Tổng Tài, Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm

Chương 21




- Ta đã biết!

Mộc Quảng Lăng ngồi trước bản đang đọc một cuốn sách cổ. Y không ngẩng đầu, rất bình thản nói:

- Từ sự kiện hai mươi năm trước, tính cách của Chu Trường Mi càng ngày càng quái đản tàn ác, bị người ta giáo huấn một lần cũng là điều tốt. Lúc trước ta từng nói qua với Tô Dương, tính cách của người này hẹp hòi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Lần này Phương Giải không giết y, không phải vì Phương Giải nhân thiện, mà là vì nơi này là Đông Cương, bởi vì con là con của ta, bởi vì ta là Mộc Quảng Lăng.

Mộc Quảng Lăng chỉ một chồng giấy đặt trên bàn:

- Trước khi con rời đi, ta từng bảo con đọc tỉ mỉ chỗ này, nhưng hiển nhiên con không có đọc. Chỗ này là tư liệu của Phương Giải mà mấy năm qua ta phái người thu thập. Có thật có giả, nhưng nên đọc cẩn thận, từ đó có thể phân tích tính cách của một người. Biết được tính cách của người đó thì mới biết cách đối phó…Quân nhi, những năm qua mọi chuyện của con đều như ý, cho nên khó tránh khỏi kiêu ngạo. Là vi phu sơ suất không nhắc nhở con.

- Phụ thân!

Mộc Nhàn Quân cúi đầu nói:

- Trải qua chuyện mới khôn ngoan hơn, con biết mình sai ở chỗ nào.

- Ta biết con là người thông minh.

Mộc Quảng Lăng ngẩng đầu nhìn Mộc Nhàn Quân:

- Từ hai mươi năm trước ta đưa con tới Bồng Lai Tông, biểu hiện của con luôn khiến ta hài lòng. Bồng Lai Tông không thể tách rời Mộc phủ, cho nên bất kể là Tô Dương hay là Chu Trường Mi, đều nâng đỡ con…Lúc đầu ta còn có chút bận tâm, bởi vì nâng càng cao, ngã càng đau. Nhưng con không khiến ta thất vọng, con không bị mất phương hướng khi bị nâng lên cao. Điều này rất tốt.

Y chậm rãi nói:

- Con nên biết, có chút kiêu ngạo chỉ là hư ảo. Những thứ người khác miêu tả cho con, là một bức tranh…con là cảnh chính trong bức trnah đó, những thứ khác chỉ là làm nền. Bồng Lai Tông nhất định phải là bức tranh như vậy, nhưng con không thể coi mình là người bên trong bức tranh kia.

- Con hiểu!

Mộc Nhàn Quân gật đầu nói.

Mộc Quảng Lăng cười cười:

- Cho nên ta không có ý trách cứ con, mà là càng kiêu ngạo vì con.

Mộc Nhàn Quân cay cay mũi, cười theo:

- Phụ thân…tuy nhiên tay Phương Giải này thật không thể khinh thường, tu vị của hắn quá quái dị. Cảnh giới của Chu Trường Mi đã tới Thông Minh Cảnh, nhưng vẫn trúng chiêu của Phương Giải…đây không phải do tu vị của Chu Trường Mi không bằng Phương Giải, mà là vì ông ta không hiểu gì về Phương Giải.

- Vậy thì đi tìm hiểu đi.

Mộc Quảng Lăng thản nhiên nói.

- Vâng!

Mộc Nhàn Quân cúi đầu:

- Không biết gì thì không thể thành công được.

Mộc Quảng Lăng cười nói:

- Quân nhi, con biết phương pháp tốt nhất để đánh bại một người là gì không?

Mộc Nhàn Quân trầm mặc một lúc lâu, âm thầm bỏ vài đáp án rốt cuộc tìm được một tia ánh sáng. Y ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân của mình, người được dân chúng Đông Cương xưng là Chân Quân Tử Mộc Quốc Công.

- Con đã hiểu, muốn đánh bại một người, phương pháp tốt nhất là…trở thành bằng hữu của hắn.

Mộc Quảng Lăng cúi đầu đọc sách, không nói gì nữa.

Mộc Nhàn Quân rời khỏi thư phòng, hít sâu vào một hơi, tự nói với mình rằng nhất định phải quên đi cái lỗ ở trên áo, quên đi Chu Trường Mi đã bị phế một tay và hai cái chân.





