Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ

Chương 54: Tang thi vương, ngài thiệt soái! _ 12




Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Graylain

———————————–

Chỉ trong một thoáng Phượng Thiên Tường đã hạ quyết tâm, lập tức làm bộ như bị lời nói của Na Hào Lặc làm tổn tương, ảm đạm cúi đầu không nói, yên lặng ăn cơm. Na Hào Lặc lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng vì sỉ diện nên cũng ngại nói xin lỗi, chỉ có thể đối với cơm canh mà lang thôn hổ yết.

Trong bầu không khí mà Na Hào Lặc cho là đóng băng kia, hai người giải quyết sạch sẽ bữa cơm cũng không biết gọi là cơm trưa hay cơm sáng, Phượng Thiên Tường gọi hỏa đầu quân (lính làm việc bếp núc) vào dọn chén đĩa, rồi lại sai người mang một bồn tắm to đựng nước ấm hòa với một ít dược liệu vào.

“Mời vương gia đến khách trướng nghỉ tạm, cẩn thận hầu hạ không được sơ suất, có biết không?” Đôi con ngươi hoa đào chớp chớp, tuy rằng ôn hòa, nhưng lại toát ra khí thế khiến người ta không dám làm trái.

Dịch binh chuyên làm mấy chuyện vặt vãnh trong doanh quân, vội vàng gật đầu tuân mệnh. “Vương gia, mời theo tiểu nhân.”

“Ngươi làm gì?” Na Hào Lặc không hiểu.

“Mạt tướng toàn thân ướt đẫm, nếu không muốn bị nhiễm phong hàn thì phải tắm rửa thay quần áo.” Phượng Thiên Tường xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi cực kỳ, “Vương gia đã chán ghét mạt tướng, mạt tướng dĩ nhiên không dám xuất hiện trước mặt ngài, cho nên thỉnh ngài cứ đến khách trướng nghỉ tạm.” Thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng ảm đạm.

Tuy có chút diễn trò, nhưng mệt mỏi là thực sự. Quần áo toàn thân không chỗ nào khô ráo, thấp thấp dính dính, nếu không thay ra chắc chắn sẽ nhiễm phong hàn. Chỗ trên ngực bị Kim Điêu đánh trúng cũng phải vận khí điều tức ngay tức khắc, không thể kéo dài.

Na Hào Lặc liếc mắt nhìn một cái, quần áo trên người Phượng Thiên Tường thực sự là ướt nước, giống như giấy trắng dính dấp trên người, trong lòng không khỏi đau xót. Cái loại cảm giác này tựa như bị người ta lấy đao nhọn hoặc kim châm đâm thật mạnh vào lòng, đau đớn kịch liệt.

Hắn cũng không phải là ngốc. Hán nhân này vì hắn (nói đúng ra là vì bọn họ) mới rơi vào tình cảnh thế này, điểm ấy hắn dĩ nhiên nhìn ra được. Đắc nhân nhất khỏa tâm, hồi nhân nhất khỏa tâm [nhận của người một tấm lòng, trả lại người một tấm lòng], Trát Lý Đặc Lặc nói rất đúng.

Na Hào Lặc tự biết đuối lý, nhưng là không biết nói cái gì, đành phải ho khan một cái, cực kỳ mất tự nhiên.

“Ai nói lão tử không muốn gặp ngươi? Lão tử đã nói hôm nay ở lại đây thì sẽ không đổi ý. Ngươi tắm thì cứ tắm, dù sao đều là nam nhân, có cái gì phải sợ chứ?”

Đôi con ngươi hoa đào chớp chớp, Phượng Thiên Tường phất tay ý bảo tên dịch binh lui ra. Bước đầu đã đạt được mục đích, kế tiếp chính là…………

Kỳ thật bổn ý của Phượng Thiên Tường cũng không phải muốn dùng sắc dụ người nam nhân trước nay chưa từng đối đãi hào nhã với mình này, mà chỉ nghĩ muốn tiến thêm một bước xác nhận cảm giác của hắn đối với mình, giữa hảo cảm và chán ghét, bên nào chiếm nhiều hơn.

Nhưng là thật lâu về sau, trong lúc vui đùa Phượng Thiên Tường ngẫu nhiên hỏi người bên cạnh, ngươi từ khi nào thì phát giác bản thân yêu ta đâu? Na Hào Lặc đầu tiên là mặt đỏ tai hồng, sau đó bị bức bách mãi mới nói lộ ra, chính là hôm nay.

