Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 21: 21: Thủ Tịch Satan Đừng Xằng Bậy 21




Bên ngoài tử đấu tràng, vô số Ma tộc nhân chửi rủa, kêu gào, nhưng lại không dám có hành động gì quá khích.

Bên trong tử đấu tràng, dao động của năng lượng thiên địa dần dần trở nên cổ quái, lạ thường.

Cũng không biết đã bao lâu, một cỗ dao động năng lương hủy diệt thiên địa bỗng nhiên bạo phát xung quanh Dương Khai.

Năng lượng thiên địa xung quanh hắn như có sóng thần, quyển động điên cuồng, phi chuyển như lốc xoáy, xung kích cấm chế và kết giới của tử đấu tràng.

- Năng lượng thật khủng khiếp!

Tròng mắt Úc Mạt trợn tròn, thần tình kinh sợ, không kìm được mà kinh hô, hai mắt lấp lóe tinh quang.

Tuyết Lỵ cũng có chút thất thần, hơi lắc đầu, vẻ mặt cổ quái, nói:

- Quả nhiên hắn có tư cách càn rỡ, khí tức năng lượng như vậy quả thực là hơn cả Siêu Phàm tam tầng cảnh, chẳng trách Địch Kiêu lại chết trên tay hắn.

Cho nên những Ma tộc nhân nhìn thấy cảnh này, biểu tình đều khó coi. Nếu người đứng trong tử đấu tràng lúc này là Địch Kiêu, chỉ e sẽ nhận được những đợt reo hò, hoan hô, nhưng lại là tên nhân loại, điều này khiến họ khó mà tiếp nhận được.

Năng lượng mênh mông như triều kia tàn sát bừa bãi trong tử đấu tràng. Dương Khai nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt thoải mái, dễ chịu như có đại thu hoạch. Kim huy nhàn nhạt bao trùm trên người hắn cũng trở nên huy hoàng chói mắt.

Rất lâu sau, năng lượng cuồng bạo kia bỗng nhiên phóng trở về, chỉ trong mười mấy tức ngắn ngủi, đã bị thân thể Dương Khai hấp thu hết.

Trong tử đấu tràng hỗn loạn, bỗng chốc trở nên thanh minh hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Dương Khai lúc này, vẻ mặt của những Ma tộc nhân kia có chút sững sờ, trong lòng không ngừng chửi rủa, nhưng ngoài miệng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Vốn đang bị trọng thương trong cuộc tử chiến với Địch Kiêu, những vết thương trên mình Dương Khai lại nhanh chóng lành lại với một vận tốc quỷ dị. Vết thương nhỏ thì hoàn toàn biến mất, vết thương lớn thì lành lại, thương thế không đáng kể.

Con ngươi trong mắt Tuyết Lỵ co rụt lại, liếm đôi môi đỏ mọng như bảo thạch, ánh mắt sáng rực như phát tình nhìn Dương Khai chằm chằm, vẻ mặt hưng phấn.

Trong tử đấu tràng, Dương Khai khẽ nắm tay, cảm nhận lực lượng lưu thảng trong nội thể, vô cùng hài lòng.

Lần đột phá này vô cùng suôn sẻ, không chút trở ngại nào.

Những trận đấu gian khổ và đủ loại cảm ngộ trong mấy tháng nay như chất dinh dưỡng vậy, nuôi dưỡng thân thể và thần thức của hắn, khiến hắn đạt đến ranh giới của sự đột phá. Sau trận đại chiến với Địch Kiêu, hắn lập tức thăm dò được điều ảo diệu của Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh.

Độ nồng đậm và hùng hậu của chân nguyên nâng cao lên một bậc, thậm chí ngay cả lực lượng thần thức cũng tăng lên, trở nên cường đại ngưng luyện hơn lúc trước.

Dương Khai vô cùng hài lòng. Điều duy nhất khiến hắn có chút bất đắc dĩ đó là mình đã đột phá trong tử đấu tràng, trước nhiều Ma tộc nhân như vậy.

Đặc biệt là trước mặt Tuyết Lỵ!

Tuyết Lỵ có ý muốn giết hắn, Dương Khai sớm đã phát hiện ra, vô cùng đề phòng nữ nhân cường đại này. Khoảng cách cực lớn về thực lực khiến Dương Khai cảm thấy bất lực.

Tuy không hiểu vì sao lần này nàng lại bảo vệ để mình đột phá, nhưng nữ nhân này không phải là loại tốt đẹp gì, tốt nhất là nên rời Sa Thành sớm một chút.

Nghĩ tới đây, Dương Khai quay đầu nhìn về vị trí Tuyết Lỵ đang đứng, cất giọng hô to:

- Tuyết Lỵ đại nhân, không biết lời nói trước kia của ngươi có tính hay không?

Tuyết Lỵ nheo mắt, cười ha ha nói:

- Ta đã từng nói gì?

- Ngươi nói chỉ cần ta có thể giành được thắng lợi trong trận đấu này, ngươi sẽ thả ta và người nữ bạn của ta đi! Tuyết Lỵ đại nhân sẽ không định quỵt nợ đấy chứ?

