Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 7: Muốn Tiểu Lạc Làm Cô Vợ Nhỏ




Lại đi vào bên trong nữa, bên trên kệ hàng bày rất nhiều hộp âm nhạc, đồ thủy tinh trang trí, đồ chơi trẻ em, đồ đôi tình nhân,... Điềm Tâm nhìn đến hoa cả mắt.

Chỉ là có thể bởi vì tiệm này mới khai trương, nên gần như bên trong tiệm không có khách hàng nào.

Cô gái vẫn luôn ngồi phía sau quầy thanh toán nghịch máy tính, nhìn thấy Điềm Tâm đi tới, liền vội vàng đứng lên, cười híp mắt đến bên cạnh Điềm Tâm hỏi: “Cô gái nhỏ, muốn mua quà tặng người khác sao?”

“Ừm...” Điềm Tâm vừa tiếp tục nhìn ngó xung quanh, vừa gật gật đầu với cô gái có vẻ là chủ tiệm kia.

“Cô muốn mua quà tặng nam hay nữ nào?” Chủ tiệm tiếp tục hỏi.

“Là nam.”

“Bạn trai à?”

“Ừm... Đúng vậy.” Điềm Tâm gật gật đầu, sau đó quay đầu lại liếc nhìn cô gái đó, xin được giúp đỡ: “Có món nào tương đối thích hợp để tặng quà cho bạn trai không?”

“Cái này...” Cô gái đó hơi do dự một chút, sau đó ngượng ngùng nói: “Chỗ này của chúng tôi đa số đều là quà tặng cho nữ, ví dụ như con rối, hoa tươi, đồ chơi nhỏ trang trí các loại, còn nếu tặng cho nam, bên kia có một ít đồ trang trí xe hơi, đồ chơi sáng tạo, không biết cô có hứng thú xem không?”

Điềm Tâm lắc lắc đầu nói: “Bỏ đi, bạn trai tôi lớn hơn tôi bảy tuổi... Những món đồ các nam thiếu niên ưa thích, có lẽ anh ấy cũng không thích...”

“Lớn hơn bảy tuổi sao?” Chủ tiệm do dự một chút, sau đó nói với Điềm Tâm: “Như vậy hẳn là đã đi làm rồi, vậy thì tặng quà gì đó sang trọng hoặc có nhãn hiệu nổi tiếng là hợp lý.”

“Nhưng mà tôi vẫn còn là học sinh... Đồ có nhãn hiệu nổi tiếng, tôi không mua được...” Điềm Tâm đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn chủ tiệm: “Cô mở tiệm quà tặng, không biết liệu có thể cho tôi một chút đề nghị, xem nên tặng đồ gì đó cho anh ấy được hay không.”

“Cái này à...” Chủ tiệm nghĩ lại, sau đó nói với Điềm Tâm: “Chỗ của chúng tôi cũng có dịch vụ đặt làm đồ theo yêu cầu như tượng, chén tình nhân, các loại gối ôm tình nhân,... có thể tặng người đó.”

“Còn có làm tượng?” Hai mắt Điềm Tâm lập tức sáng lên.

“Đúng vậy, ví dụ như búp bê bằng gốm, cô có thể gửi cho chúng tôi ảnh chụp, sau đó chúng tôi sẽ liên hệ với bên xưởng chế tạo, dựa theo hình dáng mà cô đặt mà chế tạo.” Chủ tiệm híp mắt cười giới thiệu với Điềm Tâm một đôi búp bê bằng gốm đặt trong tủ.

“Ừm... Đúng là rất đẹp... Nhưng hình như hơi nhỏ...” Điềm Tâm nhìn đôi búp bê không lớn hơn lon nước ngọt bao nhiêu, do dự nói: “Có thể lớn một chút, mềm một chút, còn có thể ôm ngủ được hay không?”

Cô cảm thấy, nếu dựa theo dáng vẻ của mình, làm cho Trần Diệc Nhiêm một cái gối ôm, như vậy khi cô không ở thành phố Z, Trần Diệc Nhiên có thể ôm ngủ.

“Lớn một chút... mềm một chút... còn có thể ôm ngủ?” Chủ tiệm nghi ngờ nhìn Điềm Tâm, sau đó hai mắt bỗng sáng lên, gật gật đầu với cô: “Có có, chỗ chúng tôi có thể làm theo dáng vẻ của cô giống như một lớn một nhỏ đáng yêu trong phim hoạt hình trẻ em.”

“Thật sao?” Điềm Tâm nhất thời kinh ngạc vui vẻ: “Làm được theo kiểu đáng yêu sao?” (Giống kiểu chibi)

“Tuyệt đối đáng yêu!” Chủ tiệm nhìn Điềm Tâm với vẻ mặt “Tôi hiểu mà tôi hiểu mà”, nháy nháy mắt với cô: “Có rất nhiều khách nam đến cửa hàng của tôi đặt làm theo yêu cầu giống như vậy đấy, bất kể loại hình dáng vẻ nào cũng có thể làm dược!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.