Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 20: Thượng Vân Xuyên nghĩ, làm sao anh có thể nắm bắt được dạ dày của Tư Tần chỉ bằng một đòn ra tay chứ?




Editor: phuogot_93

Ngày hôm sau thức dậy, Ngải Tiểu Tiểu cảm giác thắt lưng đau nhức, không thể không đồng ý đề nghị của Kỳ Tuấn Nhất, tạm thời không về đơn vị để huấn luyện mà làm “thư ký sát sườn” của anh trong mấy ngày này trước đã.

Vì vậy, tạm thời Ngải Tiểu Tiểu hiếm một cái bàn ở phòng làm việc của lữ trưởng đặc chiến lữ ở phía sau.

Phòng làm việc đang có người, Ngải Tiểu Tiểu ngồi nghiêm túc, cầm chồng tài liệu quân sự đặt ngay trước mắt, dáng vẻ chăm chú.

Đến khi những người đó vừa đi, cô lập tức đẩy đống tài liệu ra, không chút hình tượng nằm úp sấp trên mặt bàn, đôi mắt ai oán nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn Nhất. Thể chất của phụ nữ và đàn ông sao lại kém nhau nhiều đến thế, mỗi lần đều là cô bị giày vò gần chết còn anh thì tinh thần phấn chấn như cũ?! Xem ra cô vẫn phải rèn luyện thêm!

Giống như lần này, cô nghiêng đầu tựa lên mặt bàn, nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn Nhất, hận không thể nhìn thủng anh.

Kỳ Tuấn Nhất bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, dứt khoát buông bản đồ quân sự trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười một cái.

Gì? Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa thì bị nước miếng của mình làm nghẹn chết! Cái tên đàn ông thối này, quân trang nghiêm chỉnh, thoạt nhìn thì dáng vẻ bất phàm, hình dạng giống người. Vậy mà lại dám nở nụ cười yêu nghiệt, hạ lưu với cô như vậy. Thật là! Thật là sỉ nhục quân đội!

Cô quyết định không nhìn anh nữa, nghiêng đầu về phía khác để lại cho anh cái gáy.

Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, đứng dậy khỏi bàn làm việc, anh ngồi lâu như vậy rồi cũng đúng lúc đứng lên hoạt động gân cốt một chút. Ngải Tiểu Tiểu nghe được tiếng bước chân của Kỳ Tuấn Nhất, biết anh đi đến phía sau mình. Nhưng cô vẫn như cũ không nhúc nhích, mặc kệ anh.

“Sao thế? Tối hôm qua mệt lắm à?” Anh chen vào chỗ ngồi của cô, ôm cô ngồi lên đùi mình hỏi.

“Không có.” Ngải Tiểu Tiểu lên tiếng phủ nhận, như đinh đóng cột.

Kỳ Tuấn Nhất cũng không chọc cô, chỉ là duỗi tay ra vuốt ve thắt lưng cô. Tay nghề của anh rất thành thạo, sức lực cũng vừa đủ, chỉ trong chốc lát, Ngải Tiểu Tiểu thoải mái nhắm mắt lại…

“Nhất, Nhất, mau giúp một tay…” Lã Thiên Minh hét lớn, chạy vọt vào phòng.

Ngải Tiểu Tiểu nghe tiếng thì vụt một cái, nhảy ra khỏi lồng ngực Kỳ Tuấn Nhất, sức lực quá lớn, bị đập vào góc bàn, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Không sao chứ? Va vào đâu rồi? Anh xoa cho em.” Kỳ Tuấn Nhất hoàn toàn không để ý đến Lã Thiên Minh, kéo Ngải Tiểu Tiểu dịu dàng hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Ngải Tiểu Tiểu vội vàng xua tay, né tránh anh. Cô bị va vào bụng, ban ngày ban mặt cũng không dám để anh xoa.

“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất lúc này mới thản nhiên đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc của mình, nhìn Lã Thiên Minh, nói “Cậu hấp tấp cái gì?”

“Nhất, đây chính là đại sự, là chuyện lớn cả đời của tớ!” Lã Thiên Minh nói xong nghiêm trang. Ngải Tiểu Tiểu không khỏi tò mò nhìn về phía anh, anh có bạn gái à?

“Nói nghe thử đi.” Con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất cũng thoáng qua vẻ hứng thú.

Lã Thiên Minh cho anh xem một vật kỳ quái, một cột gỗ, một đầu gỗ được gọt tròn trịa, đầu kia là mấy vòng kim loại. “Cậu xem, đây là Cửu Liên Hoàn, Kỳ Kỳ đưa cho tớ…”

“Kỳ Kỳ?” Kỳ Tuấn Nhất chợt nhíu mày.

