Tổng Tài, Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm

Chương 33




Dịch Đồng mở hộp gấm kia ra nhìn, bên trong là hai viên thuốc màu trắng.

Đem tờ giấy kia đặt ở trên ngọn nến đốt, Dịch Đồng nắm chặt hộp gấm kia ở trong tay.

Ngày hôm sau, Đường Tử An dậy từ sớm tinh mơ, sau một phen rửa mặt chuẩn bị chạy qua sân của Đường Tứ Tứ. Mà Dịch Đồng ở phía sau bưng tới một ly trà ngon mới vừa pha, ngăn cản đường đi của Đường Tử An.

"Thiếu gia, uống trà trước rồi đi. Đây chính là ta tự tay pha cho người.”

Đường Tử An nâng chung trà lên, ngửi một chút, hương trà thấm người, chẳng qua so với uống trà, hiện tại hắn càng muốn sớm một chút đi gặp tỷ tỷ của mình. Hắn tượng trưng bưng lên miệng khẽ nhấp một ngụm. Lập tức đem chén trà kia để sang bên cạnh, chạy đến sân của Đường Tứ Tứ.

Mà sau khi hắn rời đi, Dịch Đồng nhìn thoáng qua chén trà Đường Tử An vừa uống, khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý sau khi sự tình tính kế đã thành công. Hắn thu hồi chén trà kia, sau đó nói cùng nha hoàn trong viện một tiếng lập tức ra khỏi Đường phủ.

Trong một gian ở quán trà ngoài ngã tư gần Đường phủ, Dịch Đồng gặp chủ nhân của nàng ta.

"Chủ tử, người muốn gặp tôi?"

"Chuyện ta cho ngươi làm thế nào?"

Đường Vân Nhiễm mang mạng che mặt, không muốn cho Dịch Đồng nhận ra nàng. Mà lúc này Dịch Đồng cũng tháo dây cột tóc trên đầu, một mái tóc đen lập tức thả trên vai, phong tình quyến rũ, chẳng có chút nào là gã sai vặt trước kia, này rõ ràng chính là nữ tử tuyệt sắc.

"Tôi đem kim đan mài thành bột pha vào nước trà cho hắn uống, chỉ sợ sau nửa canh giờ hắn sẽ phát bệnh.” Dịch Đồng nói đến đây liếc mắt nhìn Đường Vân Nhiễm, cười nói: "Người yên tâm, chắc chắn hắn sẽ có chuyện.” Một tiểu hài tử chỉ có mười hai tuổi, làm sao có thể kháng độc được.

Đường Vân Nhiễm vừa lòng cười, vốn dĩ ả ta thật sự không muốn làm Đường Tử An chết. Nhưng nhìn thấy bộ dáng hắn cùng Đường Tứ Tứ tỷ đệ tình thâm, mà ả ta lại lẻ loi, điều này làm cho lòng ả cực kỳ khó chịu.

Đơn giản, Đường Tứ Tứ hủy Liễu di nương. Thì ả sẽ diệt Đường Tử An. Mọi người liền hòa nhau!

"Ngươi làm không tồi. Một năm nay cho ngươi ở cùng Đường Tử An kia cũng đã làm khó ngươi. Ngươi nghỉ ngơi một đoạn thời gian trước, đến lúc đó ta sẽ an bài nhiệm vụ khác cho ngươi.” Đôi mắt xinh đẹp của Đường Vân Nhiễm nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dịch Đồng kia, dung nhan như thế, nếu không lợi dụng thật tốt, vậy không phải tính cách của nàng.

Dịch Đồng gật đầu, khom người lui xuống. Nàng đi về phía trước hành lễ, sau đó liền có thể thoải mái rời đi.

Sau khi nàng rời đi, Đường Vân Nhiễm cười âm hiểm với Tiểu Đào Nhi bên cạnh nói: "Đi thôi, chúng ta trở về xem náo nhiệt đi.”

