Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 18




" Em muốn làm gì thì làm, thấy không ổn thì nên dừng lại, anh không tiếc binh lính, nhưng đừng để người ta nhìn thấy thực lực của chúng ta quá nhiều. " thứ ông sợ nhất không phải người chết mà sự việc hơn năm mươi năm trước lại một lần nữa tái diễn, nhìn cả một đất nước nhuộm đầy máu tươi.

Aka RiPhiCion biết rõ nhưng khi thấy Aka LiEnVion đồng ý không khỏi vui mừng mà hai mát cười đến híp lại.

Sau khi nói chuyện thêm vài ba câu thì ông nhanh chóng đi nhanh ra ngoài để chuẩn bị người hai tháng sau xuất phát sang nước SiLa Nữ Đế.

Ông sẽ không giúp ngay liền, mà phải kéo dài, khi đó người của ông tốn ít hơn.

- -----

SiLa Nữ Đế.

Sau khi bà nữ hoàng biết tin người của quản gia Oukit còn không đến hai ngàn người thì bà bắt đầu đứng ngồi không yên, bà biết rõ thế lực của quản gia Oukit không quá lớn nhưng rất nhiều tinh anh, chính là hiện tại mọi thứ dường như hơi bị sai, nếu người ít như vậy thì bên SiLa Nữ Đế phải bù vào, trong khi đó... quân đội của SiLa Nữ Đế quá ít, chỉ tầm năm ngàn người thôi.

Tính luôn những thanh thiếu niên tình nguyện thì hai ngàn người nữa như vậy sẽ thắng được sao? Bà không trông mong gì hơn là bên đó cho người đến giúp. Chỉ cần như vậy thôi là sẽ giết được Hoắc Tư Danh, HK sẽ như rắn mất đầu mà không ai có thể quản lý, lúc đó chỉ cần cho người ra tay, người nào ngoan ngoãn thì để sống còn người không ngoan thì giết.

Cứ nghĩ đến tình cảnh HK như rắn mất đầu thì bà càng không kiềm được sự vui sướng của bản thân mà môi khẽ câu lên, chỉ cần một chút nữa thôi.

Người bên đó đã nói giúp nhất định sẽ giúp thôi, đúng vậy... nhất định là như vậy.

- ---------------

Căn cứ HK lúc này thì những người thực hiện nhiệm vụ đã an toàn về đến căn cứ, trên môi ai cũng có một độ cung nho nhỏ, vì họ đã hoàn thành được nhiệm vụ, không những thế còn có thể nhanh chóng dành được thắng lợi.

Không bất kỳ ai không chuẩn bị tinh thần hy sinh bản thân, hy sinh đồng đội, chính là ai cũng không bị bất cứ thương tích gì, à không cũng có những chỉ là một chút ít thôi.

Hoắc Tư Danh nhìn những người trước mặt đầu tiên anh khen ngợi.

" Các cậu làm tốt lắm, những gì các cậu làm hôm nay sẽ là những tấm gương để những đàn em noi theo! Tôi không biết nói gì ngoài câu " Các cậu làm rất tốt " nhưng... " dừng một chút anh bắt đầu nghiêm túc nói.

" Những gì dễ của hôm nay, chắc chắn sau này sẽ không có như vậy nữa, tôi không cần gì hơn ngoài việc các cậu đừng lơ là cảnh giác, vì chúng ta còn nhiều cuộc chiến và sẽ càng khó đối phó hơn bây giờ rất nhiều. "

Những người thi hành nhiệm vụ và những người không thi hành nhiệm vụ ai nấy đều chăm chú lắng nghe không bỏ sót một câu một từ nào.

Bọn họ đương nhiên hiểu, tuy HK không nhỏ cũng không yếu, nhưng cũng vì như vậy mà bọn họ cần phải cố gắng, trong SiLa này chỉ hơn hai ngàn người HK đang ở khắp mọi quận trên đất nước dần dần di chuyển sang đây thôi nên hiện tại HK như một chiếc lá khô, bị gió thổi cũng có thể bay đi mất.

