Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 4: 4: Thủ Tịch Satan Đừng Xằng Bậy 4




Trong tiểu huyền giới, ngày trôi qua rất vô vị.

Câu Xích và một Ma tộc nhân khác cả ngày không có việc gì, chân nguyên thần thức bị cấm chế, cũng không thể tu luyện, vô cùng nhàm chán.

An Linh Nhi tuy cũng vậy, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, tâm tính thản nhiên hơn, hầu hết thời gian đều ngồi ngẩn ngơ cũng không biết đang nghĩ gì.

So với bọn họ, Dương Khai lại có vẻ bận rộn vô cùng.

Dương tộc nhân mang đến lượng lớn linh thảo diệu dược, Dương Khai vừa đem những dược tài này luyện chế thành đan dược, vừa sử dụng hấp thu dược hiệu, hơn nữa mỗi ngày đều đến Thần Thụ đưa vào đó vài giọt Dương dịch, mỗi ngày trôi qua không hề nhàm chán.

Dược liệu Dương tộc không tệ, lấy chúng để luyện đan, Dương Khai đem tất cả những gì hiểu được, áp dụng vào thực tế, trình độ luyện đan tăng cao, hiệu quả khả quan.

Dương tộc nhân không lúc nào không giám sát Dương Khai, nhưng bọn họ không thể nào làm rõ Dương Khai đã dùng biện pháp gì để trấn an Thần Thụ.

Hơn nữa từ khi hắn mỗi ngày đều đến trấn an Thần Thụ, Thần Thụ cũng không hề xuất hiện những dao động năng lượng bất thường như lúc trước nữa.

Tất cả Dương tộc nhân đều vô cùng vui vẻ, thấy nhân loại này cũng hữu dụng, thầm mừng trước đây không giết hắn.

Điều duy nhất khiến họ bất mãn là, lượng tiêu hao dược liệu của Dương Khai quá lớn, hắn như một cái động không đáy, dù thế nào cũng không lấp đầy được.

Nếu không phải mọi động tĩnh của Dương Khai đều nằm dưới sự giám sát của bọn họ, họ sớm đã hỏi chuyện đó rốt cuộc là thế nào rồi.

Thoắt cái, ba bốn tháng đã trôi qua.

Những ngày này, sau khi Dương Khai đưa Dương dịch vào Thần Thụ, thần hồn linh thể đều vào Thần Thụ kiểm tra, mong đợi điều tốt đẹp đang tới.

Năng lượng thần hồn hỗn độn trong thân cây lúc này đang mạnh lên không ngừng, tràn đầy sức sống, hơn nữa dưới cảm ứng thần thức củaDương Khai, bên trong đó còn truyền đạt một thông tin màu nhiệm.

Dường như muốn liên kết gì đó với Dương Khai nhưng không biết phải biểu đạt thế nào.

Thần sắc Dương Khai chấn động, biết rằng Thần Thụ tiến hóa đã đến thời điểm quan trọng, với tốc độ này, chưa đến hai tháng nữa, ý thức của nó có thể được nảy sinh rõ ràng, đến lúc đó nó lại là một hình thái sinh mệnh mới.

Lặng lẽ trấn an một hồi, Dương Khai mới đưa thần hồn linh thể thoát ra, suy yếu nhảy từ trên cây xuống, sau khi nghỉ ngơi một lát, đến trước mặt cường giảDương tộc bảo vệ bên dưới, nói:

- Các ngươi đi chuẩn bị, từ ngày mai ta sẽ ở đây!

- Ở nơi nầy?

Cường giả Dương tộc nhíu mày, có chút kinh ngạc.

- Đúng, có chuyện khiến ta để ý, cần quan sát một thời gian, không cần phải chạy đi chạy lại, nếu ở đây, Thần Thụ các ngươi có vấn đề gì, ta cũng kịp thời phát hiện.

- Ở đây cũng không sao, nhưng tên tiểu tử này, sao ta cảm thấy ngươi muốn giở trò gì đó?

Cường giả Dương tộc không tín nhiệm Dương Khai.

- Ta tự nhận thấy, thân là tù binh, ta không muốn tự mình chịu khổ, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Dương Khai cười nhẹ.

- Tiểu tử thức thời, tuy nhiên chuyện này ta phải bẩm báo với thủ lĩnh, xem Ngài ấy nói sao.

Tên kia gật đầu nói.

- Nhanh nhanh, ta chờ tin của ngươi.

Dương Khai nói xong liền đi về hướng cung điện.

Về đến cung điện, đem kế hoạch của mình nói với An Linh Nhi, nữ nhân này lập tức có chút bất an.

