Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 2: 2: Thủ Tịch Satan Đừng Xằng Bậy 2




Dương Khai với bộ dạng không sợ trời không sợ đất, làm cho đám Dương tộc nhân cảm thấy khó ra tay.

Thủ lĩnh kia cười quái dị vài tiếng, cũng không biết là chế nhạo hay tán thưởng, âm dương quái khí nói:

- Tiểu tử có lá gan không nhỏ đó, ngươi tưởng là bọn ta không dám ra tay vơi ngươi, mạng ngươi chỉ có một, tốt nhất nên ngoan ngoãn hợp tác đi.

Dương Khai lạnh lùng chăm chú nhìn lão ta, không nói lời nào, rõ ràng thể hiện thái độ có đánh chết cũng không nói sự thật ra

Nếu bây giờ muốn lấy được quyền chủ động, chỉ có duy trì im lặng. Một khi đểDương tộc nhân biết mình đã làm gì, chỉ e là bọn chúng sẽ biến mình thành dưỡng chất trường kì cung cấp cho Thần Thụ, bức ép hắn không ngừng tạo ra dương dịch, vận chuyển cho Thần Thụ.

Đây không phải là điều Dương Khai muốn nhìn thấy.

Nhưng mà nghe khẩu khí của bọn họ, Dương Khai mơ hồ cảm thấy dường như bọn họ quả thực không biết Thần Thụ đang trong bộ dạng tiến hóa, chau mày trầm tư một lát, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng, lập tức hiểu ra.

Bản thân mình có thể điều tra được những thứ này, là bởi vì thần hồn linh thể đã nhập vào trong thân cây, nên dễ dàng thấy được.

Mà thần hồn linh thể của họ không có được bản lãnh này, trong thân cây, năng lượng thuộc tính dương rất nồng đậm và nóng rực đang chảy, một khi thần hồn linh thể của họ vào bên trong, chỉ e là cũng bị đốt cháy mà chết.

Có thể do họ không có thần thức chi hỏa, không đủ khả năng nhìn thấy loại nóng rực đó.

Nghĩ đến đây, trong đầu Dương Khai đã định, càng không tỏ ra chút sợ hãi gì.

Chỉ cần bọn họ không biết được tình hình bên trong, tiếp sau đó bản thân có thể hoàn toàn chiếm được tiên cơ.

Vị thủ lĩnh Dương tộc dừng mắt nhìn Dương Khai thật sâu, hai đầu lông mày tối tăm vạn phần, vẻ mặt biến ảo, một hồi lâu mới cười ha hả, gật đầu nói:

- Không nói thì không nói, chẳng phải ngươi nói, ta sẽ có cơ hội hiểu rõ mà.

Nơi này là địa bàn của bọn họ, tu vi của họ lại cao hơn rất nhiều so với Dương Khai, tự nhiên sẽ cảm thấy Dương Khai không giấu được bao lâu.

Dương Khai nhún vai, coi như không có gì.

- Nếu ngươi đã có khả năng trấn an được Thần Thụ, vậy sẽ có chút giá trị lợi dụng, hôm nay tạm thời không giết các ngươi. Nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, tuyết đối đừng có giở trò gì, nếu không thì hậu quả tự gánh chịu!

Dương Khai khẽ cười:

- Ngươi yên tâm đi, ta biết rõ bản thân có mấy cân mấy lượng, chỉ cần các ngươi không tổn hại ta và đồng bạn của ta, ta sẽ ngoan ngoãn phối hớp với các ngươi.

- Tiểu tử thú vị lắm!

Thủ lĩnh cười quái dị, thái độ biết co biết duỗi lần này của Dương Khai, ngược lại khiến lão ta mở rộng tầm mắt.

- Nhưng trước đó, ta có vài yêu cầu, muốn được nói với các ngươi.

- Được voi đòi tiên, dám yêu cầu với chúng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, có phải ngươi không hiểu rõ lập trường của mình!

Thủ lĩnh hừ lạnh, thần sắc trở nên u ám.

