Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 28: Chúng ta chia tay đi




Ngụy viên nằm ở ngoại ô phía Tây kinh thành, nhìn tổng thể quan cảnh chiếm một diện tích rất lớn, trong vườn trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, màu đỏ xinh đẹp mỹ lệ, từ trước đến nay các loại hoa và cây cảnh trong hoa viên nổi danh của giới quyền quý thế gia trong kinh đều xuất phát từ nơi này.

Tương truyền chủ nhân của Ngụy viên là một nhà quyền quý, người này không thích làm quan mà chỉ đặc biệt yêu thích chăm sóc hoa và cây cảnh, tích cóp qua 20 năm mới có được Ngụy viên như hiện nay. Ngoại trừ việc bán các giống hoa và cây cảnh ra ngoài, trong lúc sở thích sưu tập hoa quý phát triển hừng hực nhất chính là lúc, Ngụy viên mở cửa tiếp đãi giới quan lại quyền quý trong kinh thành, chỉ là thu phí rất xa xỉ, lại khống chế số lượng người mỗi ngày ra vào Ngụy viên rất nghiêm khắc, vì thế Ngụy viên này từ đầu đến cuối luôn duy trì một loại cảm giác thần bí đối với tầng lớp bá tánh bình dân.

Ngoại trừ ngắm hoa, đồ ăn nơi đây cũng là thứ tuyệt nhất, ngoại trừ một ít nguyên liệu trân quý, còn các loại rau quả tầm thường đều do Ngụy viên tự sản xuất ra, khi có khách nhân yêu cầu, sẽ đặc biệt đi vào vườn rau quả nhổ đồ ăn tươi mới, còn mang theo mùi bùn đất thơm ngát, đưa vào phòng bếp, lúc mang lên bàn ăn tuyệt đối không vượt qua hơn 1 canh giờ.

Lúc trước Liễu Hậu từng dẫn Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân đến Ngụy viên ngắm hoa, khi đó vẫn là mùa xuân, cảnh sắc đương nhiên là không giống với đầu mùa thu như bây giờ. Trầm Kỳ Diệp và Liễu Minh Nguyệt một đường cùng đi song song với nhau, Tiết Hàn Vân thì làm nền ở xa xa phía sau lưng các nàng có hơn 10 bước chân, chọc cho Trầm Kỳ Diệp vô cùng không vui.

“Muội muội, sao muội lại dẫn theo y đến đây?”

Liễu Minh Nguyệt cười khẽ: “Tỷ cũng biết lần trước y và ta xuất môn, kết quả xảy ra chuyện, A Đa sợ hãi… Dù sao tỷ cũng biết y vừa đầu gỗ vừa ngu ngốc, căn bản sẽ không nói lời nào, lại cách xa như vậy, cái gì cũng đều không nghe được, tỷ tỷ muốn nói cái gì thì cứ việc nói…” Ánh mắt vụng trộm đảo quanh trên người Tiết Hàn Vân, thầm nghĩ La sư tỷ nói võ công khi đã luyện đến trình độ nhất định, cả người đều sẽ trở nên tai thính mắt tinh, không biết Hàn Vân ca ca có nghe được những lời này hay không?

Thấy vẻ mặt hắn vẫn nhàn nhã, ánh mắt hướng về phía đối diện, cách đó không xa trên bãi cỏ có một gốc cây quế đỏ lẻ loi cô độc. Cây quế đỏ kia đang nở hoa, từng đóa hoa màu đỏ nở rộ diễm lệ, vô cùng náo nhiệt chen chúc cùng một chỗ với nhau, thoạt nhìn có vẻ chật chội, ánh mắt của Tiết Hàn Vân giống như bị cây quế đỏ kia hấp dẫn, chưa từng liếc nhìn qua chỗ các nàng một lần nào, trong lòng Liễu Minh Nguyệt cũng thấy an tâm.

Hoa qu đỏ

cây qu đỏ 1

Cây qu đỏ

Không biết vì sao, kiếp trước cũng ở độ tuổi này, nàng và Trầm Kỳ Diệp có thể ở sau lưng nói xấu Tiết Hàn Vân một cách đúng lý hợp tình, trong đó nàng nói rất nhiều lời khó nghe để phát tiết oán khí trong lòng, nay lại nghe thấy mấy lời này, hoặc là nghe Trầm Kỳ Diệp hiền hòa nói những lời như vậy, trong lòng không phải không có chột dạ.

“Kỳ thật hôm nay cho dù muội không hẹn gặp ta, ta cũng có ý định mời muội tới… Hôm nay… Hôm nay…” Trầm Kỳ Diệp kéo cánh tay của nàng, lắp bắp, sau khi nhăn nhó một lúc lâu, lại sửa đề tài: “Muội muội, muội cảm thấy… Thái tử điện hạ thế nào?”

