Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 38




Mộ Giai Nam tựa hồ đối với thành trấn này rất quen thuộc, hắn đánh xe ngựa đi đến trước cửa một khách điếm có vẻ thượng đẳng, điếm tiểu nhị kinh ngạc nhìn “Sơn đại vương” đại giá quang lâm, nhất thời cúi đầu khom lưng nhiệt tình đón chào, hắn và Thu anh Đào vừa rảo bước đi đến cửa khách sạn, thì ngay cả chưởng quầy cũng chạy ra nghênh đón khách quý: “Mộ trại chủ khó được dịp xuống núi, đã mang đến vinh hạnh cho tiểu điếm của kẻ hèn này a!”

Tuy rằng sau lưng tiếng ủng hộ khen tặng ồn ào không ngừng, nhưng Mộ Giai Nam vẻ mặt sung sướng thân mật mỉm cười, cũng không có vẻ gì là khiêm tốn. Thu anh Đào khó lý giải nhướng mày, Mộ Giai Nam nhìn sao cũng giống như cục trưởng cục thuế nha, đi đến chỗ nào cũng đều có người nhiệt tình tiếp đón, nàng lần trước đưa tiêu có đi qua nơi này, thiếu chút nữa không tìm được khách điếm để trọ, nếu nàng nhớ không lầm, thì cũng đã tới khách điếm này tìm nơi ngủ trọ, nhưng thái độ thực không giống với hiện tại, ra vẻ cho dù lúc này thực sự không còn phòng, thì chưởng quầy cũng có thể đem phòng ngủ của mình mà tặng cho Mộ Giai Nam. Còn phải nói một câu: ủy khuất cho ngài rồi.

Mộ Giai Nam là cái loại nam nhân làm người ta trước mắt sáng ngời, thân hình cao gầy, dung mạo xinh đẹp đúng là chiếm rất lớn ưu thế, vô luận đi đến nơi nào củng có thể làm loá mắt mọi người. Đương nhiên, nói lời này là có căn cứ, Thu anh Đào từ ngoài cửa đi đến trước bàn ăn còn không quá hai mươi bước, ngoài cửa đã tụ tập bảy, tám cô nương trẻ tuổi, tựa hồ vây xem người cũng là một xu thế nha, chỉ thấy các nàng xấu hổ cười cười, cả người e thẹn nhìn Mộ Giai Nam, thuận tiện ánh mắt ghen tị lại hướng đến Thu anh Đào vài lần.

Các cô nương này khe khẽ nói nhỏ, đừng thấy rằng đã qua thời gian ăn cơm, nguyên bản mấy bàn cơm lúc trước trống rỗng nháy mắt đã ngồi đầy những cô nương trẻ tuổi, tiếng cười nhẹ nhàng lan tràn khắp đại sảnh lầu một, Thu anh Đào uống một ngụm trà, lòng thầm cảm thán, những cô nương này cũng thật là háo sắc nha!

Các cô nương cũng không thể ngồi không, đành phải gọi vài món ăn, đám tiểu nhị vội vàng dâng đồ ăn, châm trà, chưởng quầy đương nhiên cười đến toe tóe, đắc ý vênh váo cười nói: “Mộ trại chủ ở lại mấy ngày đi, tiểu điếm sẽ miễn toàn bộ chi phí ăn ở cho người a!”

Mộ Giai Nam ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng dương dương tự đắc, Thu anh Đào bĩu môi một cái, nàng hiện tại đã hiểu Mộ Giai Nam vì sao đi đến chỗ nào cũng được hoan nghênh, bạn hữu Mộ Giai Nam mà đi đến đâu thì ở đó làm ăn buôn bán rất có lời nha, giống như “hồng ngưu lang” ( ta nghĩ là…) đi triển lãm khách vậy!

Đợi tất cả đồ ăn được mang lên, Mộ Giai Nam cũng không vì ánh mắt của những người bốn phía mà ảnh hưởng đến khẩu vị, ngược lại còn ăn rất thoải mái, trong khi đó Thu anh Đào không được tự tại như vậy, nàng cứ mỗi một miếng thức ăn vào miệng, thì giống như có thể nghe được âm thanh nguyền rủa “Nghẹn chết ngươi”.

