Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ

Chương 40: Thượng tướng, ngài thiên vị quá đà! _ 12




Chương 665 Anh thích chị ấy, vậy theo đuổi chị ấy đi

“Lên xe thôi.”

Bây giờ Hạ Lan Phương Niên cũng không biết giữa Nhạc Thính Phong và em gái anh ai đang nói thật, ai đang nói dối nữa. Anh không muốn nghi ngờ em gái mình, cũng không muốn nghĩ rằng bạn thân mình sẽ là một người thấy chết mà không cứu.

Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay, hình như… thật sự có chút đáng nghi.

Nhạc Thính Phong tuy là một người không bao giờ làm việc theo lẽ thường, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu, nhưng… đó là em gái anh mà, chẳng lẽ anh lại hoài nghi em gái của mình?

Trên đường về, Hạ Lan Phương Niên hỏi: “Muốn thế này em mới về nhà, mẹ có biết không?”

Hạ Lan Tú Sắc ngập ngừng một lát rồi nói: “Mẹ… mẹ không biết đâu. Là em lén chạy ra ngoài đấy, mẹ còn tưởng em đang ngủ cơ.”

“Sau này đừng bao giờ làm thế nữa, em là con gái, bên ngoài rất nguy hiểm.”

Hạ Lan Tú Sắc thành thật gật đầu: “Vâng ạ, em sẽ không làm như vậy nữa…”

Một lúc sau Hạ Lan Tú Sắc mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lan Phương Niên: “Anh hai, em cảm thấy… anh Thính Phong thay đổi rất nhiều. Trước đây anh ấy có như vậy đâu, có phải anh ấy vì… vì… anh hai… anh cũng thích chị Thanh Ti, cho nên mới trở nên như thế, đúng không?”

Hạ Lan Phương Niên cau mày: “Đó không phải là chuyện của em, em đừng quan tâm.”

Hạ Lan Tú Sắc bĩu môi: “Hứ, lúc nào cũng bảo em không phải quan tâm, nhưng em đã lớn rồi, em không phải là con nhóc suốt ngày chỉ biết chạy theo đằng sau anh đòi kẹo nữa. Anh hai… anh thích chị Thanh Ti đúng không?”

Hạ Lan Phương Niên siết chặt vô lăng: “Sao em lại biết chuyện này?”

Hạ Lan Tú Sắc chọc chọc hai ngón tay vào với nhau: “Em đâu có ngốc đâu, chỉ cần nhìn là biết mà. Anh rất thích chị ấy, hai người… trước đây quen nhau thế nào vậy? Em rất tò mò nha.”

Hạ Lan Phương Niên tự cười giễu bản thân, anh cho rằng bản thân mình che giấu rất tốt, nào ngờ đâu ngay đến em gái ruột của mình cũng nhìn ra được.

“Đều là chuyện của quá khứ rồi, em không cần biết.”

Hạ Lan Tú Sắc tức giận “hừ” một cái: “Anh hai, anh lại nói thế rồi, em là em gái của anh mà. Anh xem anh đi này, càng ngày

anh lại càng trở nên trầm lặng, anh gầy hơn rất nhiều so với lúc mới về nước đấy. Anh hai… anh đừng có tự hành hạ bản thân mình. Em… còn có cả mẹ nữa, mọi người đều rất đau lòng vì anh.”

Hạ Lan Phương Niên lại thở dài một tiếng: “Anh vẫn rất tốt mà, ít nhất anh vẫn ổn, ổn hơn những gì mọi người nghĩ, chưa kể gần đây anh cũng nghĩ thông suốt rồi.”

Hạ Lan Tú Sắc mím môi nói: “Anh… nếu như anh thật sự… thật sự thích chị Thanh Ti đến thế thì anh theo đuổi chị ấy đi, em ủng hộ anh. Em cũng… cảm thấy chị Thanh Ti rất tốt, nhưng mà… không biết tại sao mẹ lại không thích chị ấy?”

Vẻ mặt của Hạ Lan Phương Niên trở nên ảm đạm hơn: “Em đừng có nghĩ ngợi linh tinh nữa, bây giờ bọn họ rất tốt, anh… không cần thiết phải làm thế.”

Hạ Lan Tú Sắc bặm môi: “Được rồi…”

Về đến nhà, ngoại trừ một nữ giúp việc đang trông cửa, còn những người khác đều đã đi ngủ.

“Mau lên gác tắm rửa đi rồi nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng để mẹ phát hiện.”

Hạ Lan Tú Sắc nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Lan Phương Niên: “Vâng, cả nhà chỉ có mình anh hai là tốt với em nhất."

Hạ Lan Tú Sắc buông Hạ Lan Phương Niên ra chạy lên gác, cẩn thận mở cửa phòng ngủ ra, cô ta liền nhìn thấy có một người đang ngồi trong phòng.

Nụ cười trên mặt Hạ Lan Tú Sắc nhanh chóng nhạt đi, cúi đầu nói: “Mẹ… mẹ…”

Hạ Lan phu nhân đứng dậy: “Sao rồi?”

Hạ Lan Tú Sắc lắc đầu: “Mẹ ơi… không được đâu, vô dụng hết, anh ta căn bản là không cắn câu… Những cách đó… không có tác dụng gì với anh ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.