Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 17: Chuyện quan trọng nhất là con phải vui vẻ




Thổ phỉ cái gì chứ, anh vốn là Đại Ma Vương!

Nhưng. . . . . .

Vuốt đôi môi, hồi tưởng lại bộ dáng Tề Tán Nhân khi giày vò đôi môi cô thành vừa hồng vừa sưng, Lý Tịnh Á xấu hổ đến nỗi ngay cả ngón chân cũng co lại, rồi lại ngọt ngào không ngừng cười khúc khích.

Suy cho cùng là anh đang có ý tứ gì? Cô cũng không phải là bạn gái của anh, tại sao có thể hôn cô?

Đối với anh mà nói, kiss có lẽ không tính là gì, nhưng đối với cô mà nói. Lại có ý nghĩa phi phàm, tại sao anh có thể không chịu trách nhiệm mà hôn cô như vậy? Nụ hôn đầu tiên không đủ, nụ hôn thứ hai, nụ hôn thứ ba, nụ hôn thứ tứ. . . . . . Trời ơi! Từ tối thứ bảy bị anh chặn lại, hơn nữa chủ nhật bị quấn một ngày, kiss quả thật trở thành món ăn vặt của anh, đến tột cùng cô bị anh hôn mấy lần cũng không đếm được!

Nói kiss, anh thật đúng là một cao thủ, từ đó có thể biết, anh nhất định kinh nghiệm rất phong phú với phụ nữ! Cô vuốt vuốt ngực, trong lúc này cảm thấy thật không thoải mái.

"Có vấn đề."

"Sai lầm rồi, chính xác mà nói phải là trúng số độc đắc."

Kinh ngạc thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn trở lại thực tế, Lý Tịnh Á thấy hai người bạn thân một trái một phải nằm ghé vào bàn làm việc của cô, kinh sợ thất thanh thét chói tai, lúc đó, Âu Dương Hỉ Nhi và Tần Tinh Tinh cũng bị hù sợ, hai người đồng thời nhảy lên, lùi lại vài bước.

"Gặp quỷ, kêu lớn tiếng như vậy làm gì?" Bộ dạng Âu Dương Hỉ Nhi sợ sệt vỗ ngực.

"Hai chúng tớ đáng sợ như thế sao?" Ánh mắt Tần Tinh Tinh sắc bén khiến người ta khiếp đảm.

"Tớ. . . . . . Thật xin lỗi..., hai người các cậu đột nhiên nhiệt tình với tớ như vậy, tớ nhất thời phản ứng quá mức rồi." Lý Tịnh Á chắp tay trước ngực liên tiếp hành lễ tạ lỗi, cô chưa bao giờ là nhân vật tiêu điểm, dĩ nhiên chưa từng nghĩ qua loại tình huống này sẽ phát sinh trên người mình.

Vuốt cằm, Âu Dương Hỉ Nhi càng nhìn càng xác định. "Tớ thấy Tinh Tinh thật sự nói trúng rồi, cậu trúng số độc đắc."

Chớp chớp hai mắt, đại não của cô chậm chạp không phản ứng kịp. "Trúng số độc đắc gì?"

"Cậu thật sự gặp được đối tượng kết hôn rồi." Ngược lại Âu Dương Hỉ Nhi đặt mông ngồi ở trên bàn làm việc, còn Tần Tinh Tinh thì kéo một cái ghế ngồi xuống.

"Đối tượng kết hôn? Các cậu đang nói đùa sao? Tớ lại không phải là máy móc, sao động tác có thể nhanh như vậy?" Thật là muốn khóc, cô lại không có hùng tâm tráng chí (ý chí kiên cường), tại sao tiền đồ lại gập ghềnh như thế? Chẳng những xem mắt không thuận lợi, còn chọc phải Đại Ma Vương Tề Tán Nhân, kết hôn giống như cách cô càng ngày càng xa vời.

Âu Dương Hỉ Nhi kinh ngạc vỗ vỗ tay."Cậu trở nên rất hài hước!" d.i.e.n.d.a.n L[Ê] Q[U]Ý Đ[Ô]N

Cười ha ha. Lý Tịnh Á chán nản nằm sấp xuống. "Đây là tìm niềm vui trong đau khổ."

