Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 59: Lạc đường




Tiêu Viễn Tụng hoảng loạn bước lên phía trước thi lễ:

- Tiểu dân tham kiến Trưởng Sử!

Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Tiêu tiên sinh không cần đa lễ, ta mời tiên sinh đến, là muốn cùng tiên sinh bàn chuyện làm ăn.

- Tiểu dân không dám nhận, mời Trưởng Sử nói.

Tiêu Viễn Tụng biết buôn bán cùng quan phủ không thể dễ dàng như vậy. Nhưng y không dám cự tuyệt, biểu hiện dáng vẻ một mực chăm chú lắng nghe.

Trưởng Tôn Vô Kỵ rất hài lòng về thái độ của y, chậm rãi nói:

- Nghe nói tiên sinh có một cháu trai làm Tư Mã tại quận Diên An?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói chính là Tiêu Quýnh cháu trai của Tiêu Viện Tụng làm Tư Mã tại quận Diên An. Trước kia trong số mười tám danh sĩ tử tòng quân theo Đôn Hoàng, Tiêu gia sở hữu hai người. Một người là Tiêu Tấn, người kia chính là Tiêu Quýnh cháu trai của Tiêu Viễn Tụng, hiện tại giữ chức Tư Mã quận Diên An.

Trong lòng Tiêu Viễn Tụng hiện lên tia cảnh giác, chẳng lẽ triều Đường có chủ ý mua chuộc cháu trai của y? Ngày hôm nay Trưởng Sử hỏi tới hoàn cảnh Tiêu Gia tại Đôn Hoàng, phía sau sự việc có điểm bất thường, hiện tại y bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ là việc cháu trai của y?

- Điều này ta không rõ, rất nhiều năm nay ta chưa từng tới.

Tiêu Viễn Tụng khô khan cười nói.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhận thấy biểu hiện lo lắng của y, liền thản nhiên nói:

- Tiên sinh không cần lo lắng. Chúng ta không có ý mua chuộc cháu trai của ngươi, chỉ là muốn bàn chuyện làm ăn cùng ngươi.

Tiêu Viễn Tụng không hé răng nửa lời, y cúi đầu, đợi đối phương nói tiếp. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, tiếp tục nói:

- Là như thế này, chúng ta cũng đã đào được giếng dầu hỏa tại Ba Thục. Nhưng không biết so với dầu hỏa tại quân Tùy thế nào? Hiện tại muốn mời ngươi tới quận Diên An, thay ta thu gom một chút dầu hỏa về đây.

Sắc mặt Tiêu Viễn Tụng đại biến, vội vàng la lớn:

- Triều Tùy quản thúc dầu hỏa cực nghiêm. Bắt được chịu tử hình, ta không thể đi.

- Haizz! Tiêu tiên sinh suy nghĩ quá nhiều, chúng ta cũng không muốn quá nhiều dầu hỏa. Chỉ cần một chút, Tiêu tiên sinh cầm một bầu rượu, đi xin một chút mang về là được rồi, cái này hẳn là không khó chứ!

Tâm tư Tiêu Viễn Tụng khẽ động, nếu chỉ cần một chút dầu hỏa, y ắt có biện pháp. Y đã từng vài lần tới quận Diên An mua trà, hiểu rất rõ tình hình nơi đó. Kiếm dầu hỏa tại chợ đen rất dễ. Căn bản không cần kinh động cháu trai y, khó khăn chính là việc vận tải, một khi bị quân Tùy tra được, chắc chắn chịu tội mất đầu.

Nhưng chỉ cần một chút dầu hỏa, vậy quá dễ dàng. Giả mạo bầu rượu đeo trên lưng, khi bị tra xét, cũng có thể nói dùng để chữa bệnh. Tại quận Diên An đều dùng dầu hỏa chữa bệnh ngoài da, vấn đề thực sự không quá lớn.

Tiểu Viễn Tụng động tâm, phát hiện đó là vụ làm ăn tốt. Liền hỏi:

- Nếu nói cùng ta mua bán, vậy ta có thể được cái gì?

Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Chuyện này không phải điều quá khó, cho nên chúng ta đưa ra bảng giá không quá cao, chúng ta miễn tiên sinh một lần thương thuế.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy ra một thẻ bài bằng đồng đưa cho hắn:

- Đây là lệnh bài Tần Vương phủ, ví như khi tiên sinh trở về bị quân Đường tra thuế, chỉ cần đưa khối lệnh bài này ra, sẽ không cần phải nộp thuế. Sau khi trở về xin đưa lại lệnh bài và dầu hỏa cho ta.

