng dốc hết toàn lực khiến cho cháu gái mình trở nên mạnh mẽ, kiên cường, lúc học võ nghệ tuyệt đối không được buông lơi, về sau chỉ xem như đây là dùng căn bản của cả đời mình ra mà chỉ dạy; còn một người thì dùng toàn lực che chở, bảo hộ, không muốn nữ nhi nhà mình phải chịu một chút ủy khuất nào, che gió che mưa, dưỡng thành một đóa hoa yêu kiều trong nhà ấm.

Bởi vậy, La Thụy Đình ngang tàng hoành hành, có rất ít người có khả năng chống đỡ được.

Nàng ta lăn vào trong lòng La lão gia tử, gào to khóc lớn, khiến nửa vạt áo trước ngực của La lão gia tử ướt đẫm, La lão gia tử kinh ngạc đến mức trong lòng đại loạn, âm thầm hối hận sớm biết như vậy thì ngay từ đầu nên tới Liễu gia cầu thân luôn cho rồi, chỉ cần đưa sính lễ để tiểu nhà đầu Liễu gia trở thành cháu dâu của mình, vậy Tiết Hàn Vân chẳng phải là của La Thụy Đình rồi sao? Nay tiểu tôn nữ của ông chắc sẽ không thương tâm như vậy đúng không?

La Thiện Chi thấy Đường muội khóc lóc thương tâm, trách cứ La Hành Chi lắm miệng, không nên đem chuyện này nói cho La Thụy Đình biết, chọc cho nàng ta chạy tới Liễu gia khóc lóc thảm thương như vậy.

La Hành Chi đáp: “Đại ca thật sự là lòng dạ đàn bà! Tiểu muội vừa lòng Tiết sư đệ cũng không phải mới chỉ ngày một ngày hai, lúc này còn không nhân lúc Tiết sư đệ đính thân, chặt đứt ý niệm nay trong đầu con bé, sau này phải làm sao cho đúng bây giờ?”

La Thiện Chi là Trưởng tử của nhi tử thứ 2 – La Duyên Thành của La lão tướng quân, năm đó lão đại La Duyên Quân của La gia và Đại phu nhân thành thân mấy năm cũng chưa có con, lão nhị thành thân sau nhưng lại sinh ra La Thiện Chi trước, sau đó La đại phu nhân mới có La Hành Chi.

Tuy La Thiện Chi là người của chi thứ hai, nhưng cũng là huynh trưởng, lại rất chăm sóc và yêu thương đệ muội nhà mình. La đại phu nhân ở trong phủ coi sóc việc nhà, La nhị phu nhân thì ra biên cương tùy quân, từ nhỏ La Thiện Chi đã bị đưa vào kinh thành nuôi dưỡng, bởi vậy hắn rất thân thiết với nhóm đệ muội của Đại phòng, so với anh chị em cùng mẹ còn muốn thân hơn.

Giờ nghe La Hành Chi nói như vậy, nghĩ lại cũng thấy có lý, cho nên không khuyên thêm gì nữa, chỉ cùng với La Hành Chi hai huynh đệ khoanh tay đứng đó nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của tổ phụ, lâu lâu lại thêm dầu thêm củi cho lửa cháy to hơn.

“… Muội muội à, a ông cũng không tán thành chuyện này, muội khóc cũng vô dụng thôi…” Đây là là lời của La Hành Chi không có ý tốt.

“…Muội muội, Tiết sư huynh và tiểu sư muội đã đính thân rồi… Chúng ta cũng không nên chia rẽ đúng không?” Muội khóc thì khóc nhưng khóc rồi cũng phải nhận mệnh chứ nhỉ?! La Thiện Chi nói lời thật lòng.

Hai huynh đệ này thay phiên nhau mở miệng an ủi, nhưng lại càng khiến La Thụy Đình khóc to hơn.

Mắt hổ của La lão tướng quân trừng to, giận dữ: “Hai tên tiểu tử thối này, ở bên cạnh nói lung tung gì đó? Sao còn chưa cút ra ngoài cho ta?” Không giúp đỡ ông khuyên cháu gái thì thôi, còn thêm dầu thêm củi nữa, đúng là không có ý tốt mà!

Hai huynh đệ La Hành Chi và La Thiện Chi trao đổi một ánh mắt trong dự liệu, La Hành Chi lùi về phía sau vài bước, sợ bị La lão gia tử bạo lực đánh trúng, sau đó mới không sợ chết nói: “A ông nghe nhà người ta có tin vui, đến chúc mừng thôi cũng tốn hết mấy ngày rồi? Bọn cháu cũng là huynh đệ cùng với Tiết Hàn Vân một thời gian, hôm nay nếu đã đến đây, cũng thuận tiện đòi uống chén rượu mừng mới phải chứ!”

“Cút!” La lão gia tử bắt được một vài quân cờ trên bàn cờ, cũng không quản là cờ đen hay cờ trắng, không đầu không đuôi đập tới.

Lực bắn quân cờ của ông, ngay cả khi hai người La Thiện Chi và La Hành Chi đã né được đại đa số, nhưng trên người vẫn bị trúng vài cái, đau đớn khó nhịn, ai ôi gào khóc thảm thiết từ trong khách viện của Liễu gia khách bỏ chạy mất dạng.

—— loại trọng trách an ủi muội muội thất tình này, cũng thuận tiện chuyển giao cho La lão gia tử!

Động tĩnh ở khách viện lớn như vậy, đã sớm kinh động tới Liễu Minh Nguyệt.

Hôm nay Tiết Hàn Vân ở trong cung đến phiên trực, Liễu Hậu vẫn còn ở trong triều chưa về nhà, việc này lại có liên quan đến nàng, nhất thời nên quản hay là mặc kệ, khiến nàng do dự rất lâu.