"Xem mắt thật sự một chút kết quả cũng không có?" Âu Dương Hỉ Nhi như có vẻ đăm chiêu chau mày lại, kinh nghiệm nói cho cô biết, khắp mặt người phụ nữ này tản ra hơi thở đang yêu.

"Trước tiên tớ muốn uống một ly cà phê." Lý Tịnh Á khẩn trương đi vào phòng bếp tránh né ánh mắt của bạn tốt.

Mặc dù "Thích đẹp" chỉ có 20 bình (*), nhưng vì để tạo cảm giác gia đình, họ thà hy sinh những không gian khác, cũng không thể bạc đãi phòng bếp và phòng hóa trang, hai địa phương này được sửa chữa thành gian phòng làm việc rộng rãi thoải mái nhất.
(*) Phép đo của Nhật Bản cho 36 mét vuông là một bình.

Mười phút sau, Lý Tịnh Á bưng ba ly cà phê ra, Tần Tinh Tinh cùng Âu Dương Hỉ Nhi rất ăn ý đồng thời lấy đồ ăn vặt được cất giữ ra, ba người ngồi ở bàn hội nghị.

Bàn hội nghị sát bên cửa sổ, bồn hoa xuân ý dào dạt (xanh tươi tốt) được xếp ngay ngắn ngăn cách bàn làm việc và khu vực khác, nơi này là địa phương họ họp thảo luận công sự, cũng là địa phương họ dùng cơm và uống trà chiều.

Cầm ly cà phê, Lý Tịnh Á không còn hơi sức thở dài. "Giống như bát tự của tớ xung khắc với xem mắt, đường xem mắt của tớ vẫn luôn không thuận lợi."

"Tớ thấy đăng báo rõ ràng dứt khoát hơn." Tần Tinh Tinh vẫn nói cùng một câu.

"Haiz! Cậu sẽ không thật sự bắt tớ làm ra chuyện mất mặt như vậy."

"Dù sao cũng lãng phí thời gian không bằng nghĩ chuyện tốt khi đăng báo." Hiển nhiên Tần Tinh Tinh không muốn cho ý kiến, cô mở một bọc bánh su kem ra, bắt đầu từ từ hưởng thụ.

Âu Dương Hỉ Nhi gật đầu phụ họa."Không sai, thời gian là vàng bạc, từ khi cậu hô to sẽ xem mắt cho đến bây giờ cũng đã một hai tháng rồi, có thể buông tha."

Thành thật mà nói, cô đối với ý nghĩ xem mắt đã sinh lòng dao động, Tề Tán Nhân đảo loạn hồ xuân thủy (tình cảm nam nữ) trong cô, cô còn có thể chuyên tâm xem mắt sao? Hiện tại, cho dù lúc xem mắt không nhận được điện thoại của Tề Tán Nhân, liều mạng phá rối cô xem mắt, nhìn thấy đối tượng xem mắt, cô chỉ sợ lại nhớ đếnTề Tán Nhân, thậm chí sẽ không tự giác so sánh bọn họ cùng Tề Tán Nhân, dưới tình huống này, làm sao xem mắt có thể có kết quả tốt?

Nhưng đối mặt với bạn tốt, Lý Tịnh Á vẫn rất kiên trì. "Xem mắt vốn cũng không phải một hai lần là có thể thành công."

"Không phải mới vừa rồi cậu còn nói bát tự xung khắc với xem mắt sao?"

"Tớ chỉ nói 『 giống như 』, nếu như kiên trì bền bỉ, thì sẽ tìm được ứng cử viên ông xã đầu tiên trong cảm nhận của tớ."

Trợn trắng cả mắt, hiển nhiên Âu Dương Hỉ Nhi rất xem thường, đột nhiên có một tia chớp đánh trúng đại não, cô nhớ tới tình cảnh ban đầu mình và Hoắc Duyên Lãng gặp nhau."Có, tớ bỗng nghĩ đến một chủ ý, cậu theo tớ đi tham gia buổi tiệc thời thượng."

