Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ

Chương 53: Tang thi vương, ngài thiệt soái! _ 11




Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Graylain

———————————————

Bên tai vang lên một tiếng động nhỏ, Phượng Thiên Tường nghiêng đầu liền thấy có một người không biết đã đứng bên cạnh mình tự khi nào.

Phượng Thiên Tường nhướn đôi con mắt hoa đào, chỉ thấy người nọ tướng mạo xấu xí, mắt ti hí như hạt đậu, mặt như mứt quả hồng, nhưng là hai bên huyệt Thái Dương lại lõm sâu vào hơn nửa tấc, đủ thấy nội công thâm hậu. Có điều, một chút sát khí cũng không có.

Phượng Thiên Tường con ngươi linh động đảo qua, thì ra là thế.

“Các hạ chính là cơ sở ngầm của Cận thiếu trang chủ Phiếm Chu sơn trang?” Phượng Thiên Tường cũng không nhiều chuyện mà hỏi sâu vào, “Phiếm Chu sơn trang” cơ sở ngầm trải rộng khắp thiên hạ, đột nhiên xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quá, “Xem ra lần này làm phiền Hàn tỷ tỷ rồi.”

Ba năm trước hắn vô tình cứu thiếu trang chủ Phiếm Chu sơn trang Cận Thiên Hàn một mạng. Tuy hắn cho đây chỉ là vô tình thuận tay cứu giúp nên không cần hồi báo, nhưng kỳ nữ trong nóng ngoài lạnh này đã thông lệnh cho cơ sở ngầm của Phiếm Chu sơn trang toàn lực bảo vệ mình. Mà nàng quả thật là một kỳ tài, quả xứng với câu “Phiếm Chu sơn trang, thiên hạ chi bang”. Ngay cả đến chỗ trọng binh canh gác nghiêm ngặt nhất Tây Liêu cũng có ám vệ của nàng, thì việc thám thính được ý đồ của Gia Luật Thiết Uy cũng chẳng khó khăn gì.

“Gia Luật Thiết Uy lệnh cho sát thủ hắn âm thầm huấn luyện, ‘Mặc Lang’ cùng ‘Hắn Ưng’ trong thất sắc tinh nhuệ xuất phát, chuẩn bị đợi Phượng tướng quân về nước thì xuống tay.” Người nọ đáp. “Thiếu chủ đã hạ lệnh tru diệt hai người này, mới vừa rồi đã hạ gục họ ở chỗ cách đây năm trăm dặm. Thiếu chủ lệnh cho tại hạ đến, báo với Phượng tướng quân không cần chờ.”

“Thỉnh các hạ thay Phượng mỗ hướng Hàn tỷ tỷ nói một tiếng tạ ơn.” Phượng Thiên Tường đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi “Không biết Gia Luật Thiết Uy có hạ mệnh lệnh nào bất lợi với Đảng Hạng bát bộ không?”

Người họ nét mặt lộ ra sự khâm phục vô hạn, Phượng tướng quả nhiên liệu sự như thần, tài hoa chắc chắn không thua gì thiếu chủ.

“Theo như thiếu chủ nói, Gia Luật thiết Uy đã phái ‘Hồng Báo’ mang theo bốn người nữa, ngày mai tru diệt toàn bộ đầu lĩnh của Đảng Hạng bát bộ. Thiếu chủ nói việc này Phượng tướng quân đủ sức đối phó, không cần nhúng tay.”

Phượng Thiên Tường biết Cận Thiên Hàn sở dĩ chỉ cứu mình chứ không để ý tới người khác, một phần cũng chính vì nghĩ đến an toàn của Phiếm Chu sơn trang. Nếu như phá sạch toàn bộ kế hoạch của Tây Liêu hoàng đế, khó đảm bảo Gia Luật Thiết Uy sẽ không giận điên lên mà huy động lực lượng toàn quốc đối phó Phiếm Chu sơn trang. Phiếm Chu sơn trang tuy rằng không sợ chuyện đó, nhưng nếu là thật ắt hẳn cũng phải có nhiều ít phiền toái.

“Thiếu chủ nói ‘Hồng Báo’ chính là một trong những tộc nhân của Đảng Hạng tộc, lấy cơ trí của Phượng tướng quân ngài hẳn đã đoán ra hắn là ai.”

Hồng Báo? Tộc nhân Đảng Hạng? Đôi con mắt hoa đào sáng ngời.