Sau khi nghe được tiếng hét đầy giận dữ của La lão gia tử, hai huynh đệ của La gia cũng bỏ chạy ra ngoài, nàng chỉ phải kiên trì tiến lên, nghênh đón hai huynh đệ La gia đang chật vật chạy trốn, La Hành Chi kêu lên trước tiên: “Tiểu sư muội, muội muốn đi tới đó để ăn quân cờ à?”

La Thiện Chi cũng ngăn cản nàng: “A ông đang nổi nóng, tiểu sư muội đừng nên đi đến đó làm mất mặt của người nữa.” Mới vừa rồi bị một quân cờ của a ông đánh trúng vai trái, bây giờ hắn cảm thấy đau nhức không thôi.

“Các sư huynh không biết làm sao lại chọc a ông tức giận, cho nên mới bị đánh. A ông rất hiểu lý lẽ, sao có thể giận chó đánh mèo lên muội chứ?” Liễu Minh Nguyệt ở La gia lâu như vậy, đối với tính tình của hai huynh đệ La gia này đã sớm hiểu rõ bảy tám phần, ngày thường cho dù bọn họ không có việc gì vẫn có thể chọc cho La lão tướng quân tức giận vài lần, huống chi nay lại xảy ra chuyện như thế này, chỉ sợ bọn họ ở bên cạnh lại lắm miệng đây mà.

La Hành Chi: “…”

La Thiện Chi: “…” Đã sớm biết tiểu sư muội không phải ngu như vậy mà…

Liễu Minh Nguyệt cười sai người dẫn hai huynh đệ bọn họ đi đến sân viện của Tiết Hàn Vân sân, sau đó phân phó hạ nhân đến phòng bếp chuẩn bị một bữa tiệc rượu, toàn bộ đều được đưa tới Tây Khóa viện, trước tiên dàn xếp ổn thỏa cho hai huynh đệ La gia, sau đó mới đi về hướng khách viện.

Chậm trễ mất một lúc lâu như vậy, La Thụy Đình đã khóc không sai biệt lắm, nhưng vẫn đang níu chặt lấy vạt áo trước của La lão tướng quân không chịu buông, toàn bộ nước mắt nước mũi đều bôi lên trên người La lão gia tử, ở trong lòng ông chất vấn: “… Không phải a ông đã nói… Không phải a ông đã nói… Sao tiểu sư muội có thể đính thân với Tiết sư huynh chứ? Sao lại có thể như thế?”

La lão gia tử cười khổ, nhìn nàng ta khóc lóc om sòm, cố tình gây sự, nhưng cũng không tức giận, ông vuốt đầu của nàng ta: “Cháu ngốc của ta, hôn sự của Tiết sư huynh cháu, làm sao a ông có thể quyết định được? Liễu tướng gia đã dưỡng dục thằng bé nhiều năm, dốc lòng bồi dưỡng nó thành tài, đã ký thác kỳ vọng này lên người nó, thì nó không có khả năng từ chối đâu. Tiểu sư muội cháu làm sao được nhiều người che chở hơn so với cháu chứ?”

Ánh mắt của Lão gia tử gay gắt ngoài dự đoán, Liễu Hậu vì ái nữ mà có dụng ý bồi dưỡng tiểu tế, ông đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở[4], lại cảm khái Liễu Minh Nguyệt chỉ có một chỗ dựa duy nhất là Liễu Hậu, nếu không gả cho Tiết Hàn Vân, tương lai sẽ không biết thành ra bộ dạng gì?

La Thụy Đình nằm úp sấp trong lòng La lão gia tử không chịu đi ra, chẳng qua không thuận theo: “Làm sao tiểu sư muội kém hơn cháu được? Muội ấy có điểm nào kém hơn cháu đâu? Sao lại muốn tranh chuyện này với cháu… Rõ ràng muội ấy đã nói không có tình ý gì với Tiết sư huynh kia mà… Muội ấy đã chính miệng nói với cháu như thế, sao bây giờ lại có thể đính thân cùng với Tiết sư huynh chứ?”

Liễu Minh Nguyệt đi đến trước cửa khách viện nghe những lời như thế, trên trán nàng yên lặng đổ mồi hôi —— chẳng lẽ chấp niệm cứ mãi tồn tại trong lòng La sư tỷ, cũng bởi vì nàng đã gia tăng lòng tự tin cho tỷ ấy hay sao?

Từ trước đến nay nàng luôn cho rằng mình là người ngu ngốc đần độn nhất thế gian, nay La sư tỷ lại đảm nhiệm chức vụ này, bỗng nhiên trong lúc đó nàng cảm thấy sự tự tin của mình tăng lên, hóa ra không ngừng cảnh tỉnh mình sửa chữa lại những sai lầm trong kiếp trước, bản thân cũng vì vậy mà tiến bộ lên nha!

Liễu Minh Nguyệt cười khanh khách đi vào hành lễ với La lão tướng quân, sau đó nghe thấy âm thanh lôi kéo của nàng, nàng cảm thấy rất khó khăn để lôi được La Thụy Đình đang đem toàn bộ đầu mình vùi ở trong lòng La lão gia tử không chịu đi ra: “La sư tỷ, lát nữa A Đa và Hàn Vân ca ca sẽ trở về, nếu để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng của tỷ thế này, không biết sẽ nghĩ sao đây? Không bằng đến phòng của muội rửa mặt rồi thay một bộ quần áo khác được không?”

Chú thích:

[1]: trao vật đính ước để định hôn nhân.

[2]: tùy cơ ứng biến.

[3]: bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc).

[4]: hoàn toàn rõ ràng, hiểu biết rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.