"Buổi tiệc thời thượng? Tớ không muốn, chính cậu nói ghét nhất cái loại tiệc thượng lưu đó, tại sao lại kéo tớ xuống nước?" Cô sợ nhất trường hợp có nhiều người, huống chi còn là một trường hợp thế giới bất đồng với cô. Tuy nói gia cảnh của cô không tệ, cha là chuyên viên tính toán (*), mẹ là kế toán, nhưng mà, bọn họ và xã hội thượng lưu vẫn là không hợp.
(*) Chuyên viên thống kê, tư vấn bảo hiểm, nếu mọi người hay xem phim Trung Quốc, Đài Loan thì chắc cũng thấy qua nghề này rồi.

"Tớ cực kỳ chán ghét, nhưng vì hạnh phúc cả đời của bạn tốt, tớ có thể hy sinh."

"Ngàn vạn lần không cần vì tớ mà hy sinh dâng hiến, tớ chính là đảm đương không nổi." Ưu điểm lớn nhất của cô chính là biết phân lượng của mình, nên không cưỡng cầu, cũng sẽ không liều mạng truy đuổi.

"Tớ không ngại, tại sao cậu phải khách khí như vậy?"

"Tớ hoàn toàn không thích hợp tham gia cái loại tiệc thời thượng đó, cậu hy sinh dâng hiến vì tớ làm gì?"

"Tinh Tinh, nói một câu, không cần chỉ lo uống cà phê ăn điểm tâm." Nhưng Tần Tinh Tinh vẫn như cũ bất vi sở động (*) tiếp tục một ngụm cà phê một miếng bánh su kem, Âu Dương Hỉ Nhi không thể làm gì khác hơn là nằm sấp cả người qua lấy đi cà phê bánh su kem của cô. "Cậu cũng đồng ý xem mắt sẽ tốt hơn?"
(*) Không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

"Những cậu ấm có tiền kia không thích hợp với Tiểu Tịnh." Tần Tinh Tinh không phải cố ý kéo chân sau Âu Dương Hỉ Nhi, con cừu nhỏ gặp phải con nhà giàu, kết cục chỉ có một —— cả đời con cừu nhỏ vì con nhà giàu chảy nước mắt —— thảm!

Lý Tịnh Á rất dùng sức gật đầu một cái, đồng thời vỗ tay phụ họa.

Trợn mắt nhìn người phụ nữ không nể mặt đó một cái, Âu Dương Hỉ Nhi khiêu khích nhíu mày. "Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đăng báo tìm chồng sao?"

"Nếu như tớ mà đăng báo tìm chồng, đại khái sẽ bị người ta xem thành kẻ điên."

"Không sai, nếu không thể đăng báo tìm chồng, bát tự của cậu quá xung khắc với xem mắt, không thể làm gì khác hơn là cố gắng chạy đi nhận thức thêm một số người đàn ông hoàng kim còn độc thân."

Cô chỉ nói là "Giống như", làm gì phải cường điệu bát tự của cô quá xung khắc với xem mắt? Chỉ là, đường xem mắt của cô cũng là tràn đầy bụi gai, nếu như tiếp tục ôm chặt hi vọng với xem mắt, thật sự không có ý nghĩa.

"Được rồi, chờ sau khi mẹ tớ chấm dứt việc giúp tớ an bài xem mắt, tớ sẽ nghiêm túc suy tính một chút." Còn ba lượt xem mắt mẹ già giúp cô an bài, mặc kệ như thế nào, ít nhất cô cũng nên nghiêm túc một lần, có lẽ cứ như vậy một lần, chuyện xem mắt của cô có thể nở ra đóa hoa xinh đẹp, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, cô phải nghĩ biện pháp ngăn cản Tề Tán Nhân gọi điện thoại quấy rầy cô.

*****************

Trừ lần đầu tiên, chuyện xem mắt của cô có thể nói là một cuộc lại một cuộc tai nạn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Không phải ngày xem mắt, khoảng năm giờ, Tề Tán Nhân sẽ điện thoại tới hỏi cô bữa tối ăn cái gì, mặc dù là đáp án nghìn bài một điệu, cô vẫn phải kiên nhẫn trả lời anh, cô phải về nhà bồi cha mẹ già ăn cơm, chỉ là, tính ngang bướng kiên cường của anh luôn là kiên trì đợi cô về nhà, cho đến khi cô thuận theo ý tứ của anh, anh mới thỏa mãn kết thúc cuộc gọi.