Phượng Thiên Tường cởi bỏ mũ quan, xõa ra mái tóc dài đen như mực, rồi tháo thanh nhuyễn kiếm quấn ở thắt lưng cùng đai lưng xuống, tùy ý đặt trên bàn. Tiếp đó, đôi tay trắng như tuyết với những ngón thon dài lần lượt xả xuống vạt áo.

Kia xương quai xanh tú đồn xinh đẹp, đường cong mê người, kia da thịt trắng nõn nhẵn nhụi không tỳ vết, kia mái tóc đen nổi bật trên làn da trắng tuyết, thật là làm mê đảo chúng sinh.

Phát giác đôi mắt mình cứ thế mà nhìn chằm chằm hồ ly Hán nhân, Na Hào Lặc tim đập thình thịch, nghiêng đầu đem mặt quay sang chỗ khác, do quay mạnh quá động đến kinh mạch nơi cổ, đau muốn nhảy nước mắt.

Thiên sát a! Hồ ly Hán nhân là là nam nhân, một nam nhân không hơn không kém! Ta đang làm cái gì chứ! Na Hào Lặc một bên nghe tiếng quần áo sột soạt, nước động róc rách, một bên thầm mắng chính mình nhất định là có chỗ nào không ổn rồi, lại thêm toàn thân bắt đầu nổi lên nhiệt lưu, xấu hổ không thôi.

Đây là cảm giác gì? Tựa như thứ đang lưu chảy toàn thân không phải khí huyết nóng bỏng, mà là một ngọn lửa đang cháy hừng hực, hít vào thở ra đều mang theo nhiệt lượng, đốt khô cả người. Lúc này lại nghe người nọ vì cảm giác nước ấm vừa phải, thoải mái thở ra một hơi, cổ nhiệt lưu khó hiểu kia liền nhằm ngay cái chỗ nhắc đến khiến người ta thẹn đỏ mặt dưới bụng mà tụ lại.

Cư nhiên lại đối với nam nhân mà……. Chẳng lẽ là vì chưa từng chạm qua nữ nhân sao? Na Hào Lặc khóc không ra nước mắt mà nghĩ.

Hắn từ lúc mười tám tuổi bị chọn làm tộc trưởng bát bộ liên minh, năm năm trước vốn là đến phiên Khắc Lôi Ngang tiếp nhận chức vụ, nhưng trưởng lão thất bộ lại trăm miệng một lời đem trọng trách này quay ngược về hắn. Mười năm qua chỉ biết dành hết tâm tư thống lĩnh bát bộ, đối phó Tây Liêu với Thiên Triều, vội đến thở không xong, làm sao còn rảnh mà đi nói mấy chuyện yêu đương?

Không được, tháng mười này chính là lúc đổi tộc trưởng, đến lúc đó nói thế nào cũng phải đem trọng trách này trả lại —- đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là thế cục thực sự yên ổn.

Thanh âm hay đến chết tiệt của Hán nhân hồ ly lại còn cố tình truyền từ phía sau đến, “Vương gia, ngày đang phiền não gì vậy? Có việc lo lắng xin cứ nói ra đừng ngại, không chừng mạt tướng có thể giúp ngài bày mưu tính kế cũng không chừng.”

Chỉ có Phượng Thiên Tường là biết, lời của mình không giấu được ý cười. Na Hào Lặc đại khái là không để ý, thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn thực rất rõ ràng, chẳng khác nào lôi đình ma âm, khiến Phượng Thiên Tường nghĩ muốn giả bộ không nghe thấy cũng không được.

“Ngươi cái gì mà chẳng biết!” Na Hào Lặc hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn hắn, âm thầm bảo mình phải bình tĩnh, bình tĩnh nào bình tĩnh nào. “Có chuyện gì mà ngươi không biết không?” Ngữ khí thật là chẳng khách khí chút nào.

“Đa tạ vương gia tán thưởng, mạt tướng cũng chỉ là một phàm nhân, làm gì có chuyện không gì không làm được. Tỷ như giờ phút này vương gia đang lo lắng chuyện gì, mạt tướng thực sự là không biết.” Ai nha nha, xem ra tộc trưởng bát bộ thẹn quá hóa giận rồi, Phượng Thiên Tường mỉm cười đáp.