“Có phải là…. đệ đệ của Na Hào Lặc, Na Liệt Chước?” Ngữ khí bình tĩnh mang chút dí dỏm, nhưng chỉ có bản thân hắn là biết trái tim trong lòng ngực mình đang có bao nhiêu là bất an, kinh đào hãi lãng.

Người nọ nói. “Không sai.” Ôm quyền hành lễ xong, liền sử dụng khinh công biến mất.

Phượng Thiên Tường thần trí thanh minh, nhưng lòng dạ lại loạn cả lên. Na Hào Lặc cùng các trưởng lão đối với tộc nhân của mình trước nay vẫn “Thâm tín bất nghi” (tín nhiệm cực kỳ, không hề có chút nghi ngờ), nếu tộc nhân mà giăng bẫy, tám người đó chắc chắn sẽ không chút nghi ngờ mà tự chui đầu vào.

Thở dài, Phượng Thiên Tường xoay ngược phóng lên yên ngựa, vô cùng thân thiết vỗ vỗ bờm nó.

“Hảo mã nhi, vất vả cho ngươi rồi. Ta biết ngươi nhiều ngày theo ta đã mệt chết đi được, nhưng lúc này không còn cách nào khác là phải phiền đến ngươi, có được không?”

Con ngựa trắng ngưỡng đầu lên trời hí vang một tiếng, tựa như đáp ứng sở cầu của Phượng Thiên Tường, tung vó phi như điên. Trong lúc nhất thời Phượng Thiên Tường chỉ còn cảm thấy gió núi ào ào thổi bên tai, cảnh sắc hai bên vùn vụt lướt về sau.

Chợt nghe “ầm ầm” mấy tiếng, sấm rền vang tận mây xanh. Tiếp theo, mưa to ào ào trút xuống như trời giáng, quất vào mặt ẩn ẩn đau.

“Loại thời tiết này quả thực không thích hợp để xuất hành.” Thì thào tự nói một câu, Phượng Thiên Tường đưa tay gạt nước mưa theo trên trán chảy xuống mắt, tránh cho tầm nhìn bị loạn, tốc độ vẫn không chậm lại chút nào.

Biết rất rõ làm thế là không khôn ngoan, vậy mà vẫn cứ ngu ngốc đi làm, tựa như chỉ cần đề cập đến nam nhân kia, mình  liền sẽ làm ra những hành động mà bản thân cũng không ngờ tới.

“Ca, từ sau khi Hán nhân kia đi rồi, ngươi lúc nào cũng không có tinh thần, chỉ biết tự mình bắn cung.”  Na Liệt Chước mang theo cung tiễn đi đến trước mặt Na Hào Lặc, “Tối hôm qua mưa to một trận, hôm nay sẽ có rất nhiều thú rừng rời hang kiếm ăn đây. Không bằng gọi bọn Trát Lý cùng đi săn thú đi?”

Na Hào Lặc nhìn đệ đệ đã chuẩn bị sẵn đao, tiễn đi săn nên cũng không cự tuyệt. Hắn gọi chiến mã của mình đến, trèo lên, cùng Na Liệt Chước và trưởng lão thất bộ ra ngoài săn thú.

Na Liệt Chước thất chuyển bát nhiễu (đi lòng vòng lung tung), cuối cùng dẫn tám vị thủ lĩnh của Đảng Hạng đến một mảng rừng hoang vắng. Tám người đều cảm thấy bất an, nhưng nghĩ Na Liệt Chước là tộc nhân của mình, tuyệt không thể làm ra những chuyện bất lợi với mình, thành ra cũng không hỏi nhiều. Na Hào Lặc nhíu mày, trực giác bản năng dã thú khiến hắn cảm thấy mình đamg bước vào một cái bẫy.

Na Hào Lặc hỏi. “A Liệt………..”

Không đợi hắn nói xong, Na Liệt Chước đã bắn ra một mũi tên, thúc ngựa đuổi theo, “Ca, ta bắn trúng một con thỏ hoang!” Tiếng vó ngựa rầm rập, người đã không còn thấy dáng.

Khắc Lôi Ngang không hiểu ra làm sao, nghiêng đầu hỏi, “Trát Lý, a Liệt có bắn trúng thỏ sao? Ta như thế nào lại không thấy?”

Trát Lý Đặc Lặc lắc lắc đầu, “Ta còn tưởng chỉ mình ta là không thấy thôi chứ.”

Tác Nhĩ Hỗ tính tình nóng nãy, ghìm ngựa đuổi theo.