Tim Liễu Minh Nguyệt đập lỡ một nhịp, giống như có giọng nói thì thào bên tai: đến rồi! Chuyện nàng vẫn chờ mong rốt cuộc cũng đến rồi!

Nhưng mà trên mặt nàng vẫn không hề thay đổi, nghiêng đầu cười đầy hồn nhiên: “Thái tử điện hạ tự nhiên là vô cùng tốt, nghe A Đa muội nói ngài ấy oai hùng phi phàm, lại cao quý vinh hiển, là người cực kỳ tốt đấy.”

Nói xong câu này, thì thấy trên mặt Trầm Kỳ Diệp mang theo thái độ phòng bị, tựa hồ còn có một chút khẩn trương và hoảng sợ, giống như sợ thứ bảo bối mà mình ẩn giấu lâu nay bị người phát hiện vậy. Trong lòng Liễu Minh Nguyệt tự giễu cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ kiếp trước Trầm Kỳ Diệp coi trọng Tư Mã Sách, ả che giấu rất tốt, thẳng đến khi mình chết, mới hiểu được điều này.

“Thái tử điện hạ… Thái tử điện hạ…”

Trong nháy mắt, Liễu Minh Nguyệt gần như phát hiện trong thái độ lắp bắp của Trầm Kỳ Diệp có chuyện gì đó, nhưng suy nghĩ này vụt qua quá nhanh, nàng chưa kịp bắt lấy, chỉ cẩn thận quan sát thần sắc của Trầm Kỳ Diệp, thấy ả cũng đang kinh ngạc nhìn mình, dường như đang hối hận, nhưng lại cắn môi không nói gì.

Liễu Minh Nguyệt cười lấm la lấm lét, thấy thiếp thân nha hoàn của cả hai người đều cách một đoạn xa, liền kề sát vào bên tai Trầm Kỳ Diệp nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ có điều không biết, A Đa nói gần đây Thái tử điện hạ đang tìm kiếm một vị nữ tử vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa đấy. Ta cảm thấy, giống như tỷ tỷ vậy, nếu bị Thái tử điện hạ nhìn thấy … Hì hì…”

Hai bên tai Trầm Kỳ Diệp lặng lẽ hiện lên một vòng ửng đỏ, nửa thật nửa giả dò xét: “…Vậy muội muội còn tiễn bước Thư sư phó…” Chẳng lẽ ngươi không động tâm đối với Thái tử điện hạ hay sao?

Liễu Minh Nguyệt nhăn nhó cười cười, động tác này thần thái này, kiếp trước nàng đã từng làm ở trước mặt Trầm Kỳ Diệp, giống như một thói quen đã ăn sâu trong máu, mỗi khi làm đều vạn phần tự nhiên, giờ phút này chỉ cần trông mèo vẽ hổ[2] thì được rồi.

“Tỷ tỷ đừng chế nhạo người ta… Tỷ không biết đấy thôi, lần trước lúc muội và Tiết Hàn Vân bị thương, các sư huynh đệ đồng môn đều đến cửa thăm y… Trong đó có tiểu tướng quân của La gia…”

Vẻ mặt của Trầm Kỳ Diệp lập tức thả lỏng, nhéo mặt nàng một phen: “Ta còn đang thắc mắc chuyện này, không hiểu sao muội đột nhiên lại đi học võ …” Ả không còn phòng bị nữa, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều, “Kỳ thật… Hôm nay dự định đến Ngụy viên không phải ta, mà là Thái tử điện hạ.”

“Thái tử điện hạ ——” Liễu Minh Nguyệt cả kinh nói. Thái độ này không phải giả bộ, mà là thật sự giật mình.

Không ngờ Trầm Kỳ Diệp và Tư Mã Sách đã đi đến bước này.

Kiếp trước, nàng và Tư Mã Sách gặp nhau lần đầu ở phủ công chúa Chiêu Dương, từ đó về sau đứt quãng có hơn nửa năm, bọn họ tương kiến ở các loại yến hội khác nhau, nhưng đều chỉ là cách đám người yên lặng tương giao tầm mắt, có đôi khi hắn sẽ sai tiểu thái giám chuyển giao một ít đồ đạc gì đó cho nàng chơi đùa, thừa dịp người bên ngoài không chú ý trong một khoảng thời gian lặng lẽ qua lại với nàng.