“À, chính là Mễ Nhã Kỳ.” Lã Thiên Minh vội vàng bổ sung.

Mễ Nhã Kỳ?! Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc, cô ấy có quan hệ với Lã Thiên Minh từ bao giờ vậy?

Lã Thiên Minh gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy nói đây là bảo bối gia truyền nhà cô ấy, đàn ông muốn cưới con gái nhà họ Mễ cô ấy đều phải dùng phương pháp nhanh nhất, đơn giản nhất tháo được Cửu liên hoàn ra. Cô ấy chỉ cho tớ một giờ. Nhưng tớ đã mân mê nửa tiếng rồi cũng không cởi được, thế nên mới đi nhờ cậu.”

“Cũng không phải tớ cưới vợ.” Kỳ Tuấn Nhất ôm ngực nhạo báng.

“Làm ơn, mau dạy tớ…” Lã Thiên Minh chắp tay trước ngực, “Làm lãnh đạo, cậu không thể bỏ mặc hạnh phúc cả đời của cấp dưới được.”

“Dạy cũng được, chỉ sợ trong chốc lát cậu không học được thôi.” Kỳ Tuấn Nhất nhìn anh nói.

“Chỉ cần cậu chịu dạy, vì Kỳ Kỳ tớ không ngại gì cả.” Lã Thiên Minh nói xong, kéo kéo tay áo, một bộ dạng liều mạng.

“Được,” Kỳ Tuấn Nhất cầm Cửu liên hoàn trên bàn, “Cái này, lúc còn nhỏ tớ đã chơi, chỉ là cởi nó ra đại khái khoảng hơn 300 bước, tầm hai mươi mấy phút, cậu chắc chắn nhìn một lần có thể học được?”

“Ba… Hơn 300 bước?” Lã Thiên Minh đổ mồ hôi, làm sao anh nhớ được. Không lẽ lại ăn gian, để Kỳ Tuấn Nhất mở ra rồi anh cầm nó đi gặp Mễ Nhã Kỳ.

“Chị Nhã Kỳ không phải đã nói dùng cách nhanh nhất, đơn giản nhất cởi Cửu liên hoàn sao? Anh dùng hơn 300 bước mà gọi là nhanh, gọi là đơn giản à?” Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được mở miệng nói, cảm giác chị Nhã Kỳ sẽ không ra đề cổ hủ như vậy, ra đề chọn chồng cũng phải có điểm mới.

“Ờ… Cũng đúng, vậy cô nói phải làm sao đây?” Bây giờ Lã Thiên Minh đang tuyệt vọng, cái gì cũng có thể thử.

“Theo tôi đập cái vòng kia ra, vừa nhanh vừa đơn giản.” Theo ý tưởng bản năng, Ngải Tiểu Tiểu bật thốt lên.

“Đúng, có đạo lý.” Hai mắt Lã Thiên Minh sáng lên gật đầu đồng ý. “Phụ nữ vẫn hiểu rõ tâm lý phụ nữ, cám ơn chị dâu.” Anh không tính toán hiềm khích lúc trước, vẫy tay chào Ngải Tiểu Tiểu một cái rồi vội vã đi.

Kỳ Tuấn Nhất liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu, giễu cợt nói “Ý kiến hay của em là như vậy? Cố tình phá hỏng à?”

Ngải Tiểu Tiểu nhún vai “Ai biết được, em vừa nói thế anh ta đã nghe theo.” Haiz, đúng là một đứa bé đơn thuần, năm đó phạm sai lầm chắc cũng là bất đắc dĩ thôi. Đột nhiên Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy mình nên buông xuống thù hận với anh.

Nhưng mà bây giờ, anh ta đang theo đuổi Mễ Nhã Kỳ, anh ta còn là cha Ngải Bảo, là anh em và là cấp dưới nhiều năm của Kỳ Tuấn Nhất. Ôi! Quan hệ ngày càng rắc rối!

Không thì cô nói chân tướng sự việc cho Kỳ Tuấn Nhất, làm rõ từng chuyện một, mặc kệ kết cục ra sao, cô cũng sẽ đối mặt, thay vì cứ lo lắng đề phòng không bằng nói ra cho dễ chịu… Nghĩ đến đây, cô nhìn Kỳ Tuấn Nhất, lúc này anh đã ngồi trước máy tính, bắt đầu công việc. Cả người mặc quân trang càng lộ vẻ tuấn lãng, gương mặt cương nghị mang theo vẻ mặt nghiêm túc, càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đẹp!

Đẹp trai!

Man!

Không có từ nào đủ để hình dung được vẻ xuất sắc của anh.

