Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 41




Lần đầu tiên Diệp Thiều An chết như một người bình thường, lại còn làm bạn đời với một người đàn ông. Hai người họ nắm tay nhau một đời, rất nhiều người đều cảm thấy thật khó tin, đặc biệt là Lâm Châu. Cô thường đem chuyện Văn Khang Bình từng theo đuổi mình ra cười vào mặt anh, ban đầu mặt Văn Khang Bình đen như đít nồi, sau đó thẳng thắn trực tiếp thả chó tiễn khách, Diệp Thiều An chỉ đứng một bên mỉm cười nhìn bọn họ.

Trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Văn Khang Bình vẫn luôn nắm lấy tay hắn, hắn buông xuôi trước anh, sau đó người đàn ông ấy hôn lên trán hắn, ôn nhu cười yếu ớt: “Yên tâm, anh sẽ đi tìm em.”

“Trên trời dưới biển, anh vẫn sẽ tìm được em.”

Trong chớp mắt Diệp Thiều An nhắm mắt lại, khóe môi vẫn còn vương nét cười nhợt nhạt.

【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, nâng độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ lên đến 100.】

【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, nhận được vạn người kính ngưỡng/ vinh quang/ ái mộ/ ngưỡng mộ.】

【Hoàn thành nhiệm vụ vi diện, thu được năng lượng thế giới.】

【Hoàn thành nhiệm vụ vi diện, thu được năng lượng thế giới.】

【Kiểm tra thấy hồn phách của kí chủ bị hao tổn, hệ thống cung cấp dịch vụ bảo vệ.】

【Năng lượng của hệ thống có thể cung cấp một điểm chữa trị cho hồn phách của ký chủ, có muốn chữa trị hay không?】

【Muốn.】 Diệp Thiều An nhàn nhạt đáp, những câu thoại máy móc đó có bao giờ thay đổi đâu, hắn đã quen rồi.

Nhưng ánh sáng lần này lại khác hẳn.

Trước kia đều là hào quang màu trắng nhạt hơi ngả sang màu vàng, hào quang lần này lại màu vàng kim nhạt hơi nhuốm màu đỏ cháy, ánh sáng màu đỏ đó lưu chuyển trên người hắn, cuối cùng chậm rãi chui vào mi tâm của hắn.

Trong chớp mắt đó, Diệp Thiều An cũng không biết thế nào, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Một sự thoải mái khó nói thành lời.

Bốn phía tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nâng mắt nhìn, dường như hắn đang trôi nổi giữa trời sao, nội tâm yên tĩnh mà ôn hòa, có hơi nhẹ nhàng và vui sướng, tựa như vật gì đó biến mất từ lâu bỗng nhiên quay về cơ thể mình.

Đúng lúc đó, thanh âm lạnh nhạt của hệ thống 001 vang lên: 【Kí chủ có muốn đi vào thế giới tiếp theo không? 】

【Muốn.】 Diệp Thiều An nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng trả lời.

【 Keng, hệ thống vạn nhân mê được kích hoạt, lập tức lựa chọn thế giới, kí chủ lập tức sẽ tiến vào thế giới thứ sáu, xin nhớ nhiệm vụ của chúng ta —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta.】 Âm thanh của hệ thống 001 vẫn lạnh lùng như máy móc: 【Kí chủ Diệp Thiều An, hệ thống 001 hết sức trung thành vì ngài phục vụ, nguyện vì ngài cung cấp tất cả mọi sự giúp đỡ.】

【 Đường hầm thời không mở ra, thế giới thứ sáu hoan nghênh kí chủ đến.】

Thời không xoay tròn, vô số ký ức chui vào đầu óc Diệp Thiều An.

Mở mắt ra, trên mặt Diệp Thiều An không khỏi xuất hiện biểu cảm quái lạ, trong thế giới này hắn là một minh tinh, có điều tiểu minh tinh tuyến 180 còn nổi hơn hắn, fan follow weibo chẳng vượt quá ngàn người, có lẽ rất nhiều người còn không biết hắn là một minh tinh.

Nhưng hắn đúng là một minh tinh hàng thật giá thật, còn xuất thân chính quy, đường hoàng tốt nghiệp đại học điện ảnh của Hoa quốc, ngành học đương nhiên là diễn xuất chuyên nghiệp, cũng đóng không ít phim, thế nhưng không một bộ phim nào được phát sóng.

Mỗi một bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, thậm chí cả quảng cáo, game-show, chỉ cần có mặt hắn thì tuyệt đối không thể thông qua xét duyệt, chắc chắn không được phát sóng, cho nên dù hắn đã lăn lộn trong vòng giải trí ba năm vẫn chẳng thể lộ mặt trước công chúng.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn có rất nhiều tài nguyên tốt.

Bởi vì hắn là một tiểu minh tinh được bao dưỡng, có kim chủ.

Vị kim chủ đó họ Hạ, tên Hạ Nhan Minh, có một gương mặt cực kỳ cuốn hút người nhìn, gương mặt đó thật sự là quá đẹp đẽ, một đám minh tinh trong giới cộng lại cũng chẳng thể sánh bằng anh, sau khi làm bữa liên hoan tốt nghiệp đại học, Diệp Thiều An uống hơi nhiều, không cẩn thận đụng phải Hạ Nhan Minh, sau đó tên sâu rượu nào đó bối rối ngây ngốc hỏi: “Anh đẹp trai quá đi.”