“Có phải a Liệt hoa mắt hay không? Ta đi gọi hắn trở về, đề phòng chúng ta tách riêng, một mình mà gặp phải mãnh thú gì đó thì nguy hiểm lắm.”

Na Hào Lặc đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Tác nhĩ, cúi xuống!”

Tác Nhĩ Hỗ không cần nghĩ ngợi nhiều liền theo lời mà cúi xuống. Chỉ nghe đăng đăng đăng ba tiếng, ba cây phi tiêu bay thẳng đến, cắm sâu vào thân cây sau lưng Tác Nhĩ Hỗ.

Tám người vội vàng hợp lại thành một vòng tròn hướng ra ngoài đề phòng tứ phía.

Gia Nạp nói.

“Tác Nhĩ, nếu không phải ngươi mau lẹ, ba cây phi tiêu kia đã cắm vào ngực rồi, như vậy thì thần tiên cũng khó cứu.” Trong lời nói vẫn còn chút sợ hãi.

Na Hào Lặc cau mày nhìn ra chung quanh. “Có gan thì ra đây! Đừng có như lũ chuột không dám ra sáng!”

Truy Phong vốn đứng yên trên vai Trát Lý Đặc Lặc bỗng nhiên rúc lên một tiếng rồi giương cánh bay vút đi. Nhìn chú chim bay đi, tám người cảm thấy được trấn an hơn một chút, Truy Phong có linh tính, nhất định sẽ bay đi tìm viện binh.

Các thủ lĩnh của Đảng Hạng bát bộ hiểu được đạo lý này, hiển nhiên Na Liệt Chước cũng sẽ biết. Hồng báo liếc mắt ra hiệu, bốn gã sát thủ liền cùng hắn sử xuất ám khí, nhắm vào đùi của tám con chiến mã. Chiến mã bị đau, quỵ chân ngã xuống, tám người đành phải xuống ngựa. Người Đảng Hạng giỏi cưỡi ngựa, công phu cực kỳ tinh thục, nhưng khi xuống ngựa thì bất quá cũng chỉ như những trai tráng khác mà thôi.

Năm tế sát thủ đề khí phóng tới, tám người rút đao nghênh chiến, tình hình nhất thời giằng co khó phân. Theo lẽ thường mà nói, đoàn người Na Hào Lặc chỉ giỏi săn thú cưỡi ngựa bắn cung, không phải võ công cao siêu gì như năm tên sát thủ, nhưng là người Đảng Hạng khi đánh nhau thì tựa như đánh bạc cả tánh mạng cũng không cần, hoàn toàn chẳng kiêng kị gì cả.

Tỷ như Khắc Lôi Ngang bị một kiếm xuyên qua vai trái, song chưởng liền dụng lực ôm chặt lấy Thanh Mãng không chịu buông, Gia Nạp nhân cơ hội một đao chém xuống, lấy mạng địch nhân.

Sau một phen chiến đấu kịch liệt, đã có ba gã sát thủ thi hoành đương địa (bỏ xác nơi xứ người), chỉ còn lại Hồng Báo và Kim Điêu. Tính nhân số thì bên Na Hào Lặc đang chiếm ưu thế, nhưng là mỗi người đều bị trọng thương, muốn tiếp tục chiến đấu cũng khó. Mà trí tuệ của Hồng Báo, võ công của Kim Điêu đều là  đứng đầu trong thất sắc tinh nhuệ, hiện nay xem ra tám vị thủ lĩnh Đảng Hạng đang rơi vào tình thế bất lợi cực kỳ.

Na Hào Lặc cắn răng đứng lên, y phục toàn thân loang lổ vết máu.

“Muốn giết bọn hắn, trước hết phải bước qua xác của ta!”

Hồng Báo hừ lạnh một tiếng, Kim Điêu giơ tay xuất chiêu, kiếm quang lạnh lẽo như độc xà thẳng tắp hướng về phía trước, nhắm ngay giữa ngực Na Hào Lặc.

Na Hào Lặc không hề né tránh, tư thế vững như bàn thạch, ngẩng cao đầu, cho dù chết cũng không thể đánh mất uy phong, đó chính là tôn nghiêm của người Đảng Hạng!

Chính là, vì cái gì vào thời điểm này, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn của hồ ly Hán nhân luôn khiến hắn tức đến giậm chân kia?