- Ta không phải vì bản thân mà yêu cầu, chỉ vì Thần Thụ của các ngươi. Nếu các ngươi muốn Thần Thụ mau chóng hồi phục, tốt nhất là nghe lời ta, không nghe thì tùy, chuyện đó tùy các ngươi.

Dương tộc chúng nhân đều chau mày, nhìn hắn vẻ không tin lắm.

- Ngươi nói!

Thủ lĩnh trầm mặt nói.

- Thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, ta muốn toàn bộ Dương tộc nhân chấm dứt việc hấp thụ năng lượng thuộc tính dương từ Thần Thụ. Nếu muốn tu luyện, thì cách xa xa ra.

- Tại sao?

- Ta chỉ có thể nói là có quan hệ với sự bạo động của Thần Thụ.

Dương Khai thuận miêng nói cho có lệ.

Thần Thụ tiến hóa cần có dưỡng chất, bản thân hao phí dương dịch hỗ trợ cho việc tiến hóa, Dương Khai không muốn năng lượng của nó lại bị đám người Dương tộc này lấy đi mất, cứ như vậy chỉ làm tăng thêm hao tổn cho bản thân.

- Ngươi đùa gì vậy, chỉ riêng một câu nói của ngươi mà muốn toàn tộc chúng ta đình chỉ việc tu luyện?

Một vị cường giả Dương tộc quát mắng.

- Cái đó là do các ngươi chọn lựa, ta không có ý kiến, ta không sao cả, ta chỉ đề nghị mà thôi.

- Phải tạm dừng trong bao lâu?

Thủ lĩnh Dương tộc dò hỏi

Dương Khai chau mày, hỏi lại một câu:

- Thần Thụ các ngươi xuất hiện tình trạng này bao lâu rồi?

Thủ lĩnh nói:

- Khoảng chừng ba năm rồi, lúc mới bắt đầu thì chưa rõ ràng như vậy, nhưng dạo gần đây thì ngày càng thường xuyên.

Dương Khai khẽ vuốt cằm, nếu nói như vậy, tiến hóa của Thần Thụ đã bắt đầu từ ba năm trước rồi, vậy thì suy đoán của mình là chính xác. Chỉ cần có đủ điều kiện thì không bao lâu nữa Thần Thụ sẽ hoàn thành tiến hóa, đến lúc đó, nó sẽ sản sinh ra ý thức của mình, trở thành một loại sinh mạng hình thái bậc cao.

- Như vậy đi, nhiều nhất là các ngươi nhẫn nại thêm một năm nữa, hoặc là nửa năm cũng được rồi, cũng có thể ngắn hơn.

- Có thể tiếp nhận!

Thủ lĩnh kia gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Dương Khai, lão ta cũng đã nói như vậy, những cường giả Dương tộc khác có chút không cam lòng, cũng không phản bác được.

Nhiều nhất thì cũng chỉ nhẫn nại thêm một năm!

- Thứ hai, ta cần có một ít thứ để bổ sung chân nguyên, tốt nhất là quả của Thần Thụ thì càng tốt, càng nhiều càng tốt!

Dương Khai thản nhiên nói.

Mới nói dứt câu, sắc mặt của tất cả Dương tộc nhân đều cổ quái

Thủ lĩnh cười ha hả vài tiếng

- Càng nhiều càng tốt? Ngươi tưởng là quả của Thần Thụ hái không bao giờ hết sao? Mỗi một quả ở đây đều đã sinh trưởng hơn mấy chục đến trăm năm, mặc dù là cấp bậc của ta cũng không có cơ hội dễ dàng ăn được. Ngươi là cái thá gì, mà lại dám yêu cầu có được loại bảo vật như vậy?

- Trên đó chẳng phải có rất nhiều sao?

Sắc mặt Dương Khai cũng dãn ra, mấy người này quả là có chút keo kiệt, trên Thần Thụ treo lủng lẳng không biết bao nhiêu là quả đã chín, nếu ít thì cũng có mười mấy trái, hương khí xông vào mũi, khiến cho Dương Khai thèm thuồng cực độ.