“Ta đang nghĩ, ngươi đến tột cùng là bao nhiêu tuổi?” Na Hào Lặc tùy tiện tìm đại cái cớ, chứ chẳng lẽ lại đem lời thật nói ra? Tuyệt đối không được, có chết hắn cũng không nói.

Nghĩ một đằng nói một nẻo đây mà. Con ngươi hoa đào chuyển vòng vo, Phượng Thiên Tường cũng thực hợp tác, không vạch trần hắn, “Mạt tướng mười lăm tuổi chịu tang cha, sau đó ở bên mộ giữ ba năm đạo hiếu, vừa hết ba năm liền đảm nhiệm chức vụ ở biên cương. Tính ra, sang năm là vừa đúng nhược quán chi linh (20 tuổi)”

Hán nhân này mới mười chín tuổi. Na Hào Lặc cảm thấy có chút ngạc nhiên. Bình thường thoạt nhìn Phượng Thiên Tường luôn là bộ dáng lão thành khéo đưa đẩy, không nghĩ tới hắn lại còn nhỏ hơn mình cả tám, chín tuổi, gánh nặng trên vai hắn hẳn là nặng hơn so với mình nhiều lắm.

Một tia cảm giác không rõ nghĩa xâm chiếm tâm trí, nhiệt ý ở bụng dưới Na Hào Lặc dần dần tán đi, biến thành một loại tình tố khác thường, xa xăm dai dẳng, so với cuồng loạn vừa rồi, cái loại suy nghĩ không thể giải thích được này, ngược lại càng thêm sâu sắc, tựa như thiên trường địa cửu. Đồng thời, thần trí có chút mê loạn cũng dần dần hồi phục, Na Hào Lặc trở lại là một “dã thú” mẫn tuệ, tỉnh táo hỏi.

“Đúng rồi, ta vẫn thắc mắc, viện quân của ngươi vì sao lại đến nhanh như thế? Nếu như đang ở trong lãnh thổ của Thiên triều các ngươi thì không nói, đằng này cánh rừng đó rất ít người lui tới, lại còn nằm trong phạm vi của Đảng Hạng ta?”

Lúc này mới giống với một Na Hào Lặc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bất quá vừa rồi trong lòng hắn là đang nghĩ gì? Phượng Thiên Tường chớp chớp mắt, quên đi, chỉ cần mình muốn hỏi, về sau còn nhiều cơ hội mà.

“Mạt tướng đang trên đường đến Đảng Hạng thì gặp Truy Phong, lúc ấy mạt tướng có mang theo bản đồ, cho Truy Phong xác nhận địa điểm xong, mạt tướng liền chạy tới trước, để Truy Phong mang thư đến Hổ Dực quân, lệnh cho đội cung nỏ cấp tốc tới nơi.”

“Thư? Theo như tính tình của ngươi, tùy thân mang theo bản đồ cũng không có gì lạ, nhưng chẳng ai lại lúc nào cũng mang theo giấy bút trong ngực. Ta xem ngươi nhất định là xé vải áo, cắn đầu ngón tay viết huyết thư?” Na Hào Lặc nhìn đống bạch sam trên sàn nhà, “Tay áo bên trái của ngươi ngắn hơn, tưởng là ta không thấy sao?”

“Vương gia anh minh, quả nhiên hảo nhãn lực.” Phượng Thiên Tường thoải mái duỗi người một cái, “Ngài quả nhiên là nhìn rõ mọi việc.”

Na Hào Lặc mắt sắc, thoáng nhìn đến vết máu ngay ngón tay giữa trắng thon như ngọc của Phượng Thiên Tường, đáy mắt như bị cát rơi vào, đau đau. Khoan đã, đó là——-

“Hồng ấn trên lưng ngươi là sao?” Na Hào Lặc nhảy dựng lên.

“Chưởng ấn này sao, là bị Kim Điêu đả thương.” Phượng Thiên Tường lấy một loại vẻ mặt lạnh nhạt tưởng như sự tình không liên quan đến mình, mỉm cười mà đáp. Nhìn đến nam nhân trước mặt vì mình mà khẩn trương đến tưởng chừng như mũi thở ra khói, ánh mắt nổ lửa, trong lòng không khỏi tự đắc ý một chút.