Dương Khai tiếp tục hô to, thanh ân của lời nói truyền thẳng vào tai mọi Ma tộc nhân.

Tuyết Lỵ hừ một tiếng, cách rất xa, nhìn Dương Khai đe dọa, trong đôi mắt đẹp một mảnh ám hận.

Tuy trước kia hai người quả thật có giao ước như vậy, nhưng Tuyết Lỵ căn bản không có ý định tuân thủ. Bây giờ Dương Khai lại nói ra trước mắt nhiều người như vậy, Tuyết Lỵ không thể không suy nghĩ một chút.

Lời nói của Ma tướng nếu không tuân thủ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Tuyết Lỵ.

- Tiểu tử thối!

Tuyết Lỵ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Biết Dương Khai làm vậy là đang bức ép mình, nhưng cũng không thể cự tuyệt hắn trước nhiều người như vậy.

- Đại nhân, hắn làm vậy là tự tìm đường chết!

Úc Mạt cười vui sướng khi người khác gặp họa,

- Để hắn đi đi, không cần chúng ta động thủ hắn cũng sẽ chết!

Nói xong, quay đầu nhìn Phong Bưu trên mặt một mảnh sát cơ đang đứng ở một nơi không xa. Úc Mạt biết, Phong Bưu là người muốn giết Dương Khai nhất.

- Quan trọng là bây giờ ta không muốn hắn chết!

Tuyết Lỵ hừ nhẹ.

Úc Mạt ngạc nhiên, lập tức không dám nói gì nhiều.

- Tuyết Lỵ đại nhân sẽ không nuốt lời chứ?

Trong tử đấu tràng, lần thứ ba Dương Khai cao hô, vẻ mặt mỉm cười khó hiểu.

Tuyết Lỵ hít khẽ một hơi, bộ ngực căng tròn nhấp nhô, chậm rãi đứng dậy, cất giọng nói:

- Đương nhiên sẽ không, bây giờ người và nữ bạn của ngươi được tự do. Khi nào muốn đi thì đi, không ai có thể ngăn cản các ngươi!

Dương Khai ngưng thị nhìn sâu vào nàng, ôm quyền nói:

- Đa ta Tuyết Lỵ đại nhân!

Nói xong, từ trong tử đấu tràng xung thiên, phóng về phía Tuyết Lỵ, chỉ trong thời gian ngắn đã đến trước mặt nữ nhân này, nắm lấy An Linh Nhi, thấp giọng quát:

- Đi!

- Tiểu tử, ta tin không lâu sau chúng ta sẽ còn gặp lại!

Tuyết Lỵ đột nhiên nhẹ giọng lẩm bẩm một câu. Lời này vào tai Dương Khai khiến hắn run lên, liếc nhìn Tuyết Lỵ, đột nhiên phát hiện nữ nhân này đang nhìn mình với một ánh mắt vô cùng thâm ý.

Tiện tỳ! Dương Khai thầm mắng, biết Tuyết Lỵ không có ý định dễ dàng để mình rời đi. Trước mặt những Ma tộc nhân ở tử đấu tràng, ả đáp ứng, không muốn để danh dự của mình bị tổn hại, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ giở trò gì đó.

Chỉ e bọn họ chân trước vừa bước thì chân sau đã có truy binh xuất động!

Dương Khai thầm bỡn cợt, ngoài miệng nói:

- Ta lại có cảm giác là chúng ta sẽ không gặp lại!

- Đợi mà xem!

Tuyết Lỵ hừ lạnh.

Dương Khai dẫn An Linh Nhi xung thiên, biến mất như thiểm điện.

Trên khán đài, những Ma tộc nhân lòng đầy căm phẫn, hận không được nhanh chóng giết Dương Khai vừa nhìn thấy hắn lộ liễu rời đi như vậy, cũng lần lượt rời khởi khán đài, tốp năm tốp bảy, âm thầm theo sau Dương Khai.

Tuyết Lỵ và Úc Mạt nhìn thấy hết thảy, chỉ giả bộ không nhìn thấy, không hề có ý ngăn cản.

Phong Bưu do Câu Quỳnh phái đến đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định, suy nghĩ một lát lại nhìn Tuyết Lỵ, lúc này mới cười khà khà, lách mình biến mất.

- Đại nhân, dường như tất cả bọn chúng đền đã đuổi theo. Lần này e là tên tiểu tử đó lành ít dữ nhiều rồi!

Úc Mạt nhẹ giọng nói.

Không đề cập tới cường giả Nhập Thánh nhất tầng cảnh như Phong Bưu đuổi theo sau, Dương Khai căn bản không ứng phó được. Chỉ riêng đám tộc nhân kia cũng đủ để Dương Khai đau đầu.

Tuy thực lực của hắn cường hãn, cũng mới đột phá một tiểu cảnh giới, nhưng dù sao thì đại chiến với Địch Kiêu lâu như vậy, chỉ e là một thân lực lượng đã mất đi bảy tám phần, căn bản không phát huy được bao nhiêu chiến lực.

Bị đám người kia đuổi theo, chỉ có con đường chết!

- Ừ, hắn chết chắc rồi!