Nếu như vậy mà có thể giải quyết được anh, cô cũng nhẹ nhõm, nhưng mà hơn ba mươi phút, anh sẽ lại gọi cú điện thoại thứ hai, lần này là vì sửa đổi món ăn của bữa tối, không sao cả, anh nghĩ như thế nào thì như thế đó, nhanh kết thúc cuộc gọi là được rồi.

Chưa tới ba mươi phút sau, anh lại điện tới, lần này là hỏi lúc nào thì cô về nhà, có lầm hay không? Cô vừa mới ngồi xuống trong nhà hàng Tây của khách sạn, menu cũng còn chưa tới tay, nhưng không cho thời gian, anh đã kết thúc, được rồi, chín giờ rất tốt.

Cô nghĩ, vào lúc này chỉ muốn có thể an tâm ăn bữa cơm mà thôi, nhưng mười phần sai, kế tiếp không đến mười phút anh sẽ gọi một cuộc điện thoại, thúc giục cô sớm trở về một chút, liên tục kêu đói bụng, làm sao buổi xem mắt của cô có thể tiếp tục kéo dài nữa? Cuối cùng đương nhiên là tìm lý do nói xin lỗi rồi rời đi.

Sau khi chuyện như vậy xảy ra một lần, cô đã rút ra được kinh nghiệm, tuy nhiên một lần lại một lần dung túng anh tùy hứng. . . . . . Tự trách mình mềm lòng, không có biện pháp quyết tâm ngoan độc đối với anh, giống như cũng không phải là chuyện như vậy, cô không muốn suy nghĩ sâu xa, nghĩ quá nhiều, đầu óc sẽ càng hỗn loạn.

Buổi xem mắt hôm nay quyết không thể bị phá hỏng, không chỉ vì mẹ già khổ tâm, còn có ngày đó bị Tề Tán Nhân chặn lại, cô còn chưa kịp đến nơi hẹn, không thể không nói dối cơ thể cô khó chịu, buổi xem mắt cách một ngày cũng bị hủy bỏ, chuyện này mẹ già trên miệng thì tha thứ rồi, nhưng lại không tránh khỏi một phen oán trách.

Mười phút nữa là năm giờ, cô tắt di động, khiến Tề Tán Nhân không có biện pháp quấy rầy cô nữa, cô có thể yên lặng xem mắt, nhưng mà, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa của thực tế.

Đúng năm giờ, khi cô thật xinh đẹp mở cửa đi ra, Tề Tán Nhân đã đứng ở ngoài cửa đợi cô.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Lý Tịnh Á hoảng sợ đến mức đầu lưỡi cũng cứng cả lại, bởi vì lúc trước mình trốn tránh anh, anh chỉ chặn cô lại thật tốt, chính là tuần lễ này cô thật biết điều, ngày ngày nấu cơm cho anh, tại sao người đàn ông này còn ra một chiêu như vậy?

"Chúng ta đi thôi!" Tề Tán Nhân bá đạo nắm lấy tay cô đi về phía thang máy.

"Anh đang làm gì vậy? Đưa tôi đi đâu?" Cuối cùng Lý Tịnh Á cũng nhớ đến phải phản kích, không ngừng kéo Tề Tán Nhân đang nắm tay cô không buông, ý đồ ngăn cản bước chân của anh, nhưng con cừu nhỏ không địch lại con sói lớn, cô không chút nào lay động được năng lực của anh, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là mang thái độ khiêm nhường ra. "Buông tôi ra, tôi phải về nhà."

"Vắng họp bữa tối một lần, ba mẹ em sẽ không vì vậy với mà đoạn tuyệt quan hệ với em."

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi hẹn bạn, muốn cùng bạn đi ra ngoài ăn bữa tối." Cắn răng một cái, cô vẫn là cam chịu số phận nói ra toàn bộ tình hình thực tế, bằng không không cách nào thoát thân.

Bấm nút thang máy xuống lầu, anh nghiêng thân xoay người dựa vào cô, hai người trán chạm trán. "Khó trách anh cảm thấy lỗ mũi của em trở nên càng vểnh càng ưỡn, thì ra là em giống như tượng gỗ nhỏ thỉnh thoảng thích nói dối."