Ngay tại thời khắc nguy cấp, ngân quang chợt lóe, mũi kiếm của Kim Điêu sắp chạm đến quần áo của Na Hào Lặc thì bị một mũi kiếm khác đẩy ra. Trường kiếm vừa cứu mạng Na Hào Lặc kia nguyên lai lại là một nhuyễn kiếm (loại kiếm mảnh), chuôi kiếm có gắn một ti kết có tua thật dài, đỏ tươi như máu, người cầm kiếm thì bạch y thắng tuyết, đôi con ngươi hoa đào cuồng quyến vô hạn, không ai khác ngoài Hán nhân hồ ly thức trắng nguyên đêm chạy một đường đến đây – Phượng Thiên Tường.

“Thất sắc tinh nhuệ cũng chỉ thế này thôi.” Phượng Thiên Tường kiếm tựa long xà, xông tới vài bước bức lui Kim Điêu. Hắn đứng bên người Na Hào Lặc, đôi môi đỏ tươi hơi hơi cười lạnh, “Tây Liêu bệ hạ có thể coi là đương thời kiêu hùng, đáng tiếc thuộc hạ dưới trướng đều chỉ là tài trí bình thường!”

Tươi cười cuồng quyến, đôi con ngươi hoa đào mở to, đúng vậy, là Hán nhân giống như hồ ly kia, Phượng Thiên Tường mà hắn quen thuộc. Na Hào Lặc vô thức thở phào một hơi.

Kim Điêu võ công mặc dù cao, nhưng cá tính không đủ trầm ổn, lập tức mở miệng phản bác.

“Ngươi là ai? Dám ở đây mà huênh hoang hả?! Chủ thượng là để cái loại người ẻo lả như ngươi khinh mạn sao?”

“Tại hạ Phượng Thiên Tường. Là mục tiêu của ‘Mặc Lang’ cùng ‘Hắc Ưng’ trong thất sắc tinh nhuệ của quý quốc.” Phượng Thiên Tường sóng mắt lưu chuyển. “Nguyên lai đúng là thích khách do Gia Luật bệ hạ phái tới, Phượng mỗ chẳng qua là thuận miệng nói chơi mà thôi, không ngờ các hạ thật chưa đánh đã khai.”

Đôi mắt phượng quét qua một vòng, ba gã thích khách đã chết đều không có che mặt. Như vậy hồng y nhân che mặt kia nhất định là Na Liệt Chước.

“Thất sắc tinh nhuệ Hồng Báo, Hắc Ưng, Mặc Lang, Kim Điêu, Tử Tuấn, Bạch Thứu, Thanh Mãng, nếu Phượng mỗ đoán không nhầm, hai vị hẳn là ‘Hồng Báo’ cùng ‘Kim Điêu’?” Phượng Thiên Tường lấy thuốc trị thương trong tay áo ra đưa cho Na Hào Lặc. Na Hào Lặc nhìn bằng hữu bị thương ở phía sau, liền không phản đối.

Kim Điêu lùi lại bên cạnh Na Liệt Chước. Hắn lặp lại lời mà Hồng Báo đã dùng truyền âm nhập mật nói cho mình.

“Phượng Thiên Tường? Cho dù Hắc Ưng cùng Mặc Lang thất thủ, ngươi nhanh nhất cũng phải xế chiều hôm nay mới đến được đây. Xem ra ngươi nhất định là thức trắng đêm chạy tới rồi. Nếu như vậy, chúng ta hai người dùng dĩ dật lao (lấy mạnh khỏe đối phó mệt mỏi), muốn giết ngươi cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.”

Na Hào Lặc mới nhớ tới vừa rồi khi tiếp nhận thuốc trị thương trong tay Phượng Thiên Tường, cảm giác ngón tay tiêm dài kia vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, tầm mắt đời xuống, nhìn đến đôi giày trắng dính đầy bùn đất, duy chỉ có chỗ ngay bàn đạp là sạch sẽ. Đêm qua trời mưa tầm tả, Hán nhân này tại loại thời tiết đó mà phi ngựa chạy suốt một đêm?

Trong lòng giống như dâng lên một cái gì đó. Na Hào Lặc không biết đây là loại cảm giác gì, nhưng hắn chỉ biết hiện tại hắn cực kỳ muốn đem hai cái nên Báo Báo Điêu Điêu gì đó phanh thây xẻ thịt, sau đó xách lỗ tai hồ ly Hán nhân kia mà rống lớn—–

Ngươi bình thường không phải rất thông minh sao? Như thế nào lại làm cái chuyện chạy suốt trong đêm mưa gió ngu xuẩn đến vậy? Kia căn bản đâu phải tác phong của người gian trá giảo hoạt như ngươi? Chẳng lẽ phải để ta nhắc ngươi mới nhớ?