Trong lòng lại bắt đầu rối rắm. Cô cảm thấy khinh bỉ bản thân, Ngải Tiểu Tiểu nhìn xem mày không có chút tiến bộ gì trong chuyện này, có vậy thôi cũng lề mề không dám nói ra khỏi miệng. Cuối cùng hạ quyết tâm, cô hắng giọng, “Kỳ Tuấn Nhất, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Đợi chút.” Kỳ Tuấn Nhất gõ bàn phím, anh đang sửa đổi phần mềm quân sự, nhất thời không thể rời ra được.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh, là ai nói khi đàn ông làm việc là đẹp trai nhất? Ôi, muốn chết, nhìn anh như vậy lại càng mê người hơn lúc nãy rồi!

Anh đang bận nên Ngải Tiểu Tiểu lại về chỗ ngồi, yên lặng đợi. Một lúc sau, cô úp sấp mặt trên bàn ngủ thiếp đi.

Vì vậy, dũng khí thật vất vả mới có được, trong lúc vô tình lại tiêu tan hết rồi.

…………

Hạnh phúc đơn giản như vậy, đơn giản khiến cho Ngải Tiểu Tiểu lần lượt bỏ qua cơ hội nói ra “chân tướng” và cơ hội biết được chân tướng. Hai người vẫn luôn tìm cơ hội, nhưng vẫn cẩn thận, không đành lòng phá vỡ hạnh phúc đơn giản này.

Có lẽ, bởi vì cẩn thận quá mức, quá mức để ý, vận mệnh mới sắp đặt một chút thử thách để cho cuộc sống của họ trở nên phức tạp, rối rắm.

Chạng vạng tối, trong quán cà phê yên tĩnh mà tao nhã.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn Tiết Nhã Thi ngồi trước mặt cười có chút quỷ dị thì thấy rất bực mình. Cô rất ít khi ra khỏi chỗ ở của đặc chiến lữ, hôm nay đi ra ngoài một chuyến đến tìm Ngải Bảo, thế mà lại gặp phải cô ta, còn nhiệt tình mời cô đến quán cà phê ngồi một chút. Hôm nay mặt trời lặn phía đông à? Thật kinh ngạc.

Tiết Nhã Thi ưu nhã uống cà phê, dáng điệu từ tốn khiến cho Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, “Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi còn có chuyện phải làm.”

“Vội gì chứ?” Tiết Nhã Thi tao nhã mím môi cười khẽ. Cô ta cảm thấy lần này mình thực sự đã nắm được điểm yếu của Ngải Tiểu Tiểu, chắc chắn sẽ thành công chia rẽ Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất. Dù sao phụ nữ không thể sinh con chính là một thiếu sót rất lớn!

“Xin lỗi, tôi thật sự không có thời gian.” Ngải Tiểu Tiểu nói xong thì đứng lên.

“Được rồi, ngồi xuống đi, tôi cho cô xem cái này.” Tiết Nhã Thi không nhanh không chậm lấy ra một phần bệnh án đưa đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu.

“Đây là cái gì?”

“Mấy hôm trước không phải cô đến bệnh viện của chúng tôi kiểm tra thân thể sao? Chúng ta dù gì cũng coi như bạn bè, tôi đã lén hỏi thăm một chút tình hình của cô, không ngờ tới vừa nhìn đã bị sốc như vậy. Không thể sinh con, đối với phụ nữ chúng ta đây là đả kích lớn nhất…”

“Cô nói bậy bạ gì đấy?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm cô ta, người này có biết mình đang nói gì không? Dám nói mình không thể sinh con, cô ta mới đoạn tử tuyệt tôn thì có.

“Tôi không hề nói bậy, cô đọc bệnh án thì biết.” Nói xong Tiết Nhã Thi lại đẩy bệnh án đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu. “À, đúng rồi, sợ cô xem không hiểu, tôi còn đặc biệt ghi chú. Nhìn chung mà nói thì tình trạng thân thể của cô rất tệ.”

Ngải Tiểu Tiểu nghi ngờ cầm bệnh án, phát hiện phía trên viết không giống với lần trước. Kết quả chuẩn đoán có vài dòng cũng không hiểu lắm, nhưng cuối cùng lại là bốn chữ cực kỳ rõ ràng… Không thể sinh con!

Lòng của cô chợt căng thẳng nhưng nhìn Tiết Nhã Thi chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô ta. Người phụ nữ này đi xa như vậy chỉ để đưa bệnh án cho mình xem ra mục đích rất rõ ràng, cho dù trong lòng lạnh giá, cô cũng sẽ không để Tiết Nhã Thi dễ dàng đạt được ý đồ.