“Cái gã gì gì Điêu đó, tay gã cũng không phải than lửa, sao lại để lại một cái dấu như vậy?” Na Hào Lặc quả thực nổi trận lôi đình, “Còn biểu tình của ngươi như thế là sao? Đừng nói với ta ngươi không thèm để ý đến thương tích của mình nha!”

“Không có việc gì. Đây chỉ là kinh mạch tắt nghẽn nên bị tụ huyết thôi. Trong bồn tắm có hòa dược lệu giúp lưu thông khí huyết, chỉ cần phối hợp mà vận khí điều tức thì sẽ không sao.” Phượng Thiên Tường vẫn dùng một bộ dáng khí định thần nhàn, bất quá trong lòng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Tộc trưởng bát bộ trước nay luôn trưng ra biểu tình như muốn ăn thịt người, bộ dáng khẩn trương của hắn xem ra còn hơn so với mình dự đoán rất nhiều. Phượng Thiên Tường hơi hé môi, tâm tình rất tốt.

Đôi lông mày của Na Hào Lặc như bị người ta nhéo một cái, nhăn lại cùng một chỗ, “Ngươi vậy là có ý gì?” Hán nhân hồ ly này làm sao thế? Cứ như tính mệnh của bản thân chẳng là gì cả vậy.

Phượng Thiên Tường cười cười không nói. Đúng lúc này, lại nghe bên ngoài trước có người bẩm báo.

“Khởi bẩm tướng quân, đã tìm được hai gã tặc nhân trong Mãnh Hổ lâm. Nhưng là……”

“Nhưng là cái gì? Các ngươi xử trí A Liệt thế nào rồi?!” Na Hào Lặc vừa nghe báo đã nhảy dựng lên, trừng mắt liếc Phượng Thiên Tường một cái, vọt tới trướng biên xốc rèm cửa lên, hung hăng túm cổ áo tên lính truyền tin.

“Tùng mạc quận vương, thỉnh ngài buông lính truyền tin của mạt tướng được không?” Phượng Thiên Tường tựa tiếu phi tiếu nói, “Ngài đem người ta nâng cách mặt đất ba bốn tấc rồi kìa.”

Na Hào Lặc liếc nhìn Phượng Thiên Tường một cái, theo lời buông tên lính ra.

Không hổ là tinh binh do Phượng Thiên Tường huấn luyện, lính truyền tin chỉ sửng sốt một lát liền trấn tĩnh lại, âm thanh chẳng khác bình thường là bao. “Hai tặc nhân kia….”

Na Hào Lặc liếc qua một cái, tên lính truyền tin kia cũng thật thông minh, lập tức sửa lại lời nói, “Hai người kia chỉ còn là thi thể, chúng ta đem nhập liệm hay khiêng về kiểm tra thực hư, thỉnh tướng quân ra chỉ thị.”

Phượng Thiên Tường không nói, đem tầm mắt dời về hướng Na Hào Lặc. Người nọ cũng biết hắn đang quan tâm mình, trong lòng nóng lên, miễn cưỡng không thay đổi vẻ mặt mở miệng, “Ta đi xem thế nào.”

Phượng Thiên Tường bảo lính truyền tin làm theo, đồng thời dặn dò thêm một câu, “Hết thảy nghe theo phân phó của Tùng Mạc quận vương, không được sai lời.”

Na Hào Lặc quay đầu lại nhìn hắn, Phượng Thiên Tường mỉm cười đáp lại.

Cám ơn ngươi, Hán nhân. Na Hào Lặc trong lòng không tiếng động nói.

“Các ngươi đem người mặc quần áo vàng trở về kiểm tra, lục soát gì đó đều tùy theo Hán nhân hồ ly tướng quân của các ngươi, ” Na Hào Lặc nhìn hai thi thể trong trạng thái cố giết lẫn nhau, tay người này chặt chẽ kháp trụ cổ họng người kia, “Người còn lại không cần phải quan tâm.”

Hổ Dực quân xưa nay quân lệnh nghiêm, mọi người liền bắt tay vào làm việc — đem hai đôi tay kháp chặt cổ nhau giải khai, nâng thi thể Kim Điêu lên xe đẩy đã chuẩn bị sẵn, động tác gọn gàng nhanh lẹ.