“Vậy sao?” Phượng Thiên Tường híp mắt cười, đôi mắt phượng biến hóa kỳ lạ khó lường, “Đầu Phượng mỗ ở đây, nếu hai vị có bản lĩnh, cứ tự nhiên đến lấy.”

Na Liệt Chước cùng Kim Điêu trao đổi ánh mắt, sau đó liền một tả một hữu tấn công Phượng Thiên Tường.Thượng trung hạ ba đường nghiêm cẩn, tả trung hữu ha đường tàn nhẫn, hai người này phối hợp quả thực thiên y vô phùng (không chê vào đâu được). Thực ra Na Liệt Chước đoán rất đúng, Phượng Thiên Tường thức trắng đêm phi ngựa, thân mình vốn đã mệt mỏi, lúc trước ở Tây Liêu còn phải đấu trí, tinh thần cũng không còn tốt mấy, lúc này hắn chỉ là đang cố chống đỡ cho qua thôi.

Ưu thế của Phượng Thiên Tường chỉ có duy nhất một thứ, đó chính là linh hoạt. Chiêu thức của hắn hay thay đổi bất chợt, vốn đang là chiêu kiếm vòng “hoàng hà lạc nhật viên” lại bị đổi sang “đại mạc cô yên trực”, đầu đuôi thay đổi nhanh đến cực điểm, nhuyễn kiếm lại mềm dẻo, nhẹ nhàng biến hóa, lại cũng mạnh mẽ tựa long du tứ hải. Thậm chí hai loại kiếm thức hoàn toàn bất đồng hắn cũng có thể sử dụng kết hợp một cách cực kỳ tự nhiên nhuần nhuyễn, khi thì nhu khi thì cương. Nhu tựa xuân phong phất diện, cương tựa thái sơn áp đính, tùy tâm tùy ý.

Lúc đầu Hồng Báo, Kim Điêu có chút luống cuống tay chân không biết ứng phó thế nào, nhưng một lúc lâu sau, Phượng Thiên Tường dần dần kiệt sức, đối phó cùng lúc hai cao thủ xem ra có vẻ lực bất tòng tâm.

Không biết khi Na Hào Lặc biết đệ đệ hắn là một trong những sát thủ muốn đẩy hắn vào chỗ chết, sẽ chấn kinh đến mức nào? Nhưng để bẫy rập này không thể tái hiện, chỉ còn cách làm rõ tình thế. Trong lòng chợt dâng lên tư vị chua xót, nếu Na Hào Lặc thực sự tin ta, đề phòng đệ đệ hắn, thì đâu phải rơi vào tình cảnh hôm nay?

Tình thế bất lợi, nhưng Phượng Thiên Tường cũng không hoảng sợ, thời gian không sai biệt lắm, cứu binh chắc đã sắp đến, lập tức cắn răn một cái, vờ để lộ sơ hở, thừa lúc Hồng Báo tấn công vào, lợi dụng chưởng lực của Kim Điêu đánh rơi khăn che mặt của hắn.

Không nào ý muốn nghe được một tiếng gầm — “A Liệt!”, Phượng Thiên Tường nghe ra sự đau đớn trong thanh âm của Na Hào Lặc, trong lòng không tự chủ run lên.

Lúc so chiêu tối kỵ nhất là phân tâm, Phượng Thiên Tường thầm kêu một tiếng không tốt, liền cảm thấy hai bên gáy chợt lạnh, hai thanh kiếm của Hồng Báo, Kim Điêu đã tạo thành thế chế trụ hắn.

Na Hào Lặc lửa giận mãnh trướng, đầu chưa kịp nghĩ thân thể đã tự động lao tới, đáng tiếc hắn bị thương nặng vô lực, Kim Điêu bay lên một cước đá vào hông hắn, Na Hào Lặc bị văng ra có hơn sáu thước.

Liền lúc này, chợt nghe trống trận thùng thùng nổi lên bốn phía, càng ngày càng gần. Phượng Thiên Tường nhàn nhã cười, không chút nào giống một kẻ đang bị người khác nắm giữ tính mệnh trong tay.

“Các hạ nếu là muốn lấy tánh mạng của Phượng mỗ, chỉ sợ hiện tại không được nữa rồi.”

