"Tôi, tôi..." Điền Điềm bị Thiệu Huy hỏi đến đầu lưỡi thắt lại, y nhíu mày quay đầu đi, "Tôi không biết anh đang nói gì..."
"Vậy sao." Bàn tay Thiệu Huy rời khỏi hai má đang nóng lên của Điền Điềm, chỉ nhìn đôi tai đỏ chót của y, "Hóa đơn em để trong chiếc rương kia, anh đều đã nhìn qua, trong đó có một số tờ, địa điểm đều là những nơi chúng ta đi qua vào 8 năm trước, hơn nữa bên trên còn đánh dấu theo thứ tự, anh cho là mình sẽ không nhìn sai, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?"
"Đúng vậy, tôi đã giữ lại một vài thứ lúc chúng ta mới biết nhau..." Điền Điềm thở dài một cái, tay chống lên giường lại theo bản năng xiết chặt drap giường, y một lần nữa nhìn Thiệu Huy, trong mắt đều thể hiện "điều này chẳng có gì quan trọng", "Vậy thì thế nào, mấy tờ giấy rác đó có thể nói rõ chuyện gì? Thiệu tổng, con người đều sẽ thay đổi, có được không, anh không thể dùng chuyện năm đó để phỏng đoán cảm xúc hiện tại của tôi được."
"Em nói rất đúng." Thiệu Huy hơi gật đầu, vẫn bình tĩnh tiếp tục: "Cho nên anh đều đã vứt đi giúp em rồi."
"Cái gì?! Anh..."
Điền Điềm cơ hồ muốn từ trên giường bệnh trượt xuống, nếu không phải Thiệu Huy ở bên cạnh y đúng lúc đỡ lấy, nói không chừng một chút kích động đã khiến mình té xuống giường.
"Cẩn thận một chút." Thiệu Huy sắp bị đứa nhỏ đang cãi sống cãi chết này làm tức đến phì cười, hắn một bên tiếp tục nói, một bên lại rất tự nhiên đỡ lấy nửa người Điền Điềm, cho y mượn lực dựa vào, "Đã qua nhiều năm rồi, sao vẫn xù lông như vậy."
Thiệu Huy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay đối phương, hắn cảm thấy tình huống hiện tại rất kỳ quái cùng hoang đường, trước khi Điền Điềm nói muốn ly hôn, bọn họ rõ ràng là người yêu, lại ít lời, xa cách.
Mà bây giờ, ngay tại thời điểm bọn hắn muốn kết thúc mối quan hệ hôn nhân này, ngoại trừ lúc vừa bắt đầu sẽ bất an kinh hoảng, chuyện đến nước này hắn lại cảm thấy thật muốn thở phào nhẹ nhõm, bỏ xuống được tất cả lo lắng, dùng phương thức tự nhiên nhất của hắn ở chung với đối phương, thậm chí là có ý đồ xấu cố ý trêu chọc người kia.
——————
"Anh thật sự đã ném chúng đi?!"
"Em mới vừa còn nói chúng là giấy rác, vậy giấy rác không vứt đi chẳng lẽ giữ lại bán phế phẩm sao?"
"Thiệu Huy!" Điền Điềm tức giận đến không nói ra được câu khác, đưa tay đánh lên tay Thiệu Huy mấy lần cho hả giận. (Editor: Sao tui thấy manh quá vậy ??).
"Không có không có." Thiệu Huy nhẹ nhàng cầm cánh tay của Điền Điềm, cư nhiên lộ ra một nụ cười, mập mờ nói, "Chờ em về xử lý có được hay không."
"Anh gạt tôi?" Điền Điềm lập tức ngây ngẩn cả người, đến nửa ngày sau mới phản ứng lại, "Thiệu Huy anh còn nhỏ lắm sao? Còn ở đây đùa giỡn tôi nữa!"
"Đã không còn nhỏ nữa, đều sắp 40 rồi." Thiệu Huy hiện tại buông lỏng không ít, vẫn có tâm tình trêu chọc bản thân, "Rất thảm, người đã trung niên, vợ con ly tán." (Editor: ??, anh nghĩ tại ai).
"Anh nói bậy gì đó." Điền Điềm không nhịn được đưa tay sờ sờ trán Thiệu tổng, "Anh làm sao vậy, bắt đầu mê sảng rồi, cũng không có bị sốt mà."
"Có thể là do chịu kích thích đi." Thiệu Huy ngồi lên cạnh giường, "Dù sao cũng là người sắp ly dị rồi, còn cần gì phải giữ hình tượng trước mặt em đây."
Thiệu Huy thở dài, tùy ý buông lỏng tấm lưng luôn luôn thẳng tắp, lấy cùi chỏ chống lên đùi, giương mắt nhìn người bên cạnh.
Mái tóc Điền Điềm rối như tơ vò, không hiểu ra sao nhìn hắn chằm chằm, kích động trước đó khiến trên mặt y còn mang theo vệt ửng đỏ chưa kịp tan, nếu như không phải chân vẫn còn đang bị treo, một chút cũng không nhìn ra y trước đó là từ cõi chết trở về.
Thiệu Huy nhìn một lát, chậm rãi đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay đặt trên đùi, chầm chậm thở phào một cái, cuối cùng đem trái tim hắn nhấc lên cuống họng từ tối hôm qua chậm rãi thả vào bên trong buồng tim.
Thiệu tổng đầu óc tỉnh táo, làm một cái kết luận —— chỉ cần tiểu Điềm vẫn ở bên cạnh hắn, hết thảy những việc khác cũng không phải chuyện lớn đòi mạng gì, đừng nói chi là loại chuyện nhỏ chẳng mấy quan trọng như ly hôn này.