Hoắc Tư Danh ở trên cao vừa khích lệ tinh thần vừa nói ưu khuyết điểm của từng tổ đội đến câu cuối cùng.

" Chúng ta nhất định sẽ sống! "

Những Người xung quanh và cả những đội trưởng như Aron và Lin... cũng đồng thanh hô to.

" Chúng ta nhất định sẽ sống! "

" Chúng ta nhất định sẽ sống! "

" Chúng ta nhất định sẽ sống! "

"... "

Hy sinh vì nhiệm vụ vì con dân là nhiệm vụ và thử thách mà họ phải vượt qua, nhưng ai cũng thế nếu cho họ hai con đường.

Một, họ chết nhưng cứu được ngàn người.

Hai, họ không chết nhưng vẫn cứu được ngàn người.

Thì ai cũng chọn hai cả... cũng mong sao HK sẽ thắng, những người dân bị đàn áp bơi chế độ Nữ Quyền bất công kia sẽ được tự do, và Nữ Hoàng thật sự sẽ bảo vệ cả một SiLa Nữ Đế.

Thời gian cứ thế trôi qua cũng đã hơn một tháng, từ lần đầu tiên nhận được điện thoại của Hoắc Tư Danh, thì đấy cũng là lần cuối cùng mà anh gọi cho cô. Hứa Doãn Hạ ngồi trong phòng ngủ nhìn chằm chằm cái bụng sắp ba tháng của cô, bụng đã nhô một cục, vừa nhìn thôi cũng biết cô đang mang thai.

Do thai nhi phát triển quá nhanh, nên chính cô cũng không biết làm sao mà thích ứng ngay bộ dáng sắp ba tháng mà đã có bụng của bản thân.

Các bác sĩ nói hai bảo bảo rất khỏe mạnh, ừ đúng vậy, khỏe mạnh đến nỗi chính cô ăn đến không dừng lại được, không những thế còn nhanh đói.

Hứa Doãn Hạ cả ngày đỏ mặt xấu hổ muốn chết, chính là cả một gia đình cô không ai nói gì, còn bắt cô ăn nhiều hơn. Chuẩn bị đủ loại đồ ăn thức uống cô thèm, nói chính xác là hai bảo bảo thèm, vì lúc cô thích ăn ngọt, lúc lại thích ăn chua.

Nhưng vẫn là A cực nhất, nhận nhiệm vụ bảo vệ cô cùng với nấu nướng, A nấu ăn không tệ, vì bên SiLa ngày một gay gắt thì bắt đầu sang tuần thứ hai sau khi nói chuyện điện thoại xong, A cũng nhận được tin từ Hoắc Tư Danh là tự mình nấu nướng cho cô ăn.

A cũng không nói gì, càng không phàn nàn, một ngày chụp cô một tấm hình, cứ như vậy cho đến hiện tại chắc cũng gần 70 tấm hình rồi.

Nước EL khác với Nước B và SiLa, mùa này ở nước B thật sự rất nóng, nhưng El lại rất mát, bên SiLa cũng rất nóng vì hai tuần trước Hoắc Tư Danh có nhắn tin nói cho cô.

Anh thật sự rất bận, bận đến nổi một tin nhắn cũng không có thời gian xem, nhưng cô biết anh là đang cố ý, cô cũng biết anh bận nhưng nếu muốn vẫn có thể trả lời một tin nhắn cho cô nhưng chắc vì anh sợ không chịu nổi thôi.

Còn cô thì vẫn vậy, mới đầu có lo lắng nhưng hiện tại ổn rồi vì ngày nào cô cũng nhắn tin làm phiền anh.