Khi Đường Tử An tới sân của Đường Tứ Tứ, Thanh Nhi đang chải tóc cho Đường Tứ Tứ, Đường Tử An ngửi được một mùi hương thơm ngát, đi tới trước bàn trang điểm theo bản năng lấy hộp son đặt trên bàn lên đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi.

"Nhị tỷ, đây là “Mỹ nhân dưới ánh trăng” đến từ Cẩm Châu đúng không?" Đường Tử An hỏi.

Đuôi lông mày Đường Tứ Tứ khẽ nhướn: "Tử An, sao đệ lại biết cái này?"

“Mỹ nhân dưới ánh trăng” là Yên Ngưng phường ở Cẩm Châu sản xuất. Loại son này ở trong Hoàng Thành cũng không phổ biến, thế nhưng đệ đệ của nàng có thể chuẩn xác nói ra, Đường Tứ Tứ híp mắt trong lòng lập tức cảnh giác.

Đường Tử An ngây thơ nở nụ cười: "Này a, trước đó đệ nhìn thấy Dịch Đồng bôi qua. Trong nhà Dịch Đồng hắn trước đây chính là làm son sinh sống. Hắn đối với cái này có vẻ lành nghề.”

"Đệ nói hắn dùng qua loại son này?" Sắc mặt Đường Tứ Tứ ngưng trọng: "Dịch Đồng, Dịch Đồng, tên này hẳn là nam chứ? Hắn là một gã sai vặt làm sao có tiền mua loại son này?"

“Mỹ nhân dưới ánh trăng” này bởi vì số lượng không nhiều lắm, giá cả xa xỉ. Ngay cả hộp nhỏ trong tay nàng này cũng là Đường lão phu nhân đưa cho. Nhưng hiện tại, ngay cả một gã sai vặt cũng dùng qua loại son này, đây thật sự là một tin tức khiến kẻ khác bất an.

Đường Tứ Tứ lập tức cảm thấy không thích hợp. Sắc mặt nàng nghiêm túc nói với Thanh Nhi: "Thanh Nhi, em đến viện của Tử An đem gã sai vặt Dịch Đồng kia gọi lại đây, nói ta muốn gặp hắn.”

Đường Tử An liếc mắt nhìn Thanh Nhi, hỏi: "Nhị tỷ, làm sao vậy? Dịch Đồng hắn cũng không tệ lắm."

Đường Tứ Tứ lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì, tỷ chỉ là muốn xem thử hình dáng của người tên Dịch Đồng kia như thế nào mà thôi."

Đường Tử An không có nhiều lòng phòng người, nghe Đường Tứ Tứ nói như vậy, hắn cũng không có nghĩ nhiều. Thanh Nhi rời đi trong chốc lát, khi trở về sắc mặt của nàng cũng biến thành khó coi.

"Nhị tiểu thư, nô tỳ đến viện của thiếu gia, nghe nha hoàn nơi đó nói sáng sớm Dịch Đồng đã ra ngoài. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc hắn đã đi đâu."

Hàng mày nhọn Đường Tứ Tứ khẽ chau, xoa xoa huyệt Thái Dương: "Thanh Nhi, em giúp ta đến viện của Tử An, khi hắn vừa trở về liền đem hắn mang về sân của ta. Hiện tại ta cùng Tử An đi thỉnh an tổ mẫu trước.”

Thanh Nhi gật đầu, Đường Tử An nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Đường Tứ Tứ. Hắn tựa hồ cũng ý thức được sự tình không thích hợp. Hắn chủ động đem chuyện trước đây thu lưu Dịch Đồng nói cho Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ nghi hoặc, kiếp trước cho tới bây giờ nàng cũng không từng nghe Tử An nói qua cái tên như vậy. Nhưng lúc này đây, đột nhiên xuất hiện ra gã sai vặt khiến cho nàng nâng cao cảnh giác.

Kỳ thật Đường Tứ Tứ không biết, kiếp trước Đường Vân Nhiễm cũng xếp đặt một Dịch Đồng ở bên người Đường Tử An. Chỉ là kiếp trước, Đường Tứ Tứ gả cho Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Nhược Hồng lại cuồng dại với Đường Vân Nhiễm. Trong lòng Đường Vân Nhiễm đã sớm đánh tốt bàn tính trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Ả ta đương nhiên cần Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An càng xuất sắc càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể giúp Mộ Dung Nhược Hồng đoạt được ngôi vị hoàng đế.