Ném trả lại bệnh án cho cô ta, cô khinh thường nói “Tiết Nhã Thi, cô rảnh rỗi thật đó, cầm một tờ bệnh án giả đi xa như vậy để tìm tôi.”

Tiết Nhã Thi nghe vậy trong mắt thoáng qua vẻ khẩn trương, chẳng lẽ Ngải Tiểu Tiểu đã phát hiện? Thật ra thì bệnh án này là thật, chỉ là kết quả chuẩn đoán cuối cùng, bốn chữ kia là do cô ta tìm chuyên gia bắt chước chữ của Tịch Tú Quyên viết.

Mở bệnh án ra xem lại, bốn chữ này có thể thật giả lẫn lộn mà. Cô ta không tin Ngải Tiểu Tiểu có thể phân biệt được, nhất định là đang cố gắng chống đỡ thôi! Nghĩ đến đây, cô ta mỉm cười “Không tin phải không? Cô có thể trở về hỏi lại Kỳ Tuấn Nhất xem có phải anh ta quen biết với bác sĩ Tịch không? Thành phố A nhiều bệnh viện như vậy, sao anh ta lại cố tình dẫn cô đi chỗ xa nhất chứ?”

“A…” Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh.

“Cô cười cái gì?” Tiết Nhã Thi nhìn chằm chằm cô, muốn nhìn thấy sự sơ hở trên mặt cô, cô ta không tin sau khi biết chân tướng, Ngải Tiểu Tiểu vẫn thờ ơ như vậy được.

“Tôi cười cô quá đơn thuần. Tiết Nhã Thi, cô nói cho tôi biết những chuyện này là có mục đích gì? Không phải là muốn khích bác tôi rời khỏi Kỳ Tuấn Nhất à? Cứ cho là bệnh án này là thật, nhưng như vậy thì sao? Kỳ Tuấn Nhất yêu tôi đến mức nào, anh ấy vì tôi cố ý đi xin bác sĩ nói dối. Người kiêu ngạo như anh ấy lại có thể vì tôi làm những chuyện đó, tôi còn không biết đủ hay sao? Tôi nên cám ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này mới đúng.”

“Ngải Tiểu Tiểu, cô có còn liêm sỉ không hả?” Tiết Nhã Thi quên cả sự ưu nhã, bén nhọn nâng cao ngữ điệu, khiến cho mấy vị khách ở xung quanh cũng quay sang nhìn, cô ta cũng không thèm bận tâm. “Kỳ Tuấn Nhất vì cô làm nhiều thứ như vậy, mà cô thì sao, đến cả một đứa nhỏ cũng không thể sinh cho anh ấy, cô… cô không thấy áy náy chút nào à?”

“Vì sao tôi phải áy náy?” Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu, che giấu nội tâm chua xót, trên khuôn mặt vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo.

“Bởi vì cô không xứng với anh ấy một chút nào! Hừ, bây giờ đến cả chức năng cơ bản nhất của phụ nữ cũng không có, cô cứ chờ Kỳ Tuấn Nhất bỏ cô đi.” Tiết Nhã Thi bị Ngải Tiểu Tiểu ép đến mất trí rồi.

“Xin lỗi, lại khiến cô thất vọng rồi.” Ngải Tiểu Tiểu mìm cười, nghiêng cơ thể về phía trước, thấp giọng ném ra một quả bom cuối cùng “Cô chưa từng thấy con trai của tôi à? Cô không thấy nó rất giống với Kỳ Tuấn Nhất sao?” Nói xong, thấy mặt Tiết Nhã Thi hết đỏ lại trắng, rồi chuyển thành đen, Ngải Tiểu Tiểu thẳng tắp sống lưng, bước chân chiến thắng trở về.

Cô không chủ động đi trêu chọc người khác, nhưng nếu có người ác ý tới trêu chọc cô thì cô cũng sẽ không chịu đựng gì. Tiết Nhã Thi trình diễn tiết mục tầm thường này, lừa các cô gái đơn thuần thì có thể, chứ gặp cô thì chỉ tự rước nhục thôi. Không muốn lấy chuyện của Ngải Bảo ra để nói, nhưng vẻ mặt Tiết Nhã Thi chua ngoa khiến cô không nhịn được muốn phản kích mạnh mẽ.

Đi ra khỏi quán cà phê, Ngải Tiểu Tiểu vẫy một chiếc taxi trở về căn cứ đặc chiến. Bây giờ cô không có tâm tình đến chơi với Ngải Bảo, có một số việc cô phải nói rõ ràng với Kỳ Tuấn Nhất. Nếu không, đè nén trong lòng lâu ngày, nó sẽ đau nhức chảy mủ, quá khổ sở!