Na Hào Lặc vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm thi thể của đệ đệ mình, đợi đến khi bốn phía không một bóng người mới cúi người thở dài một tiếng, đưa tay vuốt mắt cho Na Liệt Chước.

Dùng đao săn chặt mấy nhành cây khô xếp lại thành đống, Na Hào Lặc lấy trong lòng ngực ra viên đá đánh lửa – hắn vẫn không chịu dùng hỏa chiết tử của người Hán- hỏa táng cho Na Liệt Chước.

Na Hào Lặc là đệ đệ cùng cha khác mẹ với hắn. Hắn nhìn đệ đệ mình lớn lên từng ngày, bình thường tính tình rất tốt, thường cùng mọi người nói nói cười cười, nhưng có ai ngờ người đệ đệ luôn thoải mái cười to đó lại chính là một con rắn độc do bọn Tây Liêu sắp xếp trà trộn trong tộc nhân?

Lửa đỏ dần tàn, Na Hào Lặc đứng dậy thu thập tro cốt của đệ đệ. Lúc này phía sau hắn vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Chủ nhân của bước chân ấy mang theo hơi thở mà Na Hào Lặc cực kỳ quen thuộc. Tuy rằng hắn vẫn không chịu thừa nhận hết thảy cảm giác của mình đối với Phượng Thiên Tường, cũng không rõ vì sao lại có những cảm giác ấy, nhưng nó tưởng chừng như một phản ứng bản năng, cũng không hẳn là vô căn cứ.

Phượng Thiên Tường tựa như bằng hữu lâu năm vỗ vỗ vai hắn, từ trong ngực lấy ra một mảnh vải trắng, tiến đến cùng hắn thu thập tro cốt của Na Liệt Chước.

“Ta nghĩ ngươi sẽ mang đến cho ta vò rượu.”

Phượng Thiên Tường yên lặng nhìn hắn.

“Cửa ải này ngươi có thể tự mình đi qua, không cần tới rượu để trốn tránh.”

Phượng Thiên Tường áo trắng như tuyết đứng cạnh những nhánh cây khô bị đốt cháy sém, tạo nên một cảm giác đối lập rất mãnh liệt, khiến người ta không thể dời mắt được.

“Ta phải vượt qua, tánh mạng của mười sáu vạn tộc nhân đều nằm trong tay ta, chỉ cần đi nhầm một bước sẽ hại chết bọn họ.” Na Hào Lặc thản nhiên tiếp lời, “Nhưng nếu không có ngươi, hôm nay ta thực sự đã đi nhầm.”

Phượng Thiên Tường mỉm cười.

“Thử hỏi làm người ai lại chưa một lần sai? Ngẫu nhiên sai một hai lần cũng là chuyện bình thường. Sự tình đã xảy ra, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Trong lúc nói chuyện, hau người đã thu thập xong tro cốt của Na Liệt Chước, Na Hào Lặc đem để vào trong ngực, im lặng không hề mở miệng, xoay người ngồi xuống.

“Nếu vương gia muốn một mình yên tĩnh, Phượng mỗ sẽ tránh đi.” Phượng Thiên Tường ôn hòa nói, nhưng con ngươi hoa đào lại tràn đầy vẻ giảo hoạt.

Mới là lạ! Nhìn bộ dáng đó của Na Hào Lặc rõ ràng là đang do dự phải mở miệng thế nào. Hơn nữa nếu thực sự để hắn ở lại một mình, Phượng Thiên Tường cũng không yên tâm. Nói như vậy chẳng qua là muốn nghe chính miệng người ta giữ mình lại thôi.

Quả nhiên, Na Hào Lặc lên tiếng.

“Có thể…. ở lại tán gẫu với ta một lúc không?” Ngữ thanh chần chờ, hiển nhiên là đã trải qua một phen đấu tranh nội tâm dữ dội.

Phượng Thiên Tường ngồi xuống cạnh hắn, ngón tay tiêm dài tiện tay vuốt vuốt tóc, “Đương nhiên có thể”

“Ngươi nhớ lần sau tốt nhất hãy lau khô tóc trước khi ra ngoài, nếu không dễ đau đầu lắm. Bình thường cái gì ngươi cũng biết, vì sao chuyện đơn giản vậy lại không hiểu?” Na Hào Lặc nhìn mái tóc vẫn còn chưa khô của Phượng Thiên Tường, cau mày nói.