Dưới tình huống đó, ả ta chẳng những không muốn "hủy" Đường Tử An, mà ả ta còn ước gì Đường Tử An có thể thành tài. Cho nên Dịch Đồng sau đó đã bị ả rút về. Nhưng đời này liền bất đồng.

Đường Tứ Tứ sắc bén trở ngại nghiêm trọng đường của nàng. Dưới tình huống như vậy, nàng tự nhiên là hy vọng thông qua phá hủy Đường Tử An mà đả kích Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ mang theo Đường Tử An đi thỉnh an Đường lão phu nhân. Vừa đến trong viện, chợt nghe đến thanh âm đối đáp của Đường Vân Nhiễm cùng Hương di nương. Từ khi Liễu di nương mất, Hương di nương này trở thành di nương duy nhất trong phủ.

Đáng tiếc, Đường Trọng Nguyên đã sớm một lòng chơi hoa đùa liễu, hiện tại số lần ông ta chạy ra bên ngoài càng nhiều. Thời gian đến viện của Hương di nương ngược lại chẳng còn thường xuyên nữa.

Đường Tứ Tứ nắm tay Đường Tử An đi vào trong phòng. Đột nhiên dưới chân Đường Tử An lảo đảo, Đường Tứ Tứ nhanh chóng quay đầu lại nhìn hắn. Đường Tử An lắc đầu, cười ngượng ngùng: "Nhị tỷ, đệ không sao. Chỉ là vừa rồi choáng một chút."

Đường Tứ Tứ liếc nhìn hắn một cái, liền kéo tay hắn đi vào trong phòng.

"Tổ mẫu, con cùng Tử An tới thỉnh an người.”

Hai tỷ đệ Đường Tứ Tứ vừa đi vào trong nhà, cắt đứt đối đáp của Đường Vân Nhiễm cùng Hương di nương.

Đôi mắt Đường Vân Nhiễm vừa chuyển, nhanh mắt dừng ở trên người Đường Tử An, hơn nữa rất nhanh đem sự vui sướng khi người gặp họa ẩn sâu trong đôi mắt giấu đi.

Đường lão phu nhân nhìn thấy Đường Tử An, lập tức vẫy tay cho hắn tiến lên. Đường Tử An hoạt bát chạy nhảy đến trước mặt Đường lão phu nhân. Đường lão phu nhân hiền lành nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, tươi cười trên mặt giấu cũng giấu không được.

"Tử An, về sau đến viện tổ mẫu ăn điểm tâm. Tổ mẫu vẫn còn nhiều chuyện chưa cùng con lải nhải nữa mà.”

Đường Tử An nhu thuận gật đầu, chỉ là sau đó, nhiệt độ thân thể hắn đột nhiên dâng lên một trận, bị nóng một chút.

"Tử An, cháu trai ngoan của ta, tổ mẫu thật là hận không thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con.” Đường lão phu nhân càng nhìn Đường Tử An càng vui vẻ.

Đường Tử An nhu thuận cười nói: "Tử An cũng hy vọng mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh hầu hạ tổ mẫu …" Đường Tử An thốt ra lời này xong, trong xoang mũi đột nhiên có một luồng hơi nóng bừng lên.

Đường Tử An lấy tay sờ cái mũi của mình, trên ngón tay đã dính máu tươi đỏ sẫm.

"Tử An, con làm sao vậy?" Trong mắt Đường lão phu nhân có hoảng sợ.

Đường Tứ Tứ nghe ra thanh âm của Đường lão phu nhân không thích hợp, nàng nhanh chóng xông lên, kết quả vừa lúc thấy được trong mũi Đường Tử An có máu tươi chảy xuống.