“Anh có bạn trai chưa?”

“Anh thấy tui thế nào?”

Thành thật mà nói, thời điểm Diệp Thiều An nhớ lại đoạn ký ức này, tuy rằng trên mặt rất là trấn định, thật ra lòng lại hết sức khó xử.

Dù sao cũng là con ma men, Hạ Nhan Minh chẳng thèm tính toán với hắn, tuy rằng sắc mặt vô cùng không dễ nhìn, ngày hôm sau Diệp Thiều An nhớ lại chuyện này, quả thực xấu hổ không dám ra gặp người nữa.

Sau đó đang lúc chạy theo đoàn phim, gặp lại Hạ Nhan Minh.

Diệp Thiều An xấu hổ dán tường mà đi, lại bị Hạ Nhan Minh gọi lại, khuôn mặt người đàn ông đó vô cùng tuấn tú, mỗi một đường nét đều hợp gout Diệp Thiều An, quả đúng là sinh ra cho Diệp Thiều An ngắm.

Hạ Nhan Minh hỏi: “Cậu thích tôi?”

Diệp Thiều An doạ bối rối.

“Vậy thì ở bên nhau đi.”

Gặp mặt hai lần, Hạ Nhan Minh đã nói mấy câu này với Diệp Thiều An, Diệp Thiều An thích mặt người ta, cảm thấy chỉ cần nhìn khuôn mặt này cũng có thể yêu anh cả đời, dưới sự đầu độc của gương mặt ấy, Diệp Thiều An nặng nề gật đầu.

Từ đó, khởi nguồn cho cả câu chuyện phía sau.

Sắc mặt Diệp Thiều An vô cùng quái lạ, cho tới giờ, nhân vật do hắn xuyên vào luôn thuộc loại hình ẩn nhẫn, thông tuệ, bày mưu tính kế mười phân vẹn người, chưa bao giờ xuyên vào tên nào…”buông thả” thế này.

Theo lý thuyết, có một vị đại kim chủ như thế, nghiệp diễn của Diệp Thiều An dù không khí thế hừng hực, thì cũng phải thuận buồm xuôi gió mới đúng chứ, thế nhưng Diệp Thiều An… có lẽ là tên minh tinh sống thảm nhất trong đám được kim chủ bao nuôi.

Ba năm, fan follow weibo chỉ vượt qua ngàn người.

Trên thực tế, những bạn học bạn cùng phòng của Diệp Thiều An đều cho rằng Diệp Thiều An đắc tội với người khác, nếu không sao lại xui xẻo như vậy chứ? Một lần hai lần còn chưa tính, làm sao có khả năng bao nhiêu bộ như vậy không một bộ nào được công chiếu?

Mà bởi vì tình huống như thế, cơ hồ chưa bao giờ có người nào cho rằng Diệp Thiều An được người bao dưỡng, cho dù hắn có được một vài tài nguyên khá tốt, cũng chẳng ai thèm ghen tỵ.

Suy đoán phim điện ảnh/ phim truyền hình/ game-show/ quảng cáo lần này của Diệp Thiều An có được phát sóng không, rất nhanh đã biến thành chút lạc thú cho ngày bớt nhàn.

Nếu nói tình huống này chẳng dây mơ rễ má gì đến vị Hạ tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh đó, đánh chết Diệp Thiều An cũng không tin.

Diệp Thiều An mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, lần này hắn xuyên vào một nhân thân thần kỳ, bỗng nhiên, cửa phòng ngủ vang lên một tiếng, một người đàn ông cao lớn bước vào, đồng thời hương rượu nhàn nhạt xộc tới.

“Diệp Thiều An!” Người đàn ông đó ngồi lên trên giường, đôi mắt hào quang lưu chuyển giống như có thể câu mất hồn phách, người đàn ông đó hơi kề sát vào, khí tức ấm áp phả vào mặt Diệp Thiều An, ngón tay của anh nhẹ nâng cằm hắn lên, đôi mắt đen kịt như màu mực Tàu vững vàng nhìn Diệp Thiều An chăm chú, thanh âm trầm thấp gợi cảm chậm rãi vang lên giữa căn phòng ngủ yên tĩnh.

“Cậu thích gì ở tôi?”

“Mặt?” Diệp Thiều An thăm dò trả lời.

“A!” Người đàn ông nhẹ nhàng nở nụ cười, lồng ngực bập bồng, chậm rãi nói: “Thật là khéo, tôi cũng vậy.”

Cánh tay dài của người người đàn ông vươn ra, xoay người trực tiếp đè Diệp Thiều An lên giường, hơi thở nóng rực phả vào mặt, chỉ trong nháy mắt, nụ hôn trở nên kịch liệt mà hung ác, dường như muốn cắn nát Diệp Thiều An nuốt vào trong bụng.

Đêm, còn rất dài.

Tác giả có lời muốn nói: Vượt qua bụi gai, trao vương miên lên đầu em.

—— bụi gai vương miện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.