Xe taxi chạy ổn định trên đường, cảnh vật bốn phía vẫn giống lúc đi, nhưng lúc này trong mắt Ngải Tiểu Tiểu lại không như vậy.

Không thể sinh con? Khóe môi cô nở một nụ cười khổ. Đối mặt với Tiết Nhã Thi thì cô vẫn biểu hiện bình tĩnh thong dong, nhưng thật ra lòng cô cũng rất khổ sở… Trong phim truyền hình đã có rất nhiều bi kịch như vậy, mặc dù phần lớn là kết cục hạnh phúc, nhưng cô vẫn thấy nữ chính dễ nổi giận như vậy thật sự là quá ngu!

Vậy mà chuyện đó lại xảy ra trên người cô, cô cũng sẽ học những người con gái hiền lành kia rời bỏ Kỳ Tuấn Nhất à? Cô lại do dự, haha, xem ra cô cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng cô thật sự không cam lòng để cho hạnh phúc thật vất vả mới có được cứ như vậy mà bay đi…

Nếu như vừa bắt đầu cô đã không phải nữ chính trong phim thần tượng, cô cần gì phải diễn giống bọn họ! Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu nắm chặt tay thành quả đấm, dường như muốn nắm giữ hạnh phúc của mình không buông tay.

Trở lại chỗ ở, trời đã bắt đầu tối. Trong nhà đèn đã bật, Ngải Tiểu Tiểu nhìn ánh đèn trong lòng cảm thấy bình yên lạ thường. Đây là nhà của cô, cô sẽ dùng cả đời để bảo vệ nơi này thật tốt. Chỉ cần có anh, có ánh đèn thì đây chính là nhà!

Trong thư phòng, Kỳ Tuấn Nhất vừa tắm rửa xong đang ngồi chơi một game mới đưa ra ngoài thị trường thuộc kiểu quân sự. Thao tác thuần thục, kỹ năng quân sự tốt, anh một lèo vượt qua các vòng, cấp bậc nhanh chóng tăng lên, binh nhì, đội trưởng, doanh trưởng… Quân trưởng, bây giờ đã là dưới một người trên vạn người rồi. Anh chỉ mất 30 phút đã đoạt được vị trí Tổng Tư lệnh…

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Ngải Tiểu Tiểu đi vào.

“Sao về sớm thế?” Anh nhìn cô một cái, ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào màn hình máy tính.

“Gặp phải chút chuyện.” Ngải Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh anh, thấy anh không nhìn mình thì có ấm ức một chút. Nhìn vào màn hình máy tính thấy anh đang chơi trò chơi về quân sự, máy bay chiến đấu lượn vòng, quyết định kế sách. Tên nick của anh khá hay, gọi là Một đao phong hầu, có vẻ đã là cao thủ trong này rồi.

Nghe nói, đàn ông chơi game đều bị nghiện, bà xã cũng không để ý. Ngải Tiểu Tiểu muốn thử một chút, vì vậy di chuyển thân thể về phía trước, Kỳ Tuấn Nhất cũng không có phản ứng.

Ngải Tiểu Tiểu hơi mím môi, tiến thêm một bước, bám vào cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt trên đầu vai anh “Ông xã, đây là trò gì thế?”

“Sword or Sheath.” Vẫn không nhìn Ngải Tiểu Tiểu một cái.

“Xem ra chơi rất vui, anh dạy em chơi đi.”

“Được, về sau có thời gian anh sẽ dạy em.” Kỳ Tuấn Nhất chăm chú nhìn màn hình, lúc này chính là thời điểm mấu chốt, đội ngũ hai bên đang giành nhau một nhà xưởng bỏ hoang, giương cung bạt kiếm. Không để ý một chút thì toàn quân sẽ thua.

Ngải Tiểu Tiểu không biết, tức giận chu miệng lên, cô mới vừa bị Tiết Nhã Thi uy hiếp, trong lòng vốn rất tự tin với anh, nhưng bây giờ, chưa nói đến thảo luận chuyện chính, căn bản là không thèm để ý đến cô như nào. Càng nghĩ càng giận, cô đứng lên, thô lỗ đụng vào cánh ta Kỳ Tuấn Nhất.

Con chuột hơi lệch một chút, chỉ thấy binh lính đang im ắng mai phục bỗng nhiên nổ súng, bang bang… Hai tiếng súng, đủ để kinh động lính của quân địch đang cẩn thận tìm kiếm phía trước. Vì vậy, tình thế lập tức đảo ngược, vốn là đội của Kỳ Tuấn Nhất đang chiếm ưu thế cứ như vậy mà bị rơi vào tình cảnh khó khăn.