Mộ Giai Nam biết nàng ngày thường ăn rất nhiều, sao hôm nay nàng nói đói bụng cả một ngày, vậy mà nàng lại ăn chậm chạp, biểu tình quái dị, Mộ Giai Nam tìm tìm trong dĩa thịt nướng, cuối cùng cũng tìm được một miếng toàn thịt mỡ gắp bỏ vào trong chén Thu anh Đào: “Thịt mỡ thịt mỡ, ngươi yêu nhất đây.”

Thu anh Đào nhìn miếng thịt trắng bóng, thiếu chút nữa ói ra, nàng bỏ đũa đem bát cơm đẩy ra, người này là cố ý! … Mộ Giai Nam không rõ cho nên nâng mí mắt, hắn vẫn cho rằng Ngưu Nữu Nữu khí lực lớn là liên quan đến ẩm thực: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ còn muốn ta uy? Ha ha a…”

Thu anh Đào nguyên bản là tức giận, nhưng chung quanh lại nghĩ là hai người bọn họ đang “Liếc mắt đưa tình” vô trách nhiệm bát quái một phen, phải nói là trung quốc ngôn ngữ văn hóa chính là bác đại tinh thâm, “Trăm khoanh vẫn quanh một đốm”(ta nghĩ giống câu Trăm dâu đổ đầu tằm), huống chi nữ nhân đương nhiên đối với nữ nhân càng dò xét hơn, chưa tới mười phút, nàng đã nghe không dưới hai mươi câu tổn hại đến sự “Xinh đẹp” của nàng.

Thu anh Đào không thể nhịn được nữa, nhìn sang những nữ nhân các bàn bên cạnh, nhưng ánh mắt nàng xẹt đến bàn nào, thì bàn ấy liền dường như không việc gì xảy ra, bọn họ chỉ tự nói tự cười với nhau, giống như tự nàng suy nghĩ nhiều mà thôi… Lúc này, Mộ Giai Nam hơi hơi nhíu mày, gắp lên một miếng thịt nướng: “Nhìn như thế nào miếng thịt này cũng nhiều mỡ mà …”

Thu anh Đào bỗng nhiên linh cơ chợt lóe, trong mắt bốc lên ngọn lửa báo thù, nàng tức khắc cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng thịt nướng, đưa lên miệng lấy lại bình tĩnh, cắn răng một cái đem miếng thịt nhắm ngay phần béo ngậy hung hăng cắn một miếng, sau đó nàng đem phần thịt bỏ vào chén Mộ Giai Nam, sau đó thể hiện biểu tình ôn nhu “Thỉnh chậm dùng”.

“…” Mộ Giai Nam đưa ánh mắt hiểu ý sang Thu anh Đào, cũng thuận theo vui vẻ đem miếng thịt cho vào miệng thỏa mãn nhai nuốt.

Hành động này làm cho các thiếu nữ xung quanh tức điên lên, có mấy người còn tức giận đến mức quăng lại tiền cơm căm giận rời đi, Thu anh Đào miệng ngậm thịt mỡ tuy cảm thấy ghê tởm, nhưng trong lòng cũng rất thõa mãn, nàng hai tay ôm ngực đắc ý mỉm cười. Khi nàng tỏ thái độ thị uy nhìn một vòng xong ngoái đầu nhìn lại, nhất thời khóe mắt mở lớn, đáy mắt bắn ra biểu tình khiếp sợ… Bởi vì cái tên Mộ Giai Nam thối kia còn không biết xấu hổ, cư nhiên đem mấy miếng thịt mỡ chia đôi phần mỡ với phần thịt, chỉnh tề đặt phần mỡ vào chiếc dĩa nhỏ đẩy đến trước mặt nàng, hắn còn cắn chiếc đũa hướng nàng làm tư thái “Thỉnh hỗ trợ chia đôi”.

“…” Thu anh Đào ôm nỗi hận trừng mắt nhìn Mộ Giai Nam, lúc này mặc kệ thế nào, thì cũng có mấy chục ánh mắt chờ xem nàng làm trò cười, nàng lúc này đứng giữa lựa chọn danh dự và khẩu vị… Cuối cùng nàng quyết định, khí thế như tử sĩ cầm lấy đôi đũa, ôm niềm tin thấy chết không sờn đem từng miếng thịt mỡ cắn nuốt… Mộ Giai Nam giống như đứa trẻ chờ ăn, một tay chống má cười tủm tỉm: “Thấy ta tốt không, ta đã đem những miếng thịt không mỡ ăn dùm ngươi rồi đó, ha ha a…”