Hứa Doãn Hạ bị cấm xài điện thoại, nhưng mà vẫn lén xài, nên lúc nào cũng bị cằn nhằng, chính là cô cũng không mấy để tâm bị mắng thì im lặng trưng ra bộ dạng ủy khuất đáng thương, ngay cả Cố Hoài Thiên nghiêm nhất nhà cũng không đành lòng mắng cô tiếp.

Vì SiLa hiện tại đang chiến tranh, nên ngày nào Cố Hoài Nam và Cố Hoài Thiên đều vào phòng cô nhìn một vòng đợi cô ngủ mới rời đi.

Ai cũng biết, Hoắc Tư Danh đã có vợ, mà người vợ đó chính là cô nên ai cũng có ý đồ bất chính, cũng như vậy Cố Gia ngày đêm đều có người canh chừng rất nghiêm ngặt a.

Hứa Doãn Hạ thật sự không quá lo lắng mấy chuyện này lắm, cho dù có muốn bắt cô uy hiếp Hoắc Tư Danh thì cũng vô dụng thôi.

Hoắc Tư Danh có yêu cô sủng cô hay cưng chiều cô, nhưng tuyệt đối sẽ không vì như vậy mà bỏ bê cả ngàn người chục ngàn người ngoài kia.

Vả lại cô cũng không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh, một chút, cô cũng không muốn.

Sau thời gian ở Cố Gia, Hứa Doãn Hạ nhận ra vẫn chưa từng nhìn thấy Chú Hai của cô, cô cũng không tiện hỏi nhưng có một vài chuyện của cô có liên quan đến Chú Hai đấy.

Chuyện tráo đổi năm đó, chắc chắn là do chú ấy làm, chính là cô không hiểu rõ lý do.

Hứa Doãn Hạ đi quanh một căn nhà thì thấy rất nhiều hình của Chú Hai đó lúc nhỏ, tuy ở riêng nhưng dịp lễ tết vẫn ở đây thôi, cũng là một gia đình thì vì lý do gì mà muốn giết cô và mẹ.

Hoắc Tư Danh thì lại không cho cô biết quá nhiều thứ, chỉ nói chung chung sơ sơ làm cô suy đoán rất nhiều và cuối cùng cô nghĩ đến một chuyện chính là...

Chú Hai Cố Minh Khang vì ghen tị với cha cô chuyện gì đó nên mới như vậy...

Nhắc mới nhớ chuyện của bà nội lúc ở âm giới bà có nói tha thứ cho ông nội, vậy chắc cũng vì lý do này đi.

Hứa Doãn Hạ rảnh rang nghĩ nghĩ một lúc tự mình chắc chắn điều này.

Theo những gì cô suy luận thì cũng chỉ có như vậy, vì cô cũng không dám hỏi bất cứ chuyện gì cả, vì biết đâu người của Chú Hai đó cũng đang ở trong đây.

Hứa Doãn Hạ ngồi trong phòng nhìn bụng một lúc lâu liền đặt tay lên bụng nhô nho nhỏ của mình khẽ nói.

" Hai bảo bảo ngoan của mẹ, phải thật ngoan ngoãn nha hem, đừng có làm mẹ khó chịu cũng đừng quá làm mẹ thèm ăn nhiều như vậy, không thôi mẹ sẽ béo lên thật đó nha. "

Hứa Doãn Hạ vừa xoa xoa vừa nói nói, chính là không bao lâu cửa phòng vang lên tiếng gõ.

" Cốc cốc cốc. "

Hứa Doãn Hạ nhẹ nhàng nói.

" Vào đi. "

Lời nói của Hứa Doãn Hạ vừa dứt thì cửa phòng liền mở ra, Hà Doãn Hoa nhanh chóng bước vào, trên môi vẫn treo nụ cười mà nhìn Hứa Doãn Hạ nói.

" Hạ Hạ đang làm gì đó? "

Hứa Doãn Hạ khẽ nói.

