Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 4: Tiểu Lạc!




Cô Ngô tức giận đến biến sắc: “Giỏi lắm, không ai chịu thừa nhận phải không, thường ngày tôi dạy dỗ các em đối xử với bạn học thế nào hả? Ra ngoài, tất cả ra ngoài đứng cho tôi, trừ khi tôi cho phép, không ai được phép vào lớp.”

Cứ thế, một đám nhóc con thành thành thật thật ra xếp hàng đứng ngoài hành lang, không đứa nào dám hé răng dù là một lời.

Cô Ngô bực mình, bảo cậu học sinh bị vẽ hình con rùa lên mặt cùng với Nhạc Thính Phong: “Em, em, cả em nữa, theo tôi lên văn phòng.”

Nhạc Thính Phong thờ ơ, lạnh nhạt đứng cạnh Cô Ngô, thầm nghĩ, cô giáo này xem chừng là một giáo viên có đầu óc minh mẫn đây.

Cán sự học tập của lớp dường như muốn quyết định hành động gì đó để phá vỡ tình thế này. Cô bé cắn răng, trừng mắt liếc nhìn Nhạc Thính Phong rồi đi theo Cô Ngô rời khỏi lớp học.

Theo sau là cậu nhóc bị vẽ con rùa lên mặt vẫn đang khóc thút thít kia.

Sau khi đến văn phòng, không chờ Cô Ngô mở lời, cô bé cán sự học tập đã nói: “Cô Ngô, em muốn tìm cha mẹ em. Nếu cô có điều gì muốn nói, mời cô nói với cha mẹ em, em sẽ cùng cha mẹ lắng nghe.”

Cô nhóc đứng đó, bày ra bộ dạng lạnh lùng, đúng kiểu dầu muối đều không vào.

Đến giờ phút này cô nhóc vẫn không hề cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm gì, dù cho người khác có khai ra cô là người âm thầm đứng sau lưng giật dây thì cô nhóc cũng sẽ nhất định không chịu thừa nhận.

Cậu bé bị vẽ con rùa thấy cô bé kia nói vậy cũng bắt chước theo: “Cô giáo... Em cũng vậy, em cũng muốn tìm cha mẹ em tới...”

Cô Ngô vốn muốn xử lý chuyện này thật nhanh chóng nhưng không ngờ hai đứa nhóc này lại không biết tốt xấu như vậy: “Giỏi, giỏi lắm, muốn gặp cha mẹ sao? Vậy thì mời tất cả phụ huynh đến đây đi. Trong chuyện này, cả ba đứa các em không đứa nào vô tội cả, đợi cha mẹ các em tới đây, chúng ta cùng xem đúng sai phải trái thế nào.”

“Nhạc Thính Phong, em có muốn gọi cha mẹ em đến đây không?”

Nhạc Thính Phong chậm rãi nói: “Cho dù em nói không cần, cô cũng sẽ vẫn gọi họ thôi, không phải cô biết số điện thoại của cha dượng em sao? Cô tự đi gọi điện cho ông ấy đi.”

Cô Ngô nhất thời cảm thấy đau đầu, cha dượng thằng nhóc này là ai chứ, là Hạ An Lan đó. Thằng nhóc này đúng là không xem chuyện này lớn nhỏ thế nào. Nếu Hạ An Lan thật sự tới đây thì không biết chuyện sẽ còn phát triển đến nước nào nữa, nhưng chắc chắn một điều, chuyện này dứt khoát sẽ không quá nghiêm trọng.

Nghĩ vậy, Cô Ngô mới nói với bọn họ: “Được, vậy các em thành thật đứng đây cho tôi, không ai được gây gổ, cũng đừng nghĩ đến chuyện giở trò qua mắt tôi.”

Cô giáo Ngô lấy di động, bước ra khỏi văn phòng rồi lần lượt gọi cho phụ huynh của ba đứa nhóc kia.

Khi quay lại văn phòng, cô cũng không thèm nói năng gì với ba đứa trẻ, chỉ chăm chú chấm điểm bài tập.

Lát sau, cha mẹ của ba đứa nhóc đều tới.

Hạ An Lan vừa vào cửa liền liếc mắt nhìn Nhạc Thính Phong, sau đó lại nhìn nhìn cậu nhóc còn lại thì khá vừa lòng, không tệ, ít nhất thằng nhóc kia cũng không bị đánh, chỉ cần không phải là đánh nhau thì tất cả sẽ không thành vấn đề. Anh từng yêu cầu Nhạc Thính Phong là, nếu có thể thì cố gắng không chuốc hoạ, nếu trót chuốc hoạ thì nhất định không được đánh nhau.

Mặt khác, khi cha mẹ của hai cô cậu nhóc kia thấy con mình, biểu hiện của bọn họ đều vô cùng khoa trương.

Chỉ có Hạ An Lan thản nhiên cười nói: “Cô Ngô, không biết hôm nay cô tìm tôi là có chuyện gì vậy?”

“Đúng là có chút vấn đề nên mới mời anh và phụ huynh của hai bạn học khác tới trường. Chúng ta cùng ngồi xuống, bình tĩnh thảo luận xem nên giải quyết chuyện này thế nào. Hôm nay....”

Cô Ngô đem chuyện xảy ra hôm nay kể lại cho mọi người cùng nghe.

Hạ An Lan nghe xong, kinh ngạc nói: “Cái gì, có chuyện như vậy sao?”

Anh lắc đầu: “Chuyện nghiêm trọng như vậy mà Thính Phong cũng có thể nhẫn nhịn được ư? Thế này thì hỏng rồi, về nhà tôi phải cho nó một trận mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.