“Đáng chết!” Anh hung hăng đập con chuột, nghiêng đầu tìm kẻ đầu sỏ gây nên chuyện, chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu đã tức giận đùng đùng bỏ đi. Cô bé này, nhất định là cố ý, Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, chợt nghĩ ra hình như vừa rồi mình lạnh nhạt với cô. Không vui sao? Nhưng cô cũng không nên để cho tâm huyết của mình toàn bộ đều đi tong hết như vậy.

Nếu đổi lại là người khác làm, anh đã không chút cố kỵ đánh 50 gậy rồi, nhưng đây lại chính là bà xã anh yêu thương nhất, người con gái khiến anh hao tổn tâm trí, thật sự là không nỡ đánh.

Chỉ đành phải ngồi trước máy tính cứu vãn một chút suy tàn, chỉ cần lần này anh không thất bại thảm hại thì vẫn còn cơ hội thay đổi lại lần nữa.

Ngải Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng, trở về phòng ngủ. Gì chứ? Trò chơi đó thu hút Kỳ Tuấn Nhất đến thế sao? Anh có biết cô đánh cược trong lòng, chỉ cần sức quyến rũ của cô có thể thắng được trò chơi, cô sẽ không chút do dự mà ở lại, bất luận đả kích thế nào cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện tách ra. Nhưng bây giờ thì sao đây? Phiền não làm cho cô đổ đầy mồ hôi, dứt khoát cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Hơi nước tỏa ra từ từ dập tắt lửa giận của Ngải Tiểu Tiểu…

Thua một trò chơi? Cô không thể nào chấp nhận kết quả này, cô cũng không tin, mình là một mỹ nữ sống sờ sờ như này lại không có sức quyến rũ bằng một trò chơi.

Vội vàng tắm rửa xong xuôi, Ngải Tiểu Tiểu soi gương giơ một nắm đấm “Cố lên Ngải Tiểu Tiểu!” Sau đó chỉ bọc một cái khăn tắm màu trắng trở lại thư phòng. Cô không tin với dáng vẻ này của mình Kỳ Tuấn Nhất vẫn có thể giữ vững bình tĩnh?! Trong thư phòng, sau khi Kỳ Tuấn Nhất đổi lại chiến thuật, cuối cùng cũng làm giảm giá trị tổn thất xuống mức thấp nhất. Mới vừa xong xuôi, chuẩn bị tắt máy trở về dụ dỗ bà xã, đã thấy một mùi hương thơm mát sau khi tắm xong truyền vào mũi.

Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu cười khanh khách đi vào, ngồi trên đùi anh, hai cánh tay trắng như tuyết thân mật ôm chặt cổ anh “Ông xã, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừ, được rồi.” Kỳ Tuấn Nhất lập tức ôm cô vào ngực, gương mặt tuấn tú tươi cười. Hôm nay cô bé này thông suốt rồi à? Sao lại mặc mát mẻ như vậy ôm ấp yêu thương với mình chứ? “Nói đi.” Anh dụi đầu vào cổ Ngải Tiểu Tiểu, ngửi mùi thơm trên người cô, để nó thấm vào ruột gan.

“Hôm nay em gặp Tiết Nhã Thi…” Ngải Tiểu Tiểu cố ý dừng lại nhìn phản ứng của Kỳ Tuấn Nhất, thấy anh vẫn tham luyến ôm cô như cũ không có chút phản ứng khác thường nào.

“Sau đó thì sao?” Thấy cô dừng lại, lúc này Kỳ Tuấn Nhất mới ngẩng đầu lên hỏi.

“Cô ấy nói với em, lần trước kiểm tra là anh lừa em... em căn bản không thể sinh con.” Giọng điệu của Ngải Tiểu Tiểu bình thản, mắt nhìn thẳng vào con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất, muốn từ đó phát hiện ra chân tướng.

“Cô ta nói bậy.” Con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất tối sầm, không thấy một chút bối rối, mà giống như có chút vui vẻ. Cô bé này biết anh lừa cô nhưng không nổi giận hay “thiện lương” lôi ra một đống lý do để rời bỏ anh. Mà lại chọn lựa nói chuyện rõ ràng với anh. Chỉ dựa vào điểm này đã thấy anh không có lựa chọn sai người vợ này.