Bộ dáng không được tự nhiên này của hắn thật ra rất có tình thú nha, muốn quan tâm người ta sẽ không bao giờ nói thẳng, thế nào cũng phải châm chọc một hai câu để che giấu. Ai, nói thật thì, cái bộ dáng này của Na Hào Lặc là đáng yêu nhất.

Phượng Thiên Tường nhún nhún vai, hơi nhếch khóe môi bày ra ý cười. Đôi con ngươi hoa đào chớp chớp, vạn phần vô tội nói, “Mạt tướng chính là không có thời gian lau khô tóc mà thôi. Đa ta vương gia quan tâm.”

Không có thời gian lau tóc? Na Hào Lặc không ngu ngốc, suy nghĩ một lát liền đoán được nguyên do, hừ một tiếng, tức giận nói, “Ta có chuyện gì đâu chứ?”

Hán nhân này là lo lắng cho mình nên mới gấp gáp chạy tới đây.

“Vương gia tứ chi khỏe mạnh, quả thực không có chuyện gì, nhưng là lơi này bị thương.” Phượng Thiên Tường nghiêm túc chỉa chĩa vào ngực hắn, ánh mắt sâu thẳm sắc bén chặt chẽ chế trụ hắn.

Na Hào Lặc cười khổ một tiếng. “Quả nhiên không chuyện gì giấu được ngươi.”

“Cho nên vô luận Vương gia muốn nói cái gì, cũng có thể thoải mái không cần kiêng kị, bởi vì dù ngài không nói, mạt tướng cũng có thể đoán được, không phải sao?” Phượng Thiên Tường cười cười.

Na Hào Lặc ngẩn người, Hán nhân này là muốn giải vây giùm hắn. Thở dài, Na Hào Lặc ngẩng đầu nhìn những đám mây trôi lơ lửng đầy trời, phía sau đó là một màn trời xanh thẳm, chậm rãi mở miệng.

“A Liệt là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta, nhỏ hơn ta bảy tuổi. Hai huynh đệ ta cùng bọn Trát Lý, Gia Nạp lớn lên bên nhau, mặc kệ là đánh nhau, săn thú hay đánh giặc đều ở cùng một chỗ…….”

Phượng Thiên Tường lẳng lặng ngồi nghe, vẫn duy trì nụ cười thản nhiên. Tuy rằng chưa từng có nhiều lời an ủi, lại vẫn làm cho Na Hào Lặc cảm giác được bình tĩnh, an tâm, cùng một loại thoải mái phát ra từ sâu thẳm nội tâm.

“Nhưng là ta thật không thể tin được, A Liệt lại là gian tế của Tây Liêu! Cho dù mẹ hắn có là người Tây Liêu thì đã thế nào? Chúng ta vẫn chưa từng đối xử tồi tệ với bà ấy và A Liệt. Chẳng lẽ hết thảy mọi thứ A Liệt làm điều là giả hết sao? Tại thời điểm hắn cùng chúng ta cười nói uống rượu săn thú, đều là đang nghĩ làm thế nào để diệt trừ chúng ta? Đây là nơi hắn lớn lên từ bé! Ô Lỗ, Tề Nạp đều là bằng hữu của hắn, cũng là tộc nhân của hắn! Hắn cư nhiên lại có thể hạ thủ………”

Na Hào Lặc siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, móng tay gắt gao ấn vào da thịt.

“Kết quả, đệ đệ của ta lại chính là hung thủ muốn hại chết toàn tộc Đảng Hạng…. Đúng rồi, ngươi lần đầu nhìn thấy hắn, liền nhắc nhở ta phải cẩn thận đề phòng hắn, ta còn tưởng rằng ngươi muốn châm ngòi quan hệ của chugn1 ta, nguyên lai cũng là ngươi thông minh nhất, nhóm người chúng ta đều là lũ ngốc!”

Phượng Thiên Tường khẽ thở dài một cái.

“Vương gia, người đến tột cùng là để ý cái gì? Là Na Liệt Chước phản bội, hay là ta đã nhìn ra hắn đem bất lợi đến cho Đảng Hạng bát bộ trước tiên?”