Trong lúc nói chuyện, tiếng trống trận đã gần kề bên tai, một đội binh sĩ ước chừng hơn trăm người, một thân hổ đầu khải giáp, giương cung lập tấm chắn, vây quanh ba người. Phượng Thiên Tường bình tĩnh hạ lệnh.

“Cho hai mươi người hộ tống các thủ lĩnh Đảng Hạng trở về bộ lạc dưỡng thương, còn lại giương cung đợi lệnh.”

Lập tức có người lĩnh mệnh, đến đỡ Na Hào Lặc cùng những người khác dậy, số còn lại vào chỗ giương cung.

Trưởng lão thất bộ hai mặt nhìn nhau, ai cũng không chịu rời đi. Trát Lý Đặc Lặc lo lắng nói, “Phượng lão đệ, các ca ca không yên tâm để ngươi…….”

Phượng Thiên Tường mỉm cười. “Không gì phải lo hết. Các vị huynh trưởng cứ yên tâm rời đi.

Na Hào Lặc lại nói.

“Nơi này còn có ta. Hán nhân, ta nói trước, cho dù ngươi có giết ta ta cũng không đi. Trát Lý, các ngươi về trước đi.” Câu sau là nói với bọn người Trát Lý Đặc Lặc, mắt hổ hàm uy, quả nhiên không để cho người ta kháng lệnh.

Trưởng lão thất bộ nhìn một vòng, nhìn sang Na Liệt Chước, rồi lại nhìn Na Hào Lặc, thở dài, để cho hai mươi tướng sĩ hộ tống trở về.

Na Hào Lặc phất tay ý bảo tướng sĩ không cần dìu hắn, ôm bụng đứng lên, tầm mắt nhìn thẳng đệ đệ.

“A Liệt, ngươi……..”

“Đúng vậy, ta chính là một trong Tây Liêu thất sắc tinh nhuệ, Hồng Báo.” Gương mặt Na Liệt Chước có chút vặn vẹo, tràn ngập dục vọng, “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ta hiện tại sẽ nói hết cho ngươi, ta căn bản chưa từng xem mình là đệ đệ của ngươi. Tiên hoàng phái mẹ ta đến Đảng Hạng làm mật thám, sau đó mẹ ta qua đời, ta liền tiếp nhận chức trách của mẹ. Ngươi không phải vẫn hoài nghi mấy năm trước lúc giao chiến với Tây Liêu, Ô Lỗ, Tề Nạp…..” Hắn một hơi kể ra mấy tên, đều là mấy dũng sĩ khá nổi danh của Đảng Hạng.

“Bọn họ đều là ta giết!” Câu nói sau cùng đã đánh thẳng vào đáy lòng Na Hào Lặc.

“Ngươi!”

“Nếu tại hạ đoán không lầm, quý chủ thượng còn đồng ý, nếu có thể tru diệt các vị thủ lĩnh Đảng Hạng, các hạ sẽ trở thành người đứng đầu Đảng Hạng phải không?” Phượng Thiên Tường nhớ tới ánh mắt chứ đầu dục vọng quyền lực của hắn lúc trước.

Na Liệt Chước hơi nghiêng đầu, sửng sốt nhìn Phượng Thiên Tường.

“Ta hiện tại có thể hiểu được vì sao chủ thượng hạ lệnh cho Mặc Lang và Hắc Ưng giết ngươi.” Nói thế hiển nhiên đã xác thực cho lời suy đoán của Phượng Thiên Tường.

“Bất quá Phượng mỗ đã nói qua, hiện tại nếu các hạ muốn lấy mạng Phượng mỗ là không có khả năng.” Phượng Thiên Tường cười lạnh một tiếng, “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, bắn tên!”

Hơn mười mũi tên thẳng hướng ba người mà lao đi vun vút, rậm rạp tựa châu chấu. Hồng Báo cùng Kim Điêu lúc này mới phát hiện trong tay tướng sĩ cầm đều là liên nỗ có thể cùng lúc bắn ra được bảy mũi tên, bốn phương tám hướng đều là tên, căn bản không thể tránh né.

Na Liệt Chước không còn cách nào khác liền cầm kiếm xả xuống, định túm Phượng Thiên Tường đem chắn trước mặt mình, ai ngờ Kim Điêu cũng có cùng ý nghĩ, hai người  trong lúc lôi kéo bị Phượng Thiên Tường mượn lực phản đòn, suýt chút nữa trở thành tiểu nhân ngộ thương đồng bọn của mình.