- Những thứ đó là tài vật tích lũy được của ta trải qua trăm ngàn năm, sao tùy tiện cho người ngoài dùng được?

Vẻ mặt của thủ lĩnh xem ra không được bằng lòng.

- Không có loại quả đó, linh thảo linh dược thuộc tính dương cũng được! Cái đó các ngươi chắc hẳn là có đúng không?

Dương Khai không kiên nhẫn nói.

Có qua phải có lại, hắn vì Thần Thụ mà cung cấp dương dịch, dĩ nhiên Dương tộc phải bổ sung tiêu hao của hắn.

- Các ngươi cũng thấy rồi đó, trấn an Thần Thụ ta cần phải tiêu hao tất cả chân nguyên trong người, nếu không bổ sung, sao ta phục hồi được chứ?

Thủ lĩnh kia nghe vậy, chỉ có thể gật đầu:

- Được, theo như ngươi nói, bọn ta sẽ cung cấp những vật bổ sung chân nguyên cho ngươi, điều này ngươi không cần lo!

- Thứ ba…

- Thấy được nên biết dừng đi tiểu tử, bọn ta không có sự nhẫn nại lớn như vậy để nói điều kiện với ngươi

Sắc mặt của thủ lĩnh không hài lòng, trực tiếp ngắt lời Dương Khai

Dương Khai khẽ cười ha hả:

- Ta chỉ muốn nói là, nếu các ngươi đã cần đến ta, có phải nên cung cấp cho ta hoàn cảnh tốt một chút không? Ta ở nơi này cũng không trốn thoát được, cứ nhốt ta trong lao phòng làm gì chứ?

- Có thể!

- Còn có nữ bạn của ta, à, trong thời gian này tiếp xúc với hai bằng hữu Ma tộc cũng xem là khá vui vẻ, nếu mà tiện, có thể cho bọn họ ở cùng với ta không.

Câu Xích không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Dương Khai một cái, sắc mặt khẽ động, xem ra bộ dạng chút cảm kích.

- Tất cả ta đều đồng ý!

Thủ lĩnh đã không còn kiên nhẫn đến cực điểm rồi, thần sắc có vẻ dữ tợn:

- Điều kiện ngươi đề ra, ta đều đáp ứng hết cho ngươi, nhưng nếu như ngươi không thể làm hài lòng tộc của ta, kết cục thế nào, tự ngươi biết rõ.

- Ta rất rõ.

Dương Khai khẽ vuốt cằm, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn.

- Dẫn bọn chúng đi, theo yêu cầu của hắn mà sắp xếp!

Thủ lĩnh phất tay, hắng giọng nói.

Vị cường giả trước kia áp giải Dương Khai lập tức đi lên trên, lại áp giải họ đi.

Đợi sau khi hắn đi khỏi, một người cao tầng trong Dương tộc âm trầm sắc mặt nói:

- Tên tiểu tử đó đúng là vô lễ cực độ, cả gan dám ở nơi này đề xuất nhiều yêu cầu như vậy, thủ lĩnh sao ngài lại đồng ý với hắn?

- Đồng ý hắn thì có sao nào, dù sao thì cũng là chuyện nhỏ, ngược lại ta muốn xem thử, lần sau hắn làm sao trấn an Thần Thụ! Phái người giám sát bọn chúng cho ta, đặc biệt là thằng trẻ tuổi của Nhân tộc, xem thử trong thời gian này hắn sẽ làm những chuyện gì.

- Vâng!



Trong một cung điện, bốn người Dương Khai bị dẫn đến nơi này

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, đám người Dương tộc dẫn Dương Khai đến liền rời khỏi.

Tuy nhiên bất luận là Dương Khai hay Câu Xích, đều có thể cảm thấy, trong phạm vi ngoài cung điện, có không ít cao thủ lợi hại đang giám sát bọn họ, thần thức thẩm thấu tiến vào. Rõ ràng là không cho bọn họ có cơ hội chạy trốn.