"Tử An? Tử An, đệ thế nào?" Đường Tứ Tứ khẩn trương nhìn chằm chằm Đường Tử An, trong lòng hoảng sợ tới cực điểm. Nàng đem Đường Tử An bảo hộ bên người, hét lên với các ma ma chung quanh: "Nhanh đi kêu đại phu! Nhanh lên! Nếu Tử An xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng đừng hòng chạy trốn…"

Trời biết, Đường Tử An quan trọng với nàng đến mức nào. Hiện tại thế nhưng hắn đã xảy ra chuyện ở dưới mắt nàng, cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho mình.

Đường Tử An muốn há mồm nói với Đường Tứ Tứ hắn không sao. Nhưng hắn vừa hé môi, máu tươi trên khóe miệng tràn ra. Lập tức trước mắt hắn tối sầm, cả người liền ngã quỵ xuống.

Đường Tứ Tứ lần này trực tiếp kinh hãi. Nàng ôm Đường Tử An, sắc mặt cũng trực tiếp bị đánh bại.

"Tử An, Tử An…"

Đường lão phu nhân cũng hoảng sợ toàn thân đều run lên.

Khi người ở trong phòng tụ lại thành một khối, Đường Vân Nhiễm thu lại ý cười nơi khóe miệng, ngầm mang theo Tiểu Đào Nhi rời đi. Đối với ả mà nói, có thể nhìn màn diễn vừa rồi phấn khích đến như vậy, ả đã thỏa mãn.

Nhất là bộ dáng Đường Tứ Tứ bi thương bị đả kích kia, hiện tại trong lòng ả thống khoái nói không nên lời.

Đại phu rất nhanh được đưa tới, chẩn mạch cho Đường Tử An, kết quả Đường Tử An thật sự bị trúng độc. May mắn, hắn trúng độc không sâu, còn có thể cứu.

Có được tin tức này, trong lòng Đường Tứ Tứ mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng Đường Tứ Tứ vẫn không yên tâm, cùng Đường lão phu nhân canh giữ ở bên giường.

Thanh Nhi từ bên ngoài đi vào, cúi ở bên tai Đường Tứ Tứ nhẹ giọng nói: "Nhị tiểu thư, người của chúng ta đã bắt được người tên Dịch Đồng kia, người kia thực giảo hoạt, thiếu chút nữa để cho hắn chạy mất. Thế nhưng cuối cùng bị gã sai vặt lần trước chở chúng ta đi gặp Cửu Thiên Tuế kia mang lại đây. Hơn nữa Dịch Đồng kia lại chính là nữ cải nam trang, trà trộn vào.”

Trong mắt Đường Tứ Tứ bật ra sát khí.

"Đi, dẫn ta đi nhìn xem!" Đường Tứ Tứ nhẹ giọng nói với Thanh Nhi, sau đó lại cùng Đường lão phu nhân nói một câu, liền đi gặp Dịch Đồng. Khi Đường Tứ Tứ nhìn thấy Dịch Đồng bị trói thu người quỳ trên mặt đất, làm tỷ phải mạnh mẽ, nàng trực tiếp hạ mệnh lệnh, không để ý mọi việc, trực tiếp cho người đem Dịch Đồng đánh, sau lại bắt chước phương pháp trước kia Quân Cơ Lạc đối phó với nữ thích khách.

Cho người đổ mật ở miệng vết thương của Dịch Đồng, lại thả rắn cắn nàng ta.

Sự thật chứng minh, phương pháp thẩm vấn phạm nhân tàn bạo này của Quân Cơ Lạc là thập phần hữu hiệu. Dịch Đồng rất nhanh không đỡ được chiêu, hơn nữa còn đem Đường Vân Nhiễm mà nàng ta biết đến thú nhận.

Thu hoạch ngoài ý muốn này làm cho sĩ khí Đường Tứ Tứ chấn động. Lúc này đây, có nhân chứng, có vật chứng, nàng muốn đem Dịch Đồng này giao cho tổ mẫu của nàng.

Để tổ mẫu của nàng xem thấy bộ mặt thực của Đường Vân Nhiễm. Muốn hại con cháu Đường gia, chỉ một mình tổ mẫu nàng cũng có thể giết nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.