Hai người vốn tưởng rằng nắm được con tin trong tay là không cần phải lo lắng, lại không dự đoán được Phượng Thiên Tường cư nhiên lại không màng sinh tử của mình mà hạ lệnh bắn tên, đành phải buông Phượng Thiên Tường ra, huy kiếm chống đỡ. Nhưng cái loại tứ phương xuất kích, “lưới tên” tựa như mãn thiên hoa vũ, cùng với loại ám khí bình thường uy lực hơn rất nhiều. Không bao lâu, tay cùng chân Hồng Báo đều đã trúng tiễn, Kim Điêu võ công cao hơn, chỉ có bị một lỗ trên đùi phải.

Phượng Thiên Tường dương dương tự đắc đứng yên tại chỗ, tay hay chắp sau lưng, ngạo nghễ cười lạnh.

Na Liệt Chước cùng Kim Điêu thấy tình hình không ổn, đành phải từ bỏ sứ mệnh, chật vật tìm đường chạy trốn. Na Hào Lặc một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm theo hướng đệ đệ rời đi, trên mặt đầy biểu cảm phức tạp.

“Tướng quân, có đuổi theo không?” Tướng sĩ hỏi.

Phượng Thiên Tường lông tóc vô thương, chỉ có quần áo bị mũi tên xẹt ngang làm rác mẫy chỗ. Hắn nhìn sang na hào lặc, hơi trầm ngâm, sau đó hạ lệnh.

“Quay về doanh trại rồi tính sau. Thu đội.”

Hiện tại loại tình huống này, mình có muốn giúp cũng không được cái gì, cũng chỉ có thể để hắn một mình đối mặt mà thôi.

Phượng Thiên Tường một lần nữa phóng lên bạch mã chuẩn bị về doanh trại, lại nghe Na Hào Lặc gian nan nói.

“Này, Hán nhân…. Hôm nay ta ở tạm chỗ ngươi được không?”

Tâm niệm vừa chuyển, Phượng Thiên Tường đã đoán được bởi vì hắn cảm thấy áy náy chuyện Na Liệt chước, không mặt mũi nào đối mặt với tộc nhân nên muốn tạm thời lảng tránh. Nam nhân này quả thạt không hổ là tộc trưởng của Đảng Hạng bát bộ, Phượng Thiên Tường nhẹ cười.

“Vương gia quan lâm hàn xá, tất nhiên là Phượng mỗ hoan nghênh.”

Phái một người đi báo cho thất bộ trưởng lão xong, Phượng Thiên Tường cùng Na Hào Lặc là đoàn binh lính trở về doanh trại.

Tinh thần buông lỏng, Phượng Thiên Tường bắt đầu cảm thấy mệt mỏi dâng lên, cả đêm rong ruổi toàn thân đều ê ẩm, lại bị trúng một chưởng của Kim Điêu khiến nội tức hỗn loạn, tuy rằng có thể miễng cưỡi mỉm cười, nhưng là không có tinh thần nói đùa như mọi khi. Na Hào Lặc tâm tình cũng kém, dọc đường đi không nói một lời nào.

Binh lính cảm thấy được bầu không khí nặng nề, muốn nói gì đó cho hòa dịu bớt, đột nhiên linh cơ vừa động, “Tướng quân, ‘tỉnh tự tiễn trận’ của chúng ta mới lần đầu áp dụng thực chiến, ngài không sợ chúng thuộc hạ ngộ thương ngài sao?”

Phượng Thiên Tường hào sái (hào sảng + tiêu sái?) cười, lúc này mưa dầm đã qua, giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt.

“Nếu không thể tín nhiệm cấp dưới của chính mình, vậy thì còn gọi là tướng quân chi nữa?” Trong lời nói có sự tín nhiệm không cần che giấu.

“Ha ha….” Cả đám binh lính cũng theo hắn cười to.

Mới vừa rồi binh lính bắn tên nhìn như lộn xộn, kì thực giấu diếm huyền cơ. Đây chính là “Tỉnh từ tiễn trận” Phượng Thiên Tường tỉ mỉ thiết kế, chuyên dùng đối phó địch kèm hai bên con tin, tên bắn đan xen nhau sẽ có một lỗ hổng chữ “khẩu” ở giữa, chính là vị trí của con tin đang đứng, như thế sẽ giết được địch mà không thương hại con tin. Ngưng để làm được điều này, đối với vị trí binh sĩ bắn tên cũng như lực đạo đều có yêu cầu rất nghiêm khắc. Nửa năm trước khi đến đây nhậm chức, Phượng Thiên Tường trọng chỉnh quân đội – Hổ Dực quân, tuyển một trăm binh lính giỏi bắn cung ngày đêm diễn luyện, đến hôm nay mới có cơ hội ra thực chiến.