Tuyết Lỵ nghiến răng, có vẻ căm tức

- Tiểu tử tự chuốc lấy, nếu hắn không rời đi, ta cũng không muốn giết hắn, cứ nằng nặc tự đi vào con đường chết.

- Vậy…

- Ngươi đi một chuyến đi, bắt hắn lại cho ta!

Tuyết Lỵ thản nhiên dặn dò,

- Tuyệt đối không được để người khác làm hắn bị thương.

- Vâng!

Úc Mạt lĩnh mệnh, nhanh chóng xuất kích.

- Hừ. Lại còn dám nói sẽ không gặp lại. Ta muốn xem xem, lúc gặp lại bổn tọa, ngươi sẽ như thế nào!

Tuyết Lỵ cười khẽ, từ từ đứng dậy, đi về phía hành cung của mình, chuẩn bị đợi giờ khắc Dương Khai bị bắt về.

Bên ngoài Sa Thành, Dương Khai dẫn An Linh Nhi gấp rút lao đi, tốc độ đã đạt đến một cực điểm nào đó. Phía sau hai ngươi đều có một tàn ảnh dài.

- Ngươi không sao chứ?

An Linh Nhi hỏi vẻ tràn đầy lo lắng. Trận tử chiến với Địch Kiêu trước kia, An Linh Nhi xem mà trong lòng cũng run sợ, biết rõ Dương Khai chịu nhiều thương thế nghiêm trọng như vậy, lúc này nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới đúng, chứ không phải động dụng chân nguyên điên cuồng như vậy.

- Không sao.

Dương Khai lắc đầu.

Thân thể mình tự mình biết, lực khôi phục cường đại của thần hồn chi huyết khiến Dương Khai cảm thấy ngạc nhiên. Nếu là trước kia, bị thương nặng như vậy, quả thật Dương Khai phải tu dưỡng một trận. Còn bây giờ ma thần chi huyết trong huyết dịch nội thể có năng lực hồi phục không thể tin nổi, khiến hắn có thể hồi phục lại trong thời gian ngắn. Tuy vẫn chưa khỏi hẳn nhưng vận động cũng không bị trở ngại gì lớn.

Hơn nữa hắn cũng không phải lo chân nguyên không đủ, trong đan điền vẫn còn hơn trăm giọt Dương dịch, trong không gian Hắc Thư còn có sáu bảy chục quả Thần Thụ, những thứ này đều có thể bổ sung chân nguyên.

- Phía sau hình như có người đuổi theo!

An Linh Nhi đột nhiên thấp giọng nói, hoa dung thất sắc.

- Không phải có người, là có rất nhiều người!

Vẻ mặt Dương Khai không thay đổi, sớm đã phát hiện ra. Dưới sự thăm dò của thần thức cường hoành của hắn, thậm chí số lượng và tu vi của người đuổi theo cũng đều biết rõ.

Số lượng Siêu Phàm Cảnh không ít, Nhập Thánh Cảnh cũng có, chỉ hai ba người.

Còn phía sau những người này là Phong Bưu, một đạo khí cơ tỏa định trên cơ thể mình như giòi trong xương không thoát được.

Phía sau Phong Bưu còn có Úc Mạt!

Quả nhiên Tuyết Lỵ phái y đuổi theo mình. Dương Khải chửi thầm, trong lòng bực tức, sớm muộn gì cũng có một ngày giáo huấn tên nữ tử rắn rết này một trận.

Cả Sa Thành, hơn một nửa lực lượng bị mình dẫn dắt ra.

Dương Khai trong lòng không vui, nhưng trên mặt lại không có chút biểu lộ gì, không nhanh không chậm, vẫn duy trì tốc độ như lúc trước.

Đám cường giả Ma tộc đuổi theo ra Sa Thành kia khi rời khỏi Sa Thành đều tế xuất bí bảo của mình, thi triển toàn lực đuổi theo, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Dương Khai từng chút một.

Trước sau chưa tới một canh giờ, Dương Khai mới lao đi được mấy trăm dặm, liền nhìn thấy sắp bị đám người kia đuổi kịp.

An Linh Nhi khẩn trương, không ngừng đánh từng đạo ấn quyết thần diệu vào nội thể Dương Khai, giúp chân nguyên của hắn lưu động, nâng cao tốc độ.

- Bọn chúng không đuổi kịp đâu.

Dương Khai trấn an một câu, hắn vẫn luôn giữ tốc độ như vậy, chẳng qua là đợi thời cơ mà thôi.

Hắn cảm giác những người đuổi theo này đa số đều không có gì đáng sợ, phệ hồn chi trùng xuất ra, họ đều phải chết.

Chỉ phải kiêng dè mấy cường giả Nhập Thành Cảnh trà trộn trong đó, còn có hai tên Phong Bưu và Úc Mạt phía sau. Đám người này mới khiến Dương Khai cảm thấy khó giải quyết.

Phát hiện ra Phong Bưu và Úc Mạt đang duy trì một khoảng cách vi diệu với mình, không xa cũng không gần, chính là cực hạn mà thần thức của bọn chúng có thể bao trùm được, Dương Khai lập tức cảm thấy thời cơ đã đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.