Phòng khách

Chu Trường Mi ngồi trên giường, nhìn đôi chân bị băng bó giống như cái bánh chưng kia, còn có cánh tay phải cũng như vậy, đây là điều mà trước nay y chưa từng gặp phải. Y đã trải qua một quá trình chuyển biến từ thanh tu ở núi Bồng Lai tới sống hưởng lạc ở trần thế, tất nhiên đã trải qua rất nhiều trận chiến. Chính vì nhiều lần thắng lợi, cho nên y mới không đặt Phương Giải vào mắt.

- Đệ thật là, già như vậy rồi còn!

Tô Dương nhìn y thở dài, nói:

- Ta biết đệ muốn xả giận cho Mộc Nhàn Quân, không có Mộc gia, Bồng Lai Tông của chúng ta có thể không đạt được mục tiêu. Chỉ khi Mộc phủ bước tới bước cuối cùng kia, núi Bồng Lai của chúng ta mới trở thành núi Thanh Nhạc kế tiếp, thậm chí vượt qua núi Thanh Nhạc. Nhưng có một số việc, không thể vội vã.

- Là do đệ khinh thường.

Hai hàng lông mày của Chu Trường Mi hiện lên một tia tàn độc:

- Phương Giải không làm tuyệt chuyện này. Tuy thương thế của đệ thoạt nhìn rất nặng, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng một thời gian là tốt rồi. Điều này chứng tỏ trong lòng kẻ kia còn có kiêng kỵ. Nếu như hắn cuồng ngạo giống như lời đồn, vậy thì hắn đã nhân cơ hội này giết đệ rồi. Nếu hắn kiệng kỵ, vậy thì về sau liền dễ làm.

- Tính cách của đệ thật là!

Tô Dương lườm y một cái, sau đó đóng cửa phòng lại.

- Đệ đúng là ương bướng.

Tô Dương trở lại, ngồi xuống đầu giường, thấp giọng nói:

- Đệ nói xem, vì sao chúng ta phải phụ thuộc vào Mộc phủ?

Chu Trường Mi ngẩn ra, sau đó có chút khó hiểu nói:

- Không phải sư huynh vừa nói sao, nếu chúng ta muốn phát triển Bồng Lai Tông, không thể không phụ thuộc vào Mộc phủ. Chỉ khi Mộc phủ thành công, chúng ta mới có thể thành công. Rõ ràng như vậy, huynh hỏi lại đệ làm gì?

- Đúng vậy, đây là nguyên nhân mà chúng ta phụ thuộc vào Mộc phủ.

Tô Dương nói:

- Chính vì đệ hiểu nguyên nhân đó, nên mới làm ra cái chuyện ngu ngốc khiến ta tức giận này….Chúng ta phụ thuộc vào Mộc phủ, là vì Mộc phủ hùng mạnh. Nói một cách khác, nếu Đông Cương không phải do Mộc phủ mà là gia tộc khác nắm quyền, vậy thì chúng ta sẽ dựa vào gia tộc khác đó. Cho nên gia tộc nào cũng không quan trọng, quan trọng là…phải mạnh.

Ông ta vừa nói hết lời, Chu Trường Mi biến sắc:

- Đệ vẫn chưa hiểu ý của sư huynh.

- Kỳ thực đệ đã hiểu, chỉ có điều tính cách của đệ quá thẳng thắn, có cừu tất báo, là đệ không muốn thừa nhận mà thôi…Mộc phủ quả thực hùng mạnh, nếu Bồng Lai Tông chúng ta muốn rời khỏi Đông Cương, nhất định phải dựa vào Mộc phủ. Nhưng sau khi rời khỏi Đông Cương thì sao? Thiên địa Trung Nguyên mở rộng trước mặt…sau khi Mộc phủ tiến vào Trung Nguyên, liệu còn giữ vị trí độc tôn như ở Đông Cương không? Lúc đó Mộc phủ phải đối mặt với các thế gia Giang Nam, với binh mã triều đình Giang Bắc, cùng các lộ phản quân…Mộc gia, vốn không nắm chắc chiến thắng.

Chu Trường Mi trầm mặc một lúc rồi thở dài nói:

- Đệ đã hiểu ý của sư huynh, về sau đệ sẽ chú ý.

- Ừ!

Tô Dương gật đầu:

- Chúng ta phụ thuộc vào Mộc phủ, là vì chúng ta muốn đi ra ngoài. Chờ sau khi ra ngoài, đâu nhất thiết phải chết cùng một chỗ với Mộc phủ? Lúc đó, chúng ta có nhiều sự lựa chọn hơn. Không nói tới ai khác, chỉ nói tới Hắc Kỳ Quân của Phương Giải. Bọn họ có thực lực mạnh mẽ ở Tây Nam Đại Tùy, không hề kém Mộc phủ ở Đông Cương. Mộc Quảng Lăng còn không dám giết Phương Giải ở địa bàn của chính mình, thì sao đệ lại làm con chim đầu đàn làm gì?