Đổi đến một hoàn cảnh thoải mái, lại tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng mọi người còn có chút sợ hãi, đặc biệt là Câu Xích và một tên Ma tộc nhân không biết tên nữa. Bất luận thế nào bọn họ cũng không thể nào hiểu rõ, tại sao Dương Khai lại chiếu cố bọn họ như vậy.

Trong sương phòng, bốn người tụ tập tại một chỗ, thần sắc Câu Xích có chút phức tạp nhìn Dương Khai, chần chừ rất nhiều lần mới nói ra nghi vấn trong lòng.

Dương Khai cười ha hả:

- Không tại sao cả, chẳng qua là bây giờ mọi người đều rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, coi như là cùng chung hoạn nạn, tiện tay giúp đỡ mà thôi, có phải Câu Xích huynh đã nghĩ nhiều rồi không?

Câu Xích sắc mặt ngượng ngùng, gãi gãi hai má, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

- Mặc kệ là có nói sao đi nữa, lần này Câu Xích ta xem như nợ ngươi một mạng, phần ân tình này ta sẽ ghi nhớ, nếu mà có thể rời khỏi đây, ta nhất định sẽ báo đáp.

Lần này nếu không có việc làm ngoài ý muốn của Dương Khai, nhất định là y đã bị Dương tộc nhân huyết tế rồi

- Câu Xích huynh nghiêm trọng rồi.

Dương Khai thản nhiên xua tay

- Có thể rời khỏi nơi này hay không là chuyện khác, làm không tốt chúng ta vẫn sẽ chết ở đây.

- Nếu thật đến lúc đó, ta sẽ liều với bọn họ.

- Ta đã nhận thức rồi, ừm, cung điện này hơi rộng lớn, hai người tùy ý tìm căn phòng nào ở đi, trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không có nguy hiểm, ta cũng phải nhanh chóng hồi phục mới được.

- Huynh đệ ta không quấy rầy nữa, ngươi nghĩ ngơi cho khỏe!

Câu Xích nói xong liền cùng với tộc nhân của y nhanh chóng rời đi.

An Linh Nhi chưa đi, chỉ dùng đôi mắt đẹp quan sát Dương Khai, trên mặt thoáng chút có suy nghĩ.

- Còn có chuyện gì sao?

Dương Khai hỏi

- Ngươi nói dối.

An Linh Nhi nhíu đôi mày thanh tú

- Ta có thể cảm thấy được, ngươi không phải có thiện ý cứu Câu Xích, chắchẳn ngươi còn có mưu đồ gì!

- Biết nhiều quá dễ bị người khác giết người diệt khẩu đó mỹ nhân!

Dương Khai cười gian một tiếng

- Ta không sợ ngươi, ngươi chỉ là thích nói ra cho vui mà thôi.

An Linh Nhi bĩu môi, bộ mặt đã sớm nhìn thấu Dương Khai, trầm ngâm hạ giọng nói:

- Rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì với y? Y có thể cho ngươi những gì?

- Cũng không có gì.

Dương Khai cười ung dung

- Điều ta muốn là sự cảm kích của Câu Xích.

- Có lợi gì cho ngươi sao? Tại nơi này, sự cảm kích của Câu Xích cũng không cứu được ngươi.

- Ở nơi này đích thật là không cứu được ta, nhưng đi ra ngoài thì sao chứ?

Dương Khai có vẻ đầy thâm ý liếc nhìn nàng ta.

- Bên ngoài…

An Linh Nhi chau mày thật chặt, nhìn như không thể hiểu.

- Ngu ngốc!

Dương Khai chậm rãi lắc đầu

- Đã nói là nói nữ nhân ngực to không có não, đúng là như thế thật!

- Ta…

An Linh Nhi mặt đỏ lên, lén lút cui đầu nhìn bộ ngực cao vút của mình, cắn răng nói:

- Lớn chỗ nào?

- Ta thấy cũng không nhỏ, phát dục không tệ đó.

Vẻ mặt Dương Khai khá là tà dâm

- Lưu manh, vô sỉ!

An Linh Nhi hổn hển, cái cổ phiếm hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.