- Ngươi đi rồi, ta phải làm sao? Câu Xích bọn họ vẫn còn ở đây nữa.

Dương Khai nhíu mày, trầm tư.

Câu Xích tuy nhìn không tệ lắm nhưng ai dám chắc không có sự bảo vệ của Dương Khai, ykhông động đến An Linh Nhi, cho dù Câu Xích tự giác thì cũng còn một tên Ma tộc nhân khác.

Ma tộc đều là đám người tàn nhẫn thô bạo, hành động dựa vào sở thích, không thể nói lý với bọn chúng.

- Vậy ngươi đi cùng ta là được, ta nói với bọn chúng cần một người trợ giúp, chắc bọn chúng cũng không gây khó dễ cho ta.

Dương Khai nghĩ một lát rồi nói.

- Được.

An Linh Nhi liền gật đầu, thần sắc cũng trầm tĩnh lại.

Hôm sau tên cường giả Dương tộc đi vào cung điện, báo Dương Khai biết thủ lĩnh đã đáp ứng yêu cầu của hắn, Dương Khai nhân cơ hội đó đề xuất chuyện của An Linh Nhi.

Tên cường giả kia suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý, cũng không cần thông báo với thủ lĩnh.

Nói với bọn người Câu Xích một tiếng, Dương Khai liền đẫn An Linh Nhi rời cung điện.

Dươí thần thụ, An Linh Nhi tạm thời ở tại đó, Dương tộc không hề đồng ý cho nàng bay lên Thần Thụ cùng Dương Khai, chỉ cho phép nàng lưu lại dưới đó.

Tuy nhiên chỉ cần không cách Dương Khai quá xa, nàng cũng yên tâm. Nàng cũng biết, sở dĩ hiện tại được an toàn đều là nhờ sự bảo vệ của Dương Khai. Nêu không có hắn, nàng đã bị tế máu, hoặc trở thành đồ chơi của Dương tộc nhân, dù thế nào cũng không phải là kết cục nàng mong đợi.

Trên Thần Thụ, sau khi cho vào giọt Dương dịch vào, liền quan sát phản ứng của năng lượng thần hồn hỗn độn. Vẫn như hôm trước, Thần Thụ vẫn muốn nói với hắn điều gì đó, tuy nhiên lại không có cách nào diễn đạt rõ.

Trong thần hồn linh thể Dương Khai truyền ra dao động trấn an, xoa dịu và hướng dẫn nó.

Nhắc đến cũng thần kỳ, sau một thời gian dài cung cấp Dương dịch như vậy, Thần Thụ có cảm giác rất dựa dẫm vào Dương Khai, bị hắn trị an lập tức ổn định, hơn nữa còn biểu lộ cảm xúc thoải mái.

Thời gian trôi qua, tất cả vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Dương Khai mỗi ngày ngoài việc kết nối thần hồn với Thần Thụ, đều xuống cùng với An Linh Nhi.

Do bảo đảm Thần Thụ có thể mau chóng biến hóa, Dương Khai đến Chân Dương Quyết cũng không dám vận chuyển, tránh hấp thụ năng lượng từ đó, trì hoãn quá trình tiến hóa.

Thần Thụ biến hóa dần dần, không ai có thể nhận thấy, ngoài Dương Khai cả ngày kết nối cùng nó.

Mà năng lực thần hồn hỗn độn dường như đã đến giới hạn, có thể thấy phát sinh những biến hóa khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Sau khi Dương Khai và An Linh Nhi sống bên Thần thụ hơn tháng, có một ngày, khi Dương Khai dùng thần hồn linh thể vào trong Thần Thụ, trong năng lượng thần hồn bỗng phát ra nguồn dao động vui vẻ, dường như cuối cùng cũng đợi được Dương Khai đến.

Cùng lúc đó Dương Khai rõ ràng cảm nhận được, năng lượng trước mắt mình sinh ra một ý thức nhỏ.

Sắc mặt chấn động, Dương Khai cẩn thận thả năng lực thần thức của mình vào gần tâm của Thần Thụ.

Trong khoảnh khắc năng lực thần thức của hắn và tâm, Thần Thụ tiếp xúc, tâm Thần Thụ chợt phát ra hơi thở nóng rực, trong chốc lát ôm lấy thần hồn linh thể Dương Khai.

Sâu trong tâm linh dường như vang lên âm thanh khác lạ, như đứa trẻ bi bô tập nói đang nũng nịu trong lòng cha mẹ, không biết chừng mực.

Dương Khai lập tức cảm thấy có chút khó chịu.