Nàng cũng không ngẩng đầu, nếu không muốn bày ra gương mặt vặn vẹo run rẩy, thầm nghĩ nói một câu: mụ nội nó D! (ôi câu này của tác giả a)

Đợi sau khi Mộ Giai Nam một mình cơm no rượu say, hắn từ quầy lấy một cái chìa khóa phòng đưa cho Thu anh Đào: “Ta đi ngủ trước, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi.” nói xong, hắn thẳng hướng cầu thang đi tới, Thu anh Đào ôm miệng đầy thịt béo không thể nhịn được nữa, thấy Mộ Giai Nam rốt cục cũng cút đi, nàng vội vàng đứng lên hướng nhà vệ sinh chạy tới… Chỉ chốc lát, phía sau hậu viện liền truyền ra thanh âm nôn mửa.

một vị mới từ hậu viện đi ra, điếm tiểu nhị liến đi vào phòng khách thay Mộ Giai Nam châm nước trà, còn tề mi lộng nhãn nói: “Mộ trại chủ lợi hại a, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, ha ha ha —— ”

“…” Mộ Giai Nam chậm rãi uống ngụm trà, mặc dù lới này có vẻ khoa trương còn có điểm quỷ dị, nhưng mà, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ bày ra vẻ mặt đương nhiên mà cười cười.

Thu anh Đào rốt cục cũng nôn ra hết, đến ngay cả ruột gan cũng mún nôn ra, hai chân bủn rủn, yết hầu đau nhứt, nàng hữu khí vô lực đi lên cầu thang, vừa vào phòng liền gục trên giường, nàng phát hiện vừa rồi hành vi “Tranh giành tình nhân” buồn cười cỡ nào, có thể ghi vào sự tích cuộc đời nàng được rồi đó! Ô ô, Mộ Giai Nam ngay cả heo chó cũng không bằng, hắn còn có thể ăn uống no đủ ngủ ngon đi, ô ô…

Sáng sớm hôm sau, vì phòng Thu anh Đào ở ngay ngã tư đường, cho nên tờ mờ sáng nàng đã nghe được tiếng ồn ào ở lầu một, nàng lê thân đẩy cửa sổ ra… Mộ Giai Nam co vẻ như đang cho ngựa ăn, chỉ thấy trên ngã tư đường không rộng lắm đang nhốn nháo, tầng tầng lớp lớp người đứng chật ních giống như đi xem Gấu trúc … Nữ nhân! Thu anh Đào bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa không tên, hắn đây là đi cho ngựa ăn cỏ sao? Nhìn hắn căn bản cũng rất giống thức ăn gia súc, đang mời gọi người ta tới ăn hắn nha, nàng đánh mạnh một quyền lên thanh chống cửa sổ, “Răng rắc” âm thanh gỗ gãy phát ra, thanh chống cửa sổ “Sưu” một tiếng hướng lầu một bay xuống, mà phía dưới chính là đỉnh đầu Mộ Giai Nam, Thu anh Đào trong mắt kinh hãi, muốn la lên nhưng không thành tiếng, chỉ đành nhất nhắm mắt ngồi xổm xuống trốn tránh trách nhiệm ( chết cười với chị này). Mà tại lầu một, trong khoảnh khắc truyền đến liên tiếp tiếng thét chói tai… Lúc này, Mộ Giai Nam phát ra cảnh giác, hắn nhìn lên cửa sổ lung lay sắp đổ trên đỉnh đầu, không cho là đúng lên tiếng…”Nữu Nữu, ngươi thức dậy rồi sao?”

“…” Thu anh Đào có tật giật mình đứng lên, thấy Mộ Giai Nam không bị thương mới yên tâm, cùng lúc đó vô số ánh mắt “Thương hương tiếc ngọc” nhìn về phía Mộ Giai Nam. Sau đó lại như hổ rình mồi trừng mắt hnhìn tên đầu sỏ gây chuyện là nàng.

Thu anh Đào biểu tình cứng ngắc vẫy vẫy tay, Mộ Giai Nam hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay kêu nàng xuống dưới, nàng nuốt nuốt nước miếng, sau đó ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt xám xịt tiêu sái ra khỏi phòng.