Loại qua lại bí ẩn này vui sướng khôn xiết, nàng ngoại trừ chia sẻ việc này với Trầm Kỳ Diệp, cũng không có người thứ 2 biết, ngay cả A Đa và Hàn Vân ca ca bọn họ cũng chưa từng nói qua.

Chờ đến lúc nàng tròn 14 tuổi, một ngày nọ Tư Mã Sách rốt cục mới lặng lẽ bao trọn Ngụy viên, dưới danh nghĩa Trầm Kỳ Diệp hẹn gặp riêng nàng.

A Đa không hề nghi ngờ hắn.

Chẳng qua giờ phút này, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đột ngột.

Lần đó Tư Mã Sách hẹn mình đến Ngụy viên, người đến truyền tin cho nàng chính là thiếp thân nha hoàn Ngụy Tử của Trầm Kỳ Diệp.

Chẳng lẽ… Khi đó Tư Mã Sách và Trầm Kỳ Diệp đã cố ý?

Hoặc là, từ đầu đến cuối mình mới chính là đứa ngốc, mình vì người ta may áo cưới hay sao? Tư Mã Sách hư tình giả ý sủng ái mình, đẩy mình ra phía trước làm bia tập bắn, và đem Trầm Kỳ Diệp đặt ở một vị trí không ai thấy được để bảo vệ ả?

Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy thời tiết nóng bức, nhưng phía sau lưng đã ra một thân mồ hôi lạnh… Nếu đúng là loại khả năng này… Vậy…

Trầm Kỳ Diệp vẫn lâm vào ngọt ngào nhớ lại, chưa từng chú ý tới vẻ mặt của Liễu Minh Nguyệt: “Từ ngày ấy ở phủ Công chúa quen biết với Thái tử điện hạ, ta… Về sau Thái tử điện hạ đã vài lần mượn cơ hội hẹn gặp ta ở bên ngoài… Hôm nay ngài ấy lại hẹn gặp ta, ta rất cao hứng nhưng cũng thấy hơi sợ hãi, muội muội, muội có thể giúp ta được không? Muội chỉ cần đứng ở xa xa đợi mà thôi, ta cũng thấy an tâm hơn một chút!”

Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy việc vớ vẩn nhất trong thiên hạ, bất quá cũng chỉ như thế này.

Trầm Kỳ Diệp nắm chặt tay nàng, đầu ngón tay hai người đều trở nên lạnh lẽo. Người trước là khẩn trương thêm chờ mong, người sau lại là vừa đau lòng vừa như gặp phải quỷ. Kiếp trước nàng cũng từng cầu xin Trầm Kỳ Diệp như vậy khi nàng đến gặp Tư Mã Sách… Nay vừa vặn thứ tự của 2 người bị đảo ngược.

Nàng cảm thấy vô cùng hận hai người này, hận không thể lập tức nhìn thấy hai người này rơi vào tình cảnh cực kỳ thê thảm, nhưng mà cũng không cần thực sự thật thật giả giả như vậy đem chuyện ngu xuẩn nàng đã từng làm tái diễn lại một lần nữa.

Muốn quên đi sự ngu xuẩn của chính mình, quá khó khăn.

Đặc biệt là lúc nào Trầm Kỳ Diệp và Tư Mã Sách cũng ở một bên nhắc nhở.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải đáp ứng.

Trầm Kỳ Diệp nắm tay nàng, vẻ mặt của hai người đều rất khẩn trương, lo sợ mà đi. Dù rằng ở Đại Khải nam nữ trưởng thành cũng không nghiêm cẩn lắm, nhưng mà loại chuyện lén trưởng bối trong nhà hẹn hò tình lang thế này, nói sao đi chăng nữa cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Hai người dặn dò thiếp thân nha hoàn của cả hai vẫn chờ đợi ở chỗ cũ, Liễu Minh Nguyệt lại sai Hạ Huệ đi chuyển cáo cho Tiết Hàn Vân biết, kêu hắn cũng an tâm đứng ở đó chờ đừng nôn nóng, sau đó hai người mới một đường trầm mặc đi đến Đan Quế Uyển.

Tâm tư của chủ nhân Ngụy viên rất tỉ mỉ chu đáo, Đan Quế Uyển ngoại trừ các loại kim quế, hòn non bộ, núi giả các loại, cũng không xây nhiều phòng lớn, mà chỉ xây dựng một tòa nhà nhỏ bằng gỗ cực kỳ tinh xảo gần hồ nước, trên mái hiên nhà có treo chuông đồng, phong linh thánh thót vang tiếng, phất phơ theo gió, quả thật là một nơi cực kỳ yên tĩnh.