Tiêu Viễn Tụng mừng rỡ, có lệnh bài miễn thuế, y tới quận Diên An một chuyến có thể tiết kiệm được hơn một nghìn tiền thuế. Y tiếp nhận lệnh bài nhìn một chút, bốn phía lệnh bài đều khắc hoa văn kỳ lân, chính diện chính là hai chữ Đường Phong, mặt trái là dãy số, một trăm chín mươi sáu.

Đường Phong chính là biệt hiệu của công sở tình báo của Tần vương, người bình thường sẽ không biết, thậm chí phần lớn quan viên triều đình cũng không biết, chỉ có rất ít người cao tầng rõ ràng. Loại thương nhân phổ thông như Tiêu Viễn Tụng càng không biết đến, y chỉ biết đây chính là lệnh bài của Tần Vương phủ, liền cẩn thận thu vào trong lòng.

- Sáng mai ta xuất phát, nhiều nhất nửa tháng sau ta mang dầu hỏa về đây.

- Ta đây chờ đợi tin tức tốt của tiên sinh.

Khóe miệng Trưởng Tôn Vô Kỵ nhếch lên tươi cười, nhưng trong dáng vẻ tươi cười của gã dường như cất dấu một tia băng lãnh khó có thể phát hiện.

*****

Tới buổi trưa, quán rượu Thái Nguyên Bát Phương vẫn làm ăn, khách ngồi chật cứng. Tiêu Tấn vẫn bình thường như trước, nhẹ nhàng đi vào quá rượu. Ngay cả y cũng đã quên, đích xác đây là lần thứ mấy y tới nơi này ăn.

Từ khi y uống say được chủ quan đích thân dẫn mình về phủ, y rất cảm kích đối với quán rượu này. Hầu như bữa trưa và bữa tối đều dùng tại nơi này, mỗi ngày hai lần, tiểu nhị và y vô cùng quen thuộc.

- A! Tiêu Tham Quân tới, mau mời lên lầu, vị trí này giữ lại cho ngài!

Tiêu Tấn cười ha ha, cho gã một đồng tiền:

- Phần thưởng cho ngươi!

Tiểu nhị cuống quít nhận lấy đồng tiền, khom người nói:

- Tạ ơn Tiêu Tham Quân ban thưởng! Tạ ơn ban thưởng!

Tiêu Tấn một mạch bước nhanh lên lầu hai, vừa vặn gặp Chưởng Quỹ:

- Ngô Chưởng Quỹ, Đông chủ các ngươi đâu?

- Đông chủ tại đây! Ta mời hắn tới cùng Tham Quân uống chén rượu?

- Thôi! Nếu như hắn bận, ta không quấy rầy hắn.

- Ai nói ta không thể đến!

Đông chủ quán rượu mặt mày rạng rỡ, từ xa chắp tay cười nói:

- Có thể cùng Tiêu huynh uống rượu, là điều thú vị nhất cuộc đời này. Tiêu huynh sao có thể cướp đi niềm vui của chúng ta nhanh như vậy?

Tiêu Tấn cười ha hả:

- Đã như vậy, mời ngồi chung!

Hai người quan hệ đã rất mật thiết, thậm chí thê tử của Lý Trọng Thủ ngày hôm nay cũng tới cửa bái phỏng thê tử của Tiêu Tấn, tặng một phần trọng lễ.

Hai người ngồi xuống, không cần dặn dò kẻ dưới, tiểu nhị đã mang rượu và đồ ăn tới. Bởi vì triều Tùy nghiêm cấm dùng rượu làm từ gạo, cho nên phần lớn các quán rượu lớn đều cung ứng rượu trái cây, phần lớn đều là rượu nho. Nhưng bọn họ đã trở thành bằng hữu tốt, Tiêu Tấn có thể uống một chút rượu làm gạo lưu lại từ trước.

Lý Trọng Thủ rót Tiêu Tấn một chén đầy, cười nói:

- Ngày hôm nay, hình như tâm tình Tiêu huynh rất tốt.

Tiêu Tấn uống hết chén rượu mỉm cười nói:

- Nói thế nào đây! Ta bỗng nhiên cảm thấy thông suốt một đạo lý, cái gì là quyền thế, chức quan cùng phú quý đều là hư vô. Chỉ có người nhà mới là đáng quý nhất. Ta dự định trong vòng năm nay đi Tương Dương bái tế tổ tiên.