“Hả?” Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

“Đầu tiên, em là không dễ thụ thai chứ không phải không thể sinh con, hai khái niệm này khác nhau rất lớn. Tiếp đến là dì Quyên… Chính là vị bác sĩ khám cho em hôm đó đã giới thiệu một thầy thuốc Đông y. Anh đã gọi điện hỏi rồi, tình huống của em tỷ lệ chữa khỏi là rất cao. Chỉ là anh nghĩ, em bây giờ còn trẻ như này, chúng ta còn có Ngải Bảo nên không muốn có đứa bé vội…”

“Vậy tại sao lại gạt em?” Ngải Tiểu Tiểu giơ tay xoa nắn khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn Nhất cho biến dạng, cô phát hiện gần đây mình ngày càng thích ngược đãi khuôn mặt vạn người mê này của anh.

“Chỉ là muốn dụ dỗ em vui vẻ thôi,” Kỳ Tuấn Nhất cũng không phản kháng, bàn tay nhỏ bé của cô tàn phá bừa bãi trên mặt lại giống như có chút hưởng thụ, hơi khép đôi mắt lại. “Mạnh Yên Nhiên gọi điện nói trường hợp của em có thể gây nên chứng uất ức, muốn tự sát gì đó, cho nên anh mới nghĩ ra biện pháp cởi bỏ khúc mắc trong lòng em.”

“Được rồi, coi như là anh có lý, chỉ là lần sau không cho phép lừa gạt em nữa!” Ngải Tiểu Tiểu khoan hồng độ lượng nói, bàn tay nhỏ bé cũng biến mặt Kỳ Tuấn Nhất thành bánh bao. Ôi, yêu nghiệt, cho dù thành bánh bao cũng đẹp trai mê người như vậy. Nhưng mà, anh thật sự không để ý chuyện Ngải Bảo là con trai của người khác sao? Con ngươi lại hiện lên sự lo lắng, cô đang muốn mở miệng ----

“OK!” Kỳ Tuấn Nhất giơ tay cắt đứt lời cô, còn đùa giỡn nói “Bà xã, anh muốn có phần thưởng!”

Ngải Tiểu Tiểu bị bộ dáng của anh chọc cười, liếc anh một cái rồi vỗ nhẹ lên mặt anh.

“Bà xã, bây giờ có thể bắt đầu ăn chưa?” Kỳ Tuấn Nhất hỏi nhưng căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, bàn tay ở trên vai Ngải Tiểu Tiểu đang vuốt ve như có như không.

Ăn? Ngải Tiểu Tiểu nhớ ra mình chưa ăn cơm tối, bụng cũng bắt đầu kháng nghị rồi. “Anh cũng chưa ăn cơm tối à? Vừa đúng lúc, chúng ta cùng đi ăn.” Nói xong, cô nhảy xuống khỏi đùi Kỳ Tuấn Nhất.

Xúc cảm mềm mại, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, trước mắt là một mảng trắng nõn hồng hào, làm sao mà Kỳ Tuấn Nhất chịu buông tay, bàn tay sớm đã giữ chặt eo Ngải Tiểu Tiểu, không cho cô bước đi.

“Bà xã, em không hiểu thật hay giả bộ ngu vậy, anh muốn ăn em đó…” Giọng nói trầm thấp mập mờ vang lên bên tai Ngải Tiểu Tiểu khiến cho cả người cô run rẩy, giống như có một dòng khí quét sạch toàn thân.

Nhưng cô cảm thấy vẫn là lấp đầy cái bụng trước rồi mới nói, dân dĩ thực vi thiên* chứ sao. Nghĩ đến đây cô đẩy đẩy Kỳ Tuấn Nhất “Em đói rồi, em muốn ăn cơm trước.”

(*Dân dĩ thực vi thiên: Người dân lấy việc ăn làm đầu)

“Anh cũng đói, anh muốn… ăn em trước…”

Gian xảo, anh dám dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, từng lần một, như có như không trêu chọc cô…

“Em muốn ăn cơm.” Cô vẫn kiên trì như cũ nhưng khí thế đã yếu đi nhiều.

Kỳ Tuấn Nhất cười mờ ám, động tác của môi lưỡi càng thêm tàn sát bừa bãi, bàn tay càng ra sức di chuyển…

Vì vậy trước khi Ngải Tiểu Tiểu được lấp đầy bụng thì đã trở thành thức ăn để Kỳ Tuấn Nhất ăn vào bụng…

Đang ngồi trên ghế trong thư phòng… anh nói sẽ rất nhanh. Vì vậy, nửa tiếng sau cứ như thế mà trôi qua.

Khi kích tình quét sạch toàn thân Ngải Tiểu Tiểu, cô nhớ mang máng mình có chuyện muốn nói với Kỳ Tuấn Nhất, là gì ý nhỉ… Không nghĩ ra… Thôi để lần sau nói vậy…

Ngày hôm sau rời giường, Ngải Tiểu Tiểu mặc một bộ rằn ri chiến đấu tư thế hiên ngang.