Cũng may thần hồn linh thể của hắn có nguyên tố thần thức chi hỏa, nếu không bị tâm của Thần Thụ ôm như vậy, ai cũng phải hồn bay phách lạc.

Vội truyền ý nghĩ của mình, sau một hồi, hơi thở bám chặt lấy hắn mới không bằng lòng chậm chậm thả ra.

Dương Khai không nhịn nổi cười, cảm thấy tâm của Thần Thụ không khác nào một đứa trẻ, chỉ là bản năng nhận người gần mình làm người thân.

Hơn nữa đến lúc này nó vẫn chưa hoàn toàn tiến hóa xong, vẫn đang ở thời điểm cuối cùng, chỉ còn một bước nữa.

Nhận thấy sự mất mát của nó, Dương Khai liền dùng thần niêm mang thiện ý và trấn an vào trái tim của nó, trong khoảnh khắc, một lần nữa nó lại hoạt bát hẳn lên.

Sau hai canh giờ, trái tim Thần Thụ mới dần dần ổn định, dường như ngủ say, không còn truyền đạt bất cứ dao động thần hồn nào nữa.

Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, thoát thần hồn linh thể ra, vô cùng mệt mỏi.

Ứng phó với một sinh mệnh vẫn chưa tiến hóa, quả thực so với ứng phó một cường giả Nhập Thánh Cảnh còn vất vả hơn, cái gì nó cũng không biết, tâm trạng của Dương Khai hoàn toàn có thể khống chế hoạt động cảm xúc của nó.

Để tránh xuất hiện những việc ngoài ý muốn khiến Dương tộc nhân phát giác, Dương Khai từ đầu đến cuối đều dỗ nó như dỗ trẻ con, tiêu hao lượng lớn tinh thần.

Tuy nhiên hiện tại tình hình như vậy cũng vượt ngoàimong đợi của Dương Khai.

Hắn sở dĩ đưa dương dịch vào Thần Thụ một là vì kéo dài thời gian, tránh bản thân và An Linh Nhi bị Dương tộc cúng tế, hai là muốn biết Thần Thụ biến hóa thành một hình thái khác sẽ như thế nào.

Không hề nghĩ, đưa Dương dịch và thần thức trị an trong thời gian dài như vậy, làm Thần Thụ sản sinh sự tín nhiệm và dựa dẫm vào mình như vậy.

Có lẽ nó nhầm lẫn hắn là người thân của nó.

Như một số sinh linh nảy sinh tình cảm với sinh mệnh nhìn thấy đầu tiên sau khi mở mắt.

Tình huống hiện tại của Thần Thụ cũng vậy.

Nói không rõ ràng, nhưng chắc hẳn không phải là chuyện xấu.

Nghỉ ngơi một hồi, Dương Khai mới dần dần hồi phục lại.

Trải qua lần vui đùa này, Thần Thụ dường như cũng rất mệt mỏi, vì mấy ngày tiếp theo Dương Khai đưa thần hồn linh thể vào trong nó, nó không hề có phản ứng gì, chỉ im lặng.

Trải qua khoảng năm ngày, nó mới tỉnh lại.

Lần này, hình thái ý thức của nó khắc hẳn so với lần trước, không những có thể vui đùa cùng thần hồn linh thể của Dương Khai, còn có thể truyền đạt tin tức mơ hồ.

Thông tin nó truyền đạt tương đối hỗn loạn, Dương Khai không thể hiểu được ý nghĩ của nó, giống như một người đang tự nói, đầy tò mò và muốn khám phá mọi thứ xung quanh.

Dương Khai cười khổ, chỉ có thể kiên trì đến cùng với nó.

Một hồi dằn vặt, thân thể và tinh thần mệt mỏi.

Thời gian trôi qua từng ngày, Dương tộc nhân mỗi ngày đều đến xem xét tình hình, xác nhận Dương Khai không giở trò gì, quan sát sự biến hóa của Thần Thụ, nhưng cũng không có thu hoạch gì.

Mà Thần Thụ cũng vài ngày mới thức tỉnh một lần, mỗi lần tỉnh đều có sự thay đổi so với lần trước đó, sau khi nô đùa cùng Dương Khai lại tiếp tục ngủ sâu, bộ dạng vô lo vô nghĩ.

Theo thời gian, chu kỳ Thần Thụ ngủ cũng càng ngày càng ngắn, lần đầu tiên là năm ngày, về sau dần dần còn bốn ngày, ba ngày, hai ngày...

Theo ý thức bên trong của nó, tin tức truyền ra cũng dần dần rõ ràng, Dương Khai biết thần thức của Thần Thụ sắp được sinh ra hoàn toàn, trong lòng cũng vô cùng mong đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.