“Không phải, mà là ngược lại. Ta muốn cảm ơn ngươi lần này đã cứu Đảng Hạng. Ta chỉ là muốn biết, A Liệt hắn………”

“Vương gia, người không cần để ý. Lúc ấy mạt tướng chính là thấy được sát khí trong mắt của Na Liệt Chước khi nhìn ngài cùng các huynh trưởng. Ánh mắt của hắn che giấu rất hoàn mỹ, ngài nhất thời sơ suất cũng là lẽ đương nhiên.” Phượng Thiên Tường chớp chớp mi, ánh mắt vừa ôn hòa vừa như an ủi, “Mặc kệ thế nào, lần này tai qua nạn khỏi đã là tốt rồi, không phải sao?”

Na Hào Lặc thở dài một hơi, tỏ vẻ cam chịu.

“So với Na Liệt Chước, thứ vương gia cần quan tâm hơn chính là làm thế nào để đảm bảo tánh mạng của mười sáu vạn tộc nhân Đảng Hạng bát bộ, phải không?” Phượng Thiên Tường nhìn chằm chằm ánh mắt hắn, nói rõ từng chữ. Mấy thứ đạo lý này không phải Na Hào Lặc không biết, chỉ là hắn đối nhân xử thế quá nặng cảm tình, cần phải có một người chỉ điểm.

Na Hào Lặc im lặng một lúc lâu, Phượng Thiên Tường cũng không cố ép hắn.

Trong nhất thời cả hai đều yên tĩnh không nói lời nào, một mảnh rừng to như vậy cũng chỉ còn lại tiếng gió đùa ngọn cây, tiếng chim chuyền cành rất nhỏ, tiếng côn trùng râm ran, cùng với tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người.

“Hán nhân, lần này thực sự cảm ơn ngươi.” Na Hào Lặc đứng dậy, thần sắc mặc dù còn hơi ủ dột, nhưng đại khái đã không phải lo ngại nữa, nét thảm đạm u sầu ban đầu đã không còn, “Về sau gọi ta Na Lặc là được.”

Đôi con ngươi tựa ngọc lưu ly linh động chuyển một vòng, Phượng Thiên Tường hiểu được hàm nghĩa của hắn là —– tộc trưởng Đảng Hạng bát bộ đã nguyện ý tiếp nhận Hán nhân. “Đa tạ, về sau thỉnh ngài cũng gọi thẳng thên Phượng mỗ có được không?”

“Phượng, Thiên, Tường.” Na Hào Lặc đọc từng chữ một, “Hiện tại ta cảm thấy thực may mắn, ngươi không phải là địch nhân của Đảng Hạng.”

“Người Hán cùng người Đảng Hạng phải là địch nhân với nhau sao?” Phượng Thiên Tường y nhiên cười.

“Ta không biết. Hiện tại ta chỉ có thể nói, nếu ngươi là địch nhân của chúng ta, Đảng Hạng chỉ sợ đã mất trong tay ngươi rồi” Na Hào Lặc phóng lên yên ngựa, “Ta trở về đây.”

Thân hình cao to mảnh khảnh của Phượng Thiên Tường đứng yên tại chỗ, lẳng lặng mỉm cười nhìn theo bóng dáng Na Hào Lặc đang phóng ngựa chạy như bay. Hoàng hôn sắp buông, Na Hào Lặc thân hình khôi ngô, nhìn từ sau lưng, tư thế kỵ mã oai hùng, được sắc hồng của trời chiều chiếu rọi, uy phong lẫm lẫm tựa chiến thần hạ thế.

Có nên nhắc nhở hắn một câu hay không? Rằng hiện tại tộc trưởng bát bộ đang không hề phòng bị mà quay lưng về phía một người bị chính hắn gọi là “địch nhân”? Đôi con ngươi đan phượng vì ý cười của chủ nhân mà hơi hơi nheo lại, phong tình vạn chủng, tựa như một chén dạ quang bôi đựng đầy quỳnh tương ngọc dịch làm say lòng người.

Mùa hạ nóng bức, nhưng cũng là ngày đi đêm đến, bất tri bất giác, cái nóng oi ả cũng đã không còn, thay vào đó là khí trời mát rượi của mùa thu.

Mặc dù đôi khi nhớ lại vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng nói chung thi Na Hào Lặc đã dần dần thoát khỏi ám ảnh về việc đệ đệ của mình phản bội tộc nhân. Tuy rằng hắn không nói rõi, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu ngày đó không có Phượng Thiên Tường bên cạnh nghe hắn tâm sự, chắc chắn hắn không thể nào phấn chấn trở lại nhanh như vậy, chỉ sợ còn suy sụp hơn nữa kìa.