" Con đang nói chuyện với các bảo bảo. " mỗi ngày, Hứa Doãn Hạ đều cảm thấy cực buồn chán, nhưng cũng vì có Hà Doãn Hoa nên cô mới đỡ buồn, cứ đến phòng cô nói chuyện với cô.

Hứa Doãn Hạ thấy rõ Hà Doãn Hoa rất kiên nhẫn ở bên cạnh cô, cũng vì thế cô càng thêm yêu thích bà hơn, ngoài ra, cô còn hay gọi điện về nước B nói chuyện với hai mẹ bên đó chỉ là không nói cụ thể tình hình ở đây thôi, để hai mẹ bên nước B không quá lo lắng.

Hà Doãn Hoa môi khẽ câu lên nhìn chằm chằm bụng Hứa Doãn Hạ, thật sự bà xót cho con gái nhỏ của bà lắm.

Lúc bà mang thai, lúc nào Cố Minh Dương đều bên cạnh, còn bây giờ nhìn lại con bà cả khuôn mặt đều tươi vui nhưng bà biết nó cũng buồn cũng thấy thương chính mình.

Bản thân mang thai, ai cũng nhạy cảm cả huống chi là con gái của bà, mới có gần ba tháng thôi chắc chắn còn nhạy cảm hơn ai hết.

Hà Doãn Hoa thở hắc ra một hơi.

Hứa Doãn Hoa nhìn Hà Doãn Hoa rầu rỉ như vậy không khỏi tò mò nguyên do, nhưng cô không hỏi, dù sao nếu có chuyện gì đó, cô tin Hà Doãn Hoa nhất định sẽ nói cho cô.

Hà Doãn Hoa vẫn cứ cảm thấy con gái mình chịu cực, chính là Hứa Doãn Hạ lại không nghĩ như vậy, từ khi tròn hai tháng, cô đã hết ốm nghén, cũng vì vậy mà hiện tại cô cảm thấy cực thoải mái, ăn được ngủ được còn nói chuyện này kia không quá nhiều được thôi.

Hứa Doãn Hoa đúng thật cũng thấy bản thân thật đáng thương a, nhưng cô chỉ thấy như vậy vài giờ thôi chứ sau đó cô lại quên hết.

Vì những gì mà Hoắc Tư Danh sắp xếp không thể nào khiến cô cảm thấy hờn dỗi anh được nữa.

Cô biết, anh cũng vất vả a.

- -----

Hứa Doãn Hạ sau khi nói chuyện cùng Hà Doãn Hoa xong thì bắt đầu ngủ trưa.

Cô rất nhanh rơi vào giấc ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, Hứa Doãn Hạ liền tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy cả cơ thể của mình đau nhức đến không biết phải làm sao.

Khó khăn ngồi dậy, Hứa Doãn Hạ liền nhận ra đây không phải là phòng cô, cũng không phải ở El hay nước B mà ở một nơi xa lạ.

Hứa Doãn Hạ đứng dậy, rời khỏi chiếc giường nằm giữa khoảng không bao la mà đi về phía trước, Hứa Doãn Hạ vừa bình tĩnh vừa sợ hãi, chính cô nhận ra...

Cô đang rơi vào mộng cảnh, nhưng vẫn tỉnh táo, Hứa Doãn Hạ cứ đi về phía trước thì nghe thấy vô số tiếng khóc lóc của phụ nữ và trẻ con.

" Huhu xin... xin các anh đừng giết tôi... "

" Nó còn nhỏ... không huhu... con của tôi... "

" Oaoaoaoa. " tiếng khóc nỉ non của con nít bất chợt vang lên.

Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to nhìn những tên bịt kín mặt kia không tin vào mắt cô, họ đang giết người... giết trẻ em và phụ nữ...

Hứa Doãn Hạ la lên.

" Không... " cô biết rõ bản thân đang rất tỉnh táo nhưng cái gì đang diễn ra vậy... Hoắc...

Hoắc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.