Mộ Giai Nam đã thanh toán xong tiền thuê phòng, chỉ chờ nàng xuống lầu sẽ tiếp tục lên đường, nhưng một đám người chật như nêm cối chậm chạp không chịu tránh ra, Mộ Giai Nam thoải mái nhìn xung quanh một vòng: “Xin các vị cô nương nhường đường”

Thu anh Đào tuy rằng dùng chút sức là có thể đẩy ngã một đám người, nhưng nàng cũng không muốn bị đám người người kia đánh a. Nhưng hiện tại cho dù nàng không ra tay, thì bản thân cũng bị bao quanh, nàng thực sự đối với chuyện này cảm giác vô lực, ai nói nữ tử cổ đại đoan trang, hòa nhã chứ? Tất cả đều dối người!

Mộ Giai Nam thấy thế hơi hơi nhíu mày, hắn nhún người nhảy ra khỏi đám người, đi vào khách điếm, đám điên cuồng nữ tử cũng theo sát tiến vào khách điếm, trong khoảnh khắc ngã tư đường khôi phục yên tĩnh, Thu anh Đào vội vàng đi vào xe ngựa, nàng bỗng nhiên cảm thấy xe đầu trầm xuống, vừa vén mành lên, cư nhiên là Mộ Giai Nam thoát ra từ đội ngũ, Mộ Giai Nam chỉ chỉ đỉnh đầu… Nguyên lai hắn từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, bắn sang cho Thu anh Đào một ánh mắt đắc ý “Vu hồi chiến thuật, hắn thông minh đi?”.

Cương ngựa giương lên, xe ngựa cấp tốc lao đi, phía sau lưu lại đủ mọi khăn tay màu sắc hoa nhỏ không ngừng lay động.

Thu anh Đào thật sự là chịu đựng đủ, nàng hầm hừ ngồi vào bên trong xe, bỗng nhiên từ bên ngoài rèm xe bay vào một túi giấy, Thu anh Đào theo bản năng tiếp được, nàng mở ra bên trong chính là điểm tâm, nàng dùng ánh mắt liếc người nào đó bên ngoài rèm xe một cái, hừ, dám dùng mỹ thực hối lộ nàng? Được rồi… Tha cho ngươi đó.

Mộ Giai Nam hít sâu một hơi, từng đợt từng đợt không khí nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào ruột gan: “đi ra hít thở không khí đi, ngươi muốn mốc meo trong đó sao?.”

Thu anh Đào một bên viết chữ, một bên ngồi bên cạnh xe ngựa, nhàn rỗi đúng là nhàn rỗi a, nàng bắt đầu đối với soái ca tiến hành phỏng vấn: này nữ nhân mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn ngươi, ngươi không biết là không được tự nhiên sao?

Mộ Giai Nam không cho là đúng nhún nhún vai: “Nhìn thì nhìn, chỉ cần đừng sờ loạn là được.”

Thu anh Đào lại viết xuống: kia nếu có một cô nương cực kỳ xấu hướng ngươi thổ lộ, ngươi làm sao bây giờ?

“Cực kỳ xấu…” Mộ Giai Nam câu được câu không, bỗng nhiên nhìn về phía Thu anh Đào, làm ra trạng thái hoảng sợ: “Ngươi không phải là muốn thổ lộ với ta chứ? …”

“Ba!” Thu anh Đào nghiến răng nghiến lợi đóng nắp hộp lại, phỏng vấn xem như đã xong!

Mộ Giai Nam ha ha a cười, hảo tâm vì nàng giải thích nghi hoặc: “Năm trước lúc ta đi ngang qua đây, trấn này từng bị một đám hung hắc ác bá lai người lịch không rõ gây khó dễ, quan binh lại bắt không được người, lúc đó người đứng đầu trấn nhờ ta đi bắt hung phạm, cho nên dân chúng trong trấn đối với ta phá lệ nhiệt tình.”

“…” Hưz!, nàng muốn nghe giải thích sao? Nào tên trộm cướp nào đi bắt trộm cướp chứ? Tám phần là Mộ Giai Nam tìm sơn tặc cải trang, sau đó lừa gạt hảo cảm của dân chúng để ăn uống miễn phí chứ gì! Thu anh Đào lắc lắc đầu… Sớm nói rõ ràng không phải hơn sao! Hại nàng cả người không được tự nhiên cả đêm, nàng ánh mắt loạn phiêu, không tự chủ được mím môi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.