Pằng một tiếng, ở sau lưng Kỳ Tuấn Nhất chào kiểu quân đội, nói “Báo cáo thủ trưởng, bây giờ tình trạng cơ thể của em đã khôi phục tốt, hôm nay em muốn về đơn vị tham gia huấn luyện.”

“Không… Đồng ý…” Kỳ Tuấn Nhất quay người lại liếc cô một cái, rồi quay về tiếp tục đánh răng.

“Tại sao?” Ngải Tiểu Tiểu nổi giận. Gì chứ? Anh cứ phản đối liên tục như vậy, muốn làm gà mẹ không cho cô bay đi à? Âm hiểm quá!

“…” Kỳ Tuấn Nhất không chút hoang mang súc miệng, để lại cho cô một tấm lưng rộng.

Ngải Tiểu Tiểu cố gắng đè nén cơn giận chờ đợi lời giải thích của anh.

Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, biển hiện của cô vẫn rất ưu tú, chỉ là tính tình nóng nảy là đại kỵ của lính đặc chủng!

“Bởi vì lữ bộ còn có một ít tài liệu cơ mật cần em chỉnh lý lại, giao cho người khác anh không yên tâm. Xử lý xong những tài liệu này thì em có thể về đơn vị huấn luyện.”

Một tiếng sau, trong phòng làm việc của đội đặc chiến. Ngải Tiểu Tiểu cầm một chồng tài liệu đặt trước máy vi tính, thần thái cực kỳ nghiêm túc. Ở nhà, Kỳ Tuấn Nhất nói đây là tài liệu cơ mật, đúng là cơ mật thật --- thành viên đã từng tham gia tổ “Huyết nhận”, tài liệu này ghi lại những nhiệm vụ xảy ra mấy năm gần đây.

Để phòng ngừa hacker tấn công, tất cả tư liệu trên web đều dùng mã số thể hiện, còn tài liệu trong này cô mới là chi tiết tường tận. Cô cần phải kiểm tra đối chiếu với tin tức trong máy tính không được sai sót.

Gia nhập tổ “Huyết nhận” vẫn luôn là lý tưởng của cô, cô đã từng thề sẽ là nữ thành viên đầu tiên tham gia “Huyết nhận.” Có thể nói, mỗi thành viên trong này đều là tiền bối của cô, là thần tượng của cô. Cho nên, nhìn thì có vẻ là công việc đơn giản nhưng Ngải Tiểu Tiểu rất nghiêm túc làm việc, tuyệt đối không hề qua loa.

Điều cô không ngờ tới là Lâm Nhất Phong là người phụ trách đầu tiên của “Huyết nhận”, từng có biệt hiệu là Huyết nhận, ngụ ý là không đánh mà thắng, không đánh mà binh sĩ cũng khuất phục. Tài liệu về Lâm Nhất Phong rất ít, nhưng chỉ cần một điều ông là người thành lập Huyết nhận cũng đã đủ để người ta thay đổi cách nhìn…

Bây giờ, ở tổ “Huyết nhận”, Kỳ Tuấn Nhất là nhân vật số một, biệt hiệu là “Tuyết lang”. Trong ba năm qua, anh đã hoàn thành mười mấy nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm và mang tính khiêu chiến, tỷ lệ thành công 100%, không một lần thất bại.

Tiếp sau anh là Lã Thiên Minh, tỷ lệ thành công là 99%. Lần duy nhất thất bại là hơn hai năm trước ở châu Âu, không cẩn thận bị rơi vào bẫy của đối phương… Lúc ấy là ngày 18 tháng 4 năm 2010, anh bị bắt ở châu Âu một tháng mới được đồng đội cứu ra…

“Ngày 18 tháng 4… Ngày 18 tháng 4…” Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, cảm giác có thứ gì đó trong đầu thoáng qua. Sinh nhật cô là 29 tháng 4, cho nên nếu theo như tài liệu này, ngày cô bị cường bạo Lã Thiên Minh không ở trong nước. Như vậy, cô chỉ vì một bộ quần áo mà náo loạn một trận khiến quạ đen bay đầy trời! Cha của Ngải Bảo lại không phải là Lã Thiên Minh!

Ôi! Cô muốn điên rồi, vốn là ván đã đóng thuyền tự nhiên lại có thay đổi. Tự nhiên có chuyện lớn như vậy làm sao cô chấp nhận được? Còn cả lần trước cô đối xử thô lỗ với Lã Thiên Minh nữa, về sau phải đối mặt với anh ta như nào đây?

Ngải Tiểu Tiểu phiền não vò đầu, nhìn chằm chằm phần tài liệu kia, hận không thể dùng ánh mắt thiêu hủy những con số ghi trong này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.