Này mấy thắng trôi qua cũng coi như là tương đối yên lành. Phượng Thiên Tường vẫn như lúc ban đầu, một bên xử lý sự vụ, một bên vẫn thường xuyên ra vào các bộ tộc Đảng Hạng, cùng thất bộ trưởng lão uống rượu tán gẫu mấy chuyện trên trời dưới đất. Tộc trưởng bát bộ tuy vẫn là vẫn như trước tỏ vẻ không ưa thích gì hắn, nhưng cũng không còn châm chọc khiêu khích hắn như trước đây. Người sáng suốt đều nhìn ra được, Na Hào Lặc thật ra rất cao hứng khi Phượng Thiên Tường đến Đảng Hạng, chỉ là cứng miệng, đánh chết không chịu thừa nhận mà thôi.

Có một lần trưởng lão thất bộ lén tổ chức tiệc rượu riêng, Trát Lý Đặc Lặc đã nói thế này.

“Ngươi cho là Na Lặc thật sự chán ghét Phượng lão đệ sao? Giả đó! Chẳng qua hắn không muốn hạ mình nên giả bộ làm dáng vậy thôi! Ta cho ngươi biết, đừng nhìn bình thường Na Lặc không thích cùng Phượng lão đệ nói chuyện, vậy chứ vừa nghe tin người ta tới, hai mắt đều phát sáng hết! Lần nào cũng vậy cả.”

Gia Nạp bĩu môi, “Trát Lý, giờ ngươi mới phát hiện hả? Lúc săn thú mắt ngươi đâu có kém như vậy đâu? Chúng ta đã sớm nhìn ra, còn chờ ngươi nói sao?”

Khắc Lôi Ngang hiếu kỳ, rót một chén rượu mời Phượng Thiên Tường đang ngồi cười khanh khách nghe bọn họ nói chuyện, “Phượng lão đệ, lão ca có chuyện rất muốn biết, có thể hỏi ngươi không?”

Phượng Thiên Tường gật đầu ý bảo không sao cả, Khắc Lôi Ngang liền cười hì hì hỏi.

“Ngươi cảm thấy Na Lặc thế nào?”

Lời vừa ra khỏi miệng, sáu người đang đùa giỡn kia im lặng ngay tức khắc. Mỗi người đều nín thở ngưng thần, thiếu điều muốn đem lỗ tay dựng thẳng lên để nghe ngóng.

Đôi con ngươi giảo hoạt của Phượng Thiên Tường đảo qua đảo lại trên mặt các vị huynh trưởng, thưởng thức cho đã vẻ mặt to mò không chịu nổi của bọn họ rồi mới mở miệng, “Ta cả thấy Na Lặc hắn thật rất đáng yêu.”

Ngữ khí trịnh trọng cực kỳ, biểu tình lại giống như đang trêu đùa, khiến người ta phân không rõ là thực hay giả. Thất bộ trưởng lão chấn kinh quá độ, mắt mở to hết cỡ, miệng há ra chắc cũng đủ nhét vào một cái trứng gà.

Na Hào Lặc đừng ngoài lều trại nghe được câu này cũng ngây ngốc cả người. Mãi cho đến khi trong lều vang lên tiếng cười muốn điếc tai, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Trúng tà mà! Năm đó nghe được tám vạn đại quân Tây Liêu đánh tới, lão tử đây cũng không bị dọa thành như vậy!

Phượng Thiên Tường chết tiệt, nhất định là đang cười ta. Đáng yêu? Đùa kiểu quái gì vậy?!

Na Hào Lặc nổi giận đùng đùng, tức đến thở hổn hển trở về bộ lạc của mình.

Các phu nhân của thất bộ trưởng lão thấy thế đều ở một bên khúc khích cười trộm. Rồi lại thấy Phượng lão đệ làm Na Lặc tức đến nhảy dựng lên, chuyện này vui nha ~

Đêm đó Na Hào Lặc lên giường ngủ, nhưng cứ tưởng tượng đến thần thái, biểu tình của Phượng Thiên Tường khi nói những lời ấy.

Hắn là nói thật, trả lời cho có, hay là đang kím chuyện trêu đùa?

Cứ như vậy lăn qua lộn lại đến tận hơn nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.