Cuối cùng… Nơi đây cũng không phải là nơi mà bọn họ đã từng gặp nhau ở kiếp trước. Trong lòng Liễu Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhà gỗ nhỏ gần hồ nước lặng ngắt như tờ, bước chân của hai người nhẹ nhàng, còn chưa kịp tới gần, cửa phòng của nhà gỗ kia lại bật mở, một bóng người bỗng chốc xuất hiện, dáng người ngọc thụ lâm phong của Tư Mã Sách từ bên trong đi ra, Tạ Hoằng thì đi theo sát ở phía sau cười to: “Biểu ca, nhìn xem tân tẩu tử sao lại tới đây?”

Trầm Kỳ Diệp nghe thấy xưng hô như thế, nhất thời tim đập dâng tới cổ, lại lưu tâm để ý đến Liễu Minh Nguyệt, thấy nàng lộ ra thần sắc thập phần ảo não, không khỏi thấy vô cùng khó hiểu. Thì lại nghe Tạ Hoằng hoan hô một tiếng, lập tức vọt tới gần: “Tiểu sư tỷ tiểu sư tỷ —— sao tỷ lại tới đây?”

Trầm Kỳ Diệp hiểu ý tươi cười, sau đó tiến lên nghênh diện hành lễ với Tư Mã Sách, người đối diện không đợi ả kịp cúi người hành lễ, đã sớm đỡ ả đứng dậy, nhìn ả đầy thâm tình.

Tạ Hoằng vọt tới trước mặt Liễu Minh Nguyệt, giơ tay muốn sờ đầu nàng một phen, nhưng bỗng nhiên nhớ lại cái gì đó, cảnh giác nhìn khắp nơi xung quanh một vòng, thấy ở sau lưng Liễu Minh Nguyệt ngay cả nửa bóng dáng của ai kia cũng không có, nhất thời cao hứng vươn tay ra, muốn nắm tay Liễu Minh Nguyệt.

“Muội muội, sao lại biết ta ở đây? Muội có thể đến đây ta thật sự rất là cao hứng, bên trong có rất nhiều thức ăn ngon, hay là chúng ta đi vào đó nếm thử nhé?”

Liễu Minh Nguyệt nhất thời nổi giận: “Câm miệng! Ai là muội muội ngươi?”

“Tiểu sư tỷ ——” Tạ Hoằng vô cùng vâng lời.

“Ngươi…” Chỉ cảm thấy xa xa có tầm mắt đang nhìn vào mình, ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Tư Mã Sách ôm Trầm Kỳ Diệp nhàn nhàn nhìn hai người tranh cãi. Mặt Trầm Kỳ Diệp đỏ hồng như rặng mây, cả người cơ hồ yếu đuối dựa hẳn vào lòng Tư Mã Sách, nhưng bởi vì ở trước mặt Liễu Minh Nguyệt, càng thêm không được tự nhiên.

Đối diện với tình cảnh như vầy, Liễu Minh Nguyệt nơi nào chịu đi đến gần gánh lấy phiền phức, nàng đứng ở xa xa hành lễ với Tư Mã Sách, tiếp đó bất chợt xoay người rời đi.

Trầm Kỳ Diệp nóng nảy: “Muội muội… Muội muội…”

Liễu Minh Nguyệt quay đầu nghịch ngợm cười, hàm chứa ý trêu chọc không thể nói hết, Trầm Kỳ Diệp nhất thời bị kiềm hãm, thuận thế lập tức bị Tư Mã Sách ôm đưa vào trong phòng. Tạ Hoằng phi thường ủy khuất: “Vì sao nàng ta có thể kêu muội muội còn ta thì không thể chứ?”

“Bởi vì nàng ta kêu như vậy Hàn Vân ca ca sẽ không đánh nàng, còn ngươi mà kêu thì Hàn Vân ca ca sẽ đánh ngươi!” Liễu Minh Nguyệt nghiêm trang đáp lại, sau đó cố ý vẫy vẫy kêu gọi hắn cùng đi: “Ta muốn đi tìm Hàn Vân ca ca, tiểu sư đệ có đi hay không a?”

Tạ Hoằng giống như gặp phải khắc tinh, vội vàng chạy trốn giống như con thỏ: “Không cần! Không cần! Tiểu sư tỷ, tỷ đi tìm Tiết sư huynh trước đi, ta đi đến phòng bếp của Ngụy viên xem hôm nay đã chuẩn bị thức ăn gì ngon, quay đầu nhất định sẽ đến chỗ tỷ…”

Chú thích:

[1]: Trích trong câu “âm kém dương sai”, ý chỉ có sự lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người, trong văn chương thường được hiểu là ‘không biết vì sao lại…’

[2]: rập theo một khuôn, rập khuôn hoặc noi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.