Chu Trường Mi đỏ mặt nói:

- Là đệ hấp tấp, không nghĩ nhiều như vậy.

- Sau khi chúng ta đi ra ngoài…

Tô Dương nói:

- Rất nhiều thế lực có thể giúp Bồng Lai Tông chúng ta, đệ làm sao xác định được liệu tương lai Hắc Kỳ Quân có phải là chỗ dựa vững chắc hay không? Lần trước lúc ta nói chuyện với Mộc Quảng Lăng, y không cẩn thận để lộ một chuyện…Tiểu Hoàng Đế của Đại Tùy đã chết rồi, cho nên Trưởng Công chúa mới chạy trốn tới chỗ Hắc Kỳ Quân bên kia. Điều này đại biểu cho cái gì?

- Trong tay ai có người của hoàng tộc Đại Tùy, thì người đó có sẵn lợi thế. Hắc Kỳ Quân hiển nhiên chiếm tiên cơ, không biết tương lai như thế nào, nhưng ít nhất sáng hơn Mộc phủ. Hơn nữa, đại quân triều đình giờ đang bị tướng quân áo giáp thần bí kia khống chế. Tuy Mộc Quảng Lăng không biết người đó là ai, nhưng rõ ràng là rất khó đối phó. Mộc phủ không có kinh nghiệm chiến đấu với những người đó. Cho nên một khi tiến vào Trung Nguyên, thì không thể bằng được Hắc Kỳ Quân.

- Vì vậy hành động lần này của đệ là không khôn ngoan.

Tô Dương vỗ vai của y, nói:

- Lần sau nên thông minh chút. Tương lai của tông môn đều đặt lên vai của ta và đệ. Nếu đã lựa chọn con đường khác với tổ sư gia, vậy thì nên bước từng bước cẩn thận. Tổ sư gia chỉ cần tự giam mình ở đảo Bồng Lai là đủ. Mà chúng ta phải đối mặt…là toàn bộ thiên hạ!

- Phải tỏ thiện ý với Phương Giải sao?

Chu Trường Mi hỏi.

- Chưa tới mức đó.

Tô Dương nói:

- Chỉ cần chưa rời khỏi Đông Cương, thì tất nhiên vẫn coi Mộc phủ làm đầu, cứ làm việc theo thái độ của Mộc Quảng Lăng là tốt rồi. Thái độ của y như thế nào, thì chúng ta liền làm cái đó. Nhưng nhớ kỹ, cho dù Mộc Quảng Lăng muốn giết Phương Giải, thì cũng không thể do Bồng Lai Tông chúng ta động thủ! Nếu Phương Giải chết trong tay của Bồng Lai Tông, vậy thì con đường về sau liền khó khăn. Chắc đệ đã quên, Phương Giải có mối quan hệ không tầm thường với các thế lực giang hồ Trung Nguyên. Lần này đi chung với hắn tới Đông Cương còn có một tên béo mặc đạo bào, tám chín phần là Chưởng giáo núi Thanh Nhạc Hạng Thanh Ngưu rồi…Y và Phương Giải là bạn bè thân, chớ coi thường một người có thể trở thành lãnh tụ tông môn.

- Đệ ghi nhớ.

Chu Trường Mi hít sâu một hơi:

- Ngồi xem kỳ biến là được.

- Đúng vậy!

Tô Dương cười cười:

- Chính là như vậy, ngồi xem kỳ biến!

Ông ta đứng lên, day day hàng lông mày:

- Các đời Chưởng giáo trước đều trải qua những ngày tháng vô cầu vô dục, không có dục vọng, nên mọi chuyện đều đơn giản. Mà hiện tại dục vọng trong lòng của ta và đệ đã nở hoa kết quả, con đường này thật không dễ đi. Muốn không tranh quyền thế chỉ cần đóng kín địa phương là đủ. Còn muốn tranh quyền thế…vậy thì từng bước phải vấy máu.

- Tranh giành quyền thế…

Chu Trường Mi lặp lại, trong mắt hiện lên một tia chờ mong:

- Nếu có thể tranh tới lúc cuối, sẽ đẹp biết bao?

- Rất đẹp rất đẹp!

Tô Dương nói:

- Nhưng điều kiện đầu tiên là nhất định phải đi tới điểm cuối. Quá trình của nó không đẹp chút nào…xấu xí, đầy máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.