Trong lòng Lý Trọng Thủ cười nhạt, bên ngoài nhìn Tiêu Tấn là người ngay thẳng, nhưng sau khi thân thiết, dần dần phát hiện không phải như vậy. Buổi chiều ngày hôm nay thê tử của chính mình tặng thê tử của y một pho tượng phật bằng ngọc. Thê tử y vui vẻ nhận, đây mới chính là nguyên nhân tâm tình hôm nay y rất tốt.

Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng trên mặt Lý Trọng Thủ vẫn toát ra dáng vẻ tươi cười, cố ý cảm thán:

- Đúng vậy! Tiền tài rất có ích, nhưng không thể giúp phụ mẫu sống lại, người đã chết bất quá cũng trở thành một khối như vậy. Quan trường thành đạt cũng thế, thương trường đắc ý cũng được, chẳng qua đều chỉ là loại cảm giác hư vinh. Hẳn là nên dùng một chút thời gian nghĩ tới vợ con, kẻo về già lại hối hận.

Hai người uống vài chén rượu, hẹn thời gian hai nhà cùng đi thắp hương bái phật, lúc này Lý Trọng Thủ mới đứng dậy cáo từ, vội vàng đi làm việc khác.

Tiêu Tấn vẫn như cũ dường như không có việc gì, ngồi trước cửa sổ tự châm tửu, thỉnh thưởng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Lúc này, một vị khách đi tới chắp tay nói:

- Vị sứ quân này là Sở Vương Ký Thất Tham Quân?

Tiêu Tấn sửng sốt, y liếc mắt nhìn vị khách này. Thấy tuổi hắn khoảng chừng hơn năm mươi, mặc một thân cẩm bào cũ, đầu đội mũ ô sa, râu méo nửa trắng nửa đen, dáng người cao gầy, phong thái ung dung, thoạt nhìn khí chất rất tốt, giống như xuất thân là người làm quan.

Tiêu Tấn cười cười:

- Tại hạ Tiêu Tấn, đúng là Sở Vương Ký Thất Tham Quân, tiên sinh có chuyện gì sao?

Vị khách vội vàng cười nói:

- Ta là bạn cũ của Sở Vương, vẫn muốn gặp Sở Vương, xin nói với Sở Vương điện hạ, hắn có thể gặp bạn cũ Phong Đức Di không?

Tiêu Tấn nghe người này xưng là Phong Đức Di đệ nhất ngự bút triều Tùy, không khỏi rung động, vội vàng đứng thi lễ:

- Hóa ra là Phong Xá Nhân, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu! Phong Xá Nhân mời ngồi!

Nam nhân này chính là cháu rể của Dương Tố Phong Đức Di. Thời gian dài gã đảm nhiện chức Nội Sử Xá Nhân, phần lớn thánh chỉ của triều đình đều do gã chấp bút cho nên được mệnh danh là đệ nhất ngự bút triều Tùy.

Sau thời Dương Quảng, Vũ Văn Hóa Cập phong gã làm Nội Sử Thị Lang, khi Vũ Văn Hóa Cập đầu hàng Lý Mật, tiếp tục nhậm chức Nội Sử Thị Lang. Nhưng gã không coi trọng Lý Mật, đầu tháng phụng mệnh đi sứ Lạc Dương, nhưng tại nửa đường nhân cơ hội bỏ trốn, vất vả tới Thái Nguyên.

Trong lúc đó gã cân nhắc giữa triều Đường và triều Tùy, nhưng cuối cùng chọn triều Tùy. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì gã là bạn cũ của Dương Nguyên Khánh, gã là người đầu tiên trong thiên hạ đầu tư vào Dương Nguyên Khánh. Khi Dương Nguyên Khánh còn năm tuổi, gã đã phát hiện Dương Nguyên Khánh không giống người tầm thường, có quan hệ mật thiết như vậy, tại sao gã không lợi dụng.

Đi tới Thái Nguyên, gã cũng không tiến nhập quán Quy Tùy, gã có giao tình mật thiết với Dương Nguyên Khánh, làm sao có thể ở cùng một chỗ với đám quan viên thất hồn lạc phách kia chứ?

Nhưng lưu lạc vài ngày bên ngoài, gã phát hiện không được gì, ngay cả Sở Vương phủ gã cũng không thể tiếp cận, càng không thể lưu tin tức tới Sở Vương phi. Vạn bất đắc dĩ, gã lưu lại quán Quy Tùy, mười ngày nay hắn không nhận được bất cứ tin tức gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.