Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 11: Thử xem




Liễu Tàn Dương đáp xuống đỉnh núi, nơi này có khu vực gieo trồng tiên thảo linh dược, mùi thuốc nồng đậm bao phủ cả ngọn núi, nơi này là nơi một môn phái tu tiên gieo trồng linh thảo.

- Được rồi, đây là nơi tốt.

Liễu Tàn Dương cảm thụ linh lực nồng đậm, cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.

Dược viên này bao phủ cả đỉnh núi, nơi đây có cổ thụ che trời, có sơn sâm sinh trưởng mấy trăm năm, linh thảo gieo trồng trong khu vực này cực kỳ có linh tính, dễ dàng luyện đan.

Bên trái dược viên có một ngôi nhà đá, một tiểu đồng đang ngồi trên ghế nghiên cứu công pháp.

Liễu Tàn Dương đáp xuống dược viên, hắn đi đến một cây đại thụ rỗng ruột, sau khi bố trí Tụ Linh Trận chung quanh đại thụ, hắn lại tiến vào bên trong cổ thụ, linh lực nơi đây vô cùng sung túc, hắn toàn lực vận chuyển Du Long Đại Pháp hấp thu linh lực nơi đây.

Năm ngày sau, tiểu đồng trông coi dược viên kinh ngạc phát hiện, rất nhiều dược linh lại tăng trưởng thêm vài năm, tình huống cực kỳ cổ quái, cực kỳ hiếm thấy, nhưng sư phụ đã đi đến sơn môn luyện đan, mình cũng không thể hỏi thăm sư phụ được.

Tiểu Đồng đi lại trong dược viên, hắn quan sát các linh thảo quen thuộc, càng đi về phía trung tâm càng có nhiều dược linh, cuối cùng tiểu đồng đứng trước cổ thụ che trời.

- Ồ! Nó sống thế nào?

Cổ thụ này đã chết được vài năm, tiểu đồng thường xuyên chặt bỏ cành khô nhóm lửa, nhưng hiện tại toàn thân cổ thụ tỏa ra màu xanh mơm mởn, những chạc cây khô héo đã đâm chồi nảy lộc.

Tiểu đồng đi chung quanh, cẩn thận quan sát những biến hóa nhỏ bé.

- Thật quái lạ, chờ sư phụ quay về về, ta sẽ hỏi một chút!

Tiểu Đồng đồng rời đi, hắn quay về nhà đá, chỉ cần linh dược không chết thì đó chính là chuyện tốt, hắn không cần nghĩ nhiều về các việc khác.

Liễu Tàn Dương chậm rãi mở hai mắt ra, linh lực trong người đã bổ sung năm thành, lại cần một ít thời gian, linh lực sẽ khôi phục toàn bộ, thần thức Liễu Tàn Dương tập trung vào chân núi.

Dưới núi có một thanh niên lưng cõng đại kiếm từng bước tiến lên núi, đang đi vào môn phái tu tiên này.

- Không ngờ là Trọng Lâu.

Mấy năm trước, Liễu Tàn Dương rất thường thức tiểu tử ngoại viện này, năm đó hắn đột nhiên biến thành hắc mã tiến vào top mười ngoại viện, sau đó có tư cách tiến vào nội môn Vô Lượng môn.

Chẳng lẽ hắn có thù oán với môn phái tu tiên này?

Không gặp vài năm, Trọng Lâu vậy đã đột phá Trúc Cơ sơ kỳ, tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, thiên phú và tính dẻo cỡ này, ngay cả Liễu Tàn Dương cũng phải khâm phục.

Rốt cuộc Trọng Lâu đi vào sơn môn, hắn nhìn thẳng vào đám người đang đứng trước cửa.

- Hôm nay, ta sẽ báo mối hận đoạt bảo!

Tuy đám người kia sợ hãi thế lực Vô Lượng Môn, nhưng nếu Trọng Lâu giết đến tận cửa, bọn họ không thể không ra tay nghênh địch.

Chiến đấu lập tức bộc phát.

Kiếm khí tung hoành, phù chú va chạm.

Trọng Lâu dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ đấu với mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ không lâm vào hạ phong.

Trong chiến đấu, Trọng Lâu lại thi triển rất nhiều đạo thuật, tế ra rất nhiều phù bảo và các thủ đoạn xảo diệu.

- Trọng Lâu phát triển rất nhanh, nhanh đến mức kinh người, nhất là những phù bảo tầng tầng lớp lớp kia, tuy phẩm cấp không cao nhưng số lượng rất nhiều, chỉ sợ hắn đã đạt được kỳ ngộ không nhỏ.

- Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ, tầm mắt cũng chưa đạt.

Nếu nói Trọng Lâu gặp kỳ ngộ lớn nhất, như vậy không gì có thể vượt qua Liễu Tàn Dương là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa chỉ điểm.