Na Hào Lặc xiết chặt dây cương —- chiến mã của hắn đau quá hí lên một tiếng. Hắn cười lạnh. Ngươi này Hán nhân hồ ly, đã sớm tính kế tốt lắm rồi, mệt cho lão tử vừa rồi còn nghĩ muốn nhảy dựng lên, túm cổ áo ngươi mà hét lớn “Ngươi thực không muốn sống nữa!”, nguyên lai đều là ta lo lắng vô ích.

Còn đang suy nghĩ mông lung thì đã đến doanh trại của Phượng Thiên Tường. Hơn phân nữa thời gian Phượng Thiên Tường đều cùng binh lính ở đây, chỉ những khi cần phải xem công văn mới về phủ đệ. Phượng Thiên Tường sai người gọi quân y, dẫn Na Hào Lặc đến soái trướng trị thương trước, bản thân hắn trúng là nội thương nên cũng không cần đến quân y.

Gọi một đội khác thuộc Hổ Dực quân đến, Phượng Thiên Tường phân phó bọn họ đuổi theo truy bắt Hồng Báo, Kim Điêu. Khi nãy bắn tên, trên mỗi mũi tên đều có tẩm “mê đảo lão hổ” do người Đảng Hạng đặc chế. Thuốc này Đảng Hạng chế ra chuyên dùng khi đi săn để đối phó mấy loài hổ, báo, sư tử, khiến cho chúng hành động chậm chạp, thậm chí hôn mê, dược tính chậm nhưng hiệu lực rất mạnh, tính thời gian thì lúc này hẳn là đã phát tác đi.

An bài thỏa đáng mọi chuyện xong, Phượng Thiên Tường mới vào trướng soái của mình, sai người dọn chút cơm canh lên.

“Giằng co lâu như vậy, ta đói đến hoa cả mắt rồi.” Hắn cười nói, đôi con ngươi hoa đào toát ra phong tình vô hạn, “Vương gia, ngài cũng ăn một chút đi?”

Na Hào Lặc trên người trái phải đều là băng vải trắng. Hắn nhận lấy đôi đũa gỗ Phượng Thiên Tường đưa, gắp mấy miếng thịt dê lớn béo ngậy cho vào miệng.

Im lặng một lúc lâu, Na Hào Lặc hỏi, “Thương thế của ngươi…. không sao chứ?”

Phượng Thiên Tường nghiêng đầu nhìn sang, gương mặt Na Hào Lặc có thể nói là góc cạnh rõ ràng, đôi mày cương nghị bất phàm, đôi mắt hổ sáng ngời hữu thần, cổ đeo mộ vòng kết răng thú càng hiện ra vẻ cuồng dã ngang ngạnh tiêu sái hào sảng. Một người như vậy, lúc không được tự nhiên mà tỏ vẻ quan tâm mình – Hán nhân xưa nay hắn cực kỳ chán chét, thật là có mấy phần tình trí nha.

“Làm phiền Vương gia lo lắng.” Che giấu hứng thú trong con ngươi hoa đào, Phượng Thiên Tường dùng tư thái kính cẩn hữu lễ đáp, “Thương thế mạt tướng không có gì đáng ngại. Chỉ cần……”

“Ai làm lo cho Hán nhân ngươi chứ?” Na Hào Lặc nghiêng đầu đi chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, “Lão tử chính là không muốn ngươi hôm nay bị thương nặng rồi chết, hại ta gián tiếp trở thành hung thủ.”

Thật rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo a! Phượng Thiên Tường cười xấu xa, đôi ngươi châu ngọc vừa chuyển, quyết định chủ ý. Nếu đúng như Trát Lý lão ca nói, nam nhân vốn chán ghét Hán nhân đến tận xương tủy này khi ta không có ở đây luôn nhớ đến ta, có phải vẫn còn có thể ôm một chút hy vọng?

Hôm nay chính là cơ hội trời ban, chỉ có ta và hắn hai người đơn độc ở cùng một chỗ, không bằng………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.