Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 14: Ngạc Nhiên




Edit: V.O

Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch lông mềm mại như nhung vào lòng, tâm tư trở lại trên người Tiểu Thanh.

Thời gian lĩnh ngộ thăng cấp của Tiểu Thanh dài hơn so với nàng dự tính, bất tri bất giác trôi qua hai ngày, đến ngày phải quyết đấu với Liễu Trường Phong, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh mới thăng cấp thành công.

Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ hai, có thể bộc phát ra lực công kích gấp hai lần!

Lực phòng ngự của Tiểu Thanh 13, sức chịu đựng 14, lực công kích 22, cực hạn lực công kích gây thiệt hại của Bạo Liệt Lưu Hỏa có thể vượt qua 40 điểm, phần lớn Triệu Hoán Thú tam giai đều không làm được!

"Chiêm chiếp ——" ý chí chiến đấu của Tiểu Thanh sục sôi, vỗ cánh, hỏa diễm trên người càng rực rỡ, hưng phấn muốn lập tức nghênh đón chiến đấu. Tiểu Bạch ở một bên hừ hừ trừng mắt, trên mặt tràn ngập ta cũng muốn đi ra ngoài đánh nhau.

Bạch Vũ dẫn theo hai kẻ dở hơi xuất phát, lúc tới trường thi đấu, bên trong trường đã ngồi đầy người, đệ tử đỉnh Kinh Lôi gần như toàn bộ đều trình diện. Trận quyết đấu ngày hôm nay mới là quyết đấu chân chính, quyết đấu đã được định ra từ nửa tháng trước, năm mươi trận lúc trước chỉ là món khai vị.

Tòng Nguyệt Cầm tự mình đi đến, vài nam tử tướng mạo đường đường đi theo phía sau, Tả Viêm cũng có mặt. Tâm tình của nàng ta hình như rất tốt, chắc chắc Liễu Trường Phong có thể thắng, chòng ghẹo mỹ nam bên cạnh trước nơi đông người, ngón tay lộn xộn.

Bạch Vũ không hoảng sợ khi thấy Tòng Nguyệt Cầm đến, nàng giật mình là nhìn thấy một người khác.

Một nữ tử hồng y mang khăn che mặt đi đến trước mặt nàng, một thân màu đỏ giống như hỏa diễm phẫn nộ, trong mắt tràn ngập hận ý, ánh mắt nhìn Bạch Vũ  hận không thể xé nát nàng.

Trong lòng Bạch Vũ căng thẳng, "Bách Lý Vân Diễm?!"

Cặp mắt kia, con ngươi thị huyết kia, cho dù nhìn không thấy khuôn mặt, nàng cũng có thể nhận ra Bách Lý Vân Diễm.

"Hiếm thấy ngươi còn có thể nhận ra ta. Hiện tại ta cũng mang khăn che mặt giống ngươi, ngươi có vẻ không vui vẻ?" Bách Lý Vân Diễm nũng nịu nở nụ cười, tiếng cười khó nghe đến chói tai.

Bạch Vũ xem thường, "Ngươi mang hay không mang khăn che mặt thì có liên quan gì tới ta? Ngươi xui xẻo ta cũng không thể nhiều thêm chút thịt."

Bách Lý Vân Diễm nhất thời không cười nữa, ánh mắt tràn ngập hận ý càng thêm tàn nhẫn, "Ai nói không liên quan tới ngươi! Mặt của ta chính là do ngươi ban tặng, ngươi phá hủy ta, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ sống dễ chịu! Quyết đấu hôm nay tốt nhất ngươi đừng chết đơn giản như vậy, nếu không sẽ chơi không vui! Ha ha ——"

Bách Lý Vân Diễm phát ra tiếng cười chua ngoa, chậm rì rì bỏ đi, giống như ma quỷ tới từ địa ngục làm người ta sởn cả tóc gáy.

Bạch Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tả Vũ, "Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?"

"Ta cũng không biết. Theo lý thì nàng ta đã là một phế nhân, đệ tử ngoại môn cũng không làm được." Tả Vũ cũng không hiểu ra sao.

"Tra rõ ràng cho ta." Vẻ mặt Bạch Vũ bình tĩnh, Bách Lý Vân Diễm có thể ngông nghênh xuất hiện ở Vô Trần Cung, nếu nói sau lưng không có người nàng cũng không tin.

"Biết rồi."

Bạch Vũ không nói thêm nữa, đi vào trường thi đấu.

Liễu Trường Phong mỉm cười đứng ở đối diện nàng, khí chất tao nhã và trường thi đấu tàn khốc không hợp nhau.

"Khụ khụ —— có thể tỷ thí với Bạch Vũ cô nương một trận, tại hạ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc. Đối với ma ốm như ta, Bạch Vũ cô nương cần phải thủ hạ lưu tình." Hắn ho khan kịch liệt, trên mặt vẫn duy trì tươi cười thản nhiên, hay cho một cái công tử ôn nhuận như ngọc.

Rõ ràng là giả nhưng lời nói ra lại vô cùng tự nhiên, trong mắt nữ tử ở đây nhất thời bốc lên tình yêu, không ngừng động tâm.

Ánh mắt Bạch Vũ lạnh như băng, quang mang sắc bén toát ra. Nghe nói mới trước đây Liễu Trường Phong trải qua một trận bệnh nặng, bệnh căn không dứt, thân mình gầy yếu, nhưng nếu nói hắn là ma ốm, một trăm Bạch Vũ cũng không tin.

Một Triệu Hoán Sư trung giai, có thể yếu đến mức nào? Đối diện với một người nham hiểm như vậy, Bạch Vũ chỉ cảm thấy trên người có chút rét run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.