Tuy Trọng Lâu hung hãn, có rất nhiều phù bảo, nhưng khi đối mặt với vài tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cảnh giới kém hơn người ta, hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.

Trọng Lâu miệng mũi trào máu, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng.

Hắn chống đại kiếm thở hổn hển, máu tươi chảy dọc theo đại kiếm xuống đất.

Đám tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của môn phái này cũng trọng thương.

Trong giây lát, Trọng Lâu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào các cường địch, hắn ném đại kiếm ra xa, sau khi đại kiếm rơi xuống đất lập tức nghiền nát, bộc lộ các loại phù chú bên trong.

Rầm rầm rầm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra khắp bốn phía.

Trọng Lâu thừa cơ khống chế phi kiếm bỏ chạy xuống núi, không quay đầu nhìn lại lần nào.

Một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ kéo thân thể tổn thương đuổi theo.

Liễu Tàn Dương thu hồi thần thức.

Mỗi người đều có đường của mình, Liễu Tàn Dương cũng có đường của mình, Trọng Lâu không nên phụ thuộc vào người khác.

Liễu Tàn Dương không biết Trọng Lâu trải qua cái gì, mấy năm trước hắn vừa tiến vào ngoại viện Vô Lượng Môn chỉ là thiếu niên ngây thơ mà thôi, bây giờ đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ sát phạt quyết đoán.

Lại qua mười ngày, Liễu Tàn Dương cảm giác linh lực bao phủ khắp toàn thân, Liễu Tàn Dương chứa đựng linh lực gấp trăm lần tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, có thể so với tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Liễu Tàn Dương thả thần thức ra, nói thầm:

- Ngươi tiểu tử này.

Trọng Lâu lại giết đến, trong mười ngày này, cứ cách ba ngày Trọng Lâu sẽ khởi xướng thế công đánh vào môn phái tu tiên, sau khi bị thương lập tức chạy đi.

Môn phái tu tiên này bị Trọng Lâu giày vò khổ không thể tả, đệ tử trong môn phai bị giết hơn phân nửa, bảy tên tu sĩ Trúc Cơ cũng chỉ còn lại ba người.

Tu tiên giới là nơi tín ngưỡng luật rừng, nếu như không có lực lượng, sớm muộn gì cũng gặp khó khăn.

Liễu Tàn Dương nhớ đến thời gian mình bị phong ấn ba ngàn năm, đó là thời điểm nhật nguyệt vô quang, cô đơn làm bạn.

- Tự giải quyết cho tốt.

Liễu Tàn Dương phóng lên trời, về phần Trọng Lâu là chết là trốn, Liễu Tàn Dương không can thiệp.

Nếu hắn bị giết, đây là kiếp số của hắn, nếu như không có nắm chắc tuyệt đối, cũng đừng nên đụng vào đối thủ mạnh hơn mình.

Liễu Tàn Dương rời đi...

Tiểu đồng trông coi dược viên lúc này sống trong sợ hãi, ba ngày trước có một tin tức giống như sấm sét giữa trời quang xuất hiện, thế giới tinh thần của hắn sụp đổ.

Sư phụ bị người ta đánh chết.

Thế giới vẫn nhiều màu sắc rực rỡ như trước, nhưng thế giới của hắn đã bị tàn phá.

Trong thế giới này, cuộc sống của ai cũng độc nhất vô nhị, nhưng không ai biết trước tai họa sẽ xuất hiện lúc nào.

Liễu Tàn Dương rời đi, hắn chỉ là khách qua đường quan sát chuyện xảy ra trong nhân sinh của người khác.

Một ngày này, Liễu Tàn Dương quay về ngọn núi bảy mươi hai.

Trấn Tiên Hiệp, đây là nơi tu sĩ Trúc Cơ tụ tập, Liễu Tàn Dương mới vừa vào trấn Tiên Hiệp đã nghe tin tức có linh bảo xuất thế, lập tức sinh ra hứng thú.

Linh bảo cũng phân ra nhiều loại, trong đó thứ hấp dẫn Liễu Tàn Dương lớn nhất chính là tiên thiên linh bảo, trời sinh đất nuôi, ngàn năm không gặp, có thể tăng một đại cảnh giới, nguyên nhân Liễu Tàn Dương kết thù với Vân Cư Tự chính là vì tiên thiên linh bảo.

Còn có linh bảo do đại tu sĩ, tinh quái đẳng cấp cao đào tạo ra, pháp bảo thượng phẩm có linh trí cũng được tính là linh bảo.

Bởi vì nó, Liễu Tàn Dương từ Nguyên Anh sơ kỳ tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ, cũng bởi vì nó hắn mới bị Vân Cư Tự ám toán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.