"Tôi nào có? Tôi. . . . . . Tôi là bất đắc dĩ." Cô hốt hoảng vuốt lỗ mũi, có không? Mỗi ngày cô đều soi gương, tại sao lại không có phát hiện?

Người phụ nữ này thật sự quá đáng yêu, làm sao lại dễ bị lừa như vậy? Nghiêng đầu ở đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm khẽ mở của cô, anh trêu đùa khẽ thở ra một hơi, trong nháy mắt mặt của cô đỏ rực giống như anh đào, anh vui vẻ nhếch môi cười. "Em hủy bỏ bữa tối đi."

". . . . . . Hả?" Cô mất hồn mất vía chớp chớp mắt, đầu óc vẫn còn ở trạng thái đờ đẫn.

Cửa thang máy mở ra, anh kéo cô đi vào, nhấn bãi đậu xe tầng hầm lầu hai. d~đ L;ê Q;Uý Đ;ôn

Nhìn cô vẫn chưa phục hồi tinh thần, anh cũng không ngại phiền toái thuật lại một lần thật tốt. "Nhờ khoa học kỹ thuật ban cho, em tùy thời có thể dùng di động hủy bỏ ước hẹn bữa tối."

"Cái gì? Hủy bỏ ước hẹn bữa tối? Này, anh đừng nói giỡn, như vậy rất không lễ phép." Nếu như hôm nay lại hủy bỏ buổi xem mắt, coi như cô không bị mẹ già cắt thành tám khúc ném vào trong biển làm mồi cho cá mập, cũng sẽ bị chỉnh rất thảm!

"Con người luôn khó tránh khỏi sẽ gặp phải tình huống đột phát, tốt nhất em hãy giải thích với đối phương, tin tưởng đối phương sẽ tha thứ."

Thật là muốn khóc, tình huống này nói cô phải giải thích như thế nào? Còn nữa, ở trước mặt anh gọi điện thoại cho đối phương, chẳng phải là cô sẽ bị lộ tẩy sao? "Điện thoại di động của tôi bị hư, hiện tại không có biện pháp liên lạc với đối phương."

Đến tầng hầm lầu hai, cửa thang máy mở ra, anh kéo cô đi ra, đồng thời dùng hộp điều khiển từ xa mở cửa xe ra, không chút hoang mang lần nữa quay đầu lại cười một tiếng với cô. "Chuyện này không phải rất đơn giản sao, có thể cho em mượn điện thoại di động của anh."

"Không, không cần!" Ngu ngốc! Tại sao cái đầu này của cô không thể thông minh một chút? Người hiện đại gần như mỗi người một máy, điện thoại di động của cô "Hư", tổng cũng không đến nỗi của anh cũng hư theo!

"Tại sao? Chẳng lẽ điện thoại di động của em vẫn có thể sử dụng sao?" Mở cửa xe chỗ ghế lái phụ ra, anh thu xếp cho cô thật tốt, hơn nữa còn nịt dây an toàn. Bảo đảm cô sẽ không dễ dàng bỏ chạy.

"Đúng vậy. . . . . ." Vội vàng im miệng, Lý Tịnh Á bối rối nhìn anh, thật là muốn đụng đầu, đến mở miệng thế nào cô cũng ngốc hết biết? Nhưng mà, anh giống như không nghe thấy đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Cho xe chạy, nịt dây an toàn, anh thương lượng đưa ra một kết luận rất tốt. "Em gọi điện thoại, hay là không gọi điện thoại, anh đều tôn trọng em."

Không đến nơi hẹn, cô sẽ gặp xui xẻo, nếu như mà nói người ta ở nơi đó chờ cả đêm, cô sẽ như thế nào?

Rùng mình một cái, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng mẹ già sẽ xử trí cô như thế nào, cần phải gọi điện thoại hủy bỏ bữa tối, nhưng khi anh dựng thẳng lỗ tai nghe tình hình cô nói điện thoại, cô mở miệng với đối phương như thế nào?

Khi cô rơi vào trận đánh, Tề Tán Nhân đột nhiên lái xe về phía ven đường rồi dừng lại, tỏ rõ mình muốn xuống xe mua đồ, để một mình cô ở trên xe, vào lúc này cuối cùng cô cũng chờ được cơ hội gọi điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.