Thời điểm bọn họ chuẩn bị tiến vào mây mù chi cảnh, Sở Nghi Nhân rốt cuộc cảm giác được khung cảnh có chút quen thuộc.
“Đây......đây không phải là nơi ta cùng Tố Dĩ từng sinh sống sao?” Sở Nghi Nhân khiếp sợ nhìn màn sương mù dày đặc trước mắt.
“Làm sao có thể biến thành như vậy? Thời điểm chúng ta đi vẫn là một mảnh thổ địa trụi lủi a.”
Mạc Duật đem một mảnh lá cây vứt vào trong. Phiến lá kia nháy mắt liền héo rũ, cuối cùng biến thành tro tàn. Sở Nghi Nhân lập tức thay đổi sắc mặt, sương mù này cư nhiên có độc.
Mạc Duật lạnh lùng nhìn Sở Nghi Nhân, nàng kinh ngạc chống lại tầm mắt của hắn:
“......Mạc Duật, ngươi muốn ta đi vào?”
Nàng kinh hoảng nói:
“Ta không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, sao tự dưng liền......tự dưng liền biến thành khói độc......?”
Nàng nắm chặt nắm đấm, lại buông ra, cố lấy dũng khí nói:
“Nếu ta là từ bên trong đi ra. Ta sẽ không sợ đám sương mù này, ta đây.....vào trong xem đi!”
Sở Nghi Nhân nhắm chặt hai mắt, thấy chết không sờn tiến lên một bước. Đột nhiên, nàng nghe được đằng sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Duật đang sắc mặt ngưng trọng nhìn phía sau.
Đảo mắt, một đám người liền xuất hiện. Bọn họ vây quanh Mạc Duật, không trung tràn ngập sát khí, đều vận sức chờ động thủ.
“Sở cô nương mau tới đây, đừng để ma đầu kia bắt đến!”
“Vất vả Sở cô nương chỉ đường cho chúng ta, hiện tại cô nương đã an toàn.”
“Sở cô nương, đừng sợ, có chúng ta ở đây, hắn sẽ không thể thương tổn ngươi!”
Sở Nghi Nhân trợn tròn mắt. Bọn họ giống như xem nàng thành nằm vùng, muốn hãm hại Mạc Duật. Nàng liều mạng lắc đầu:
“Ta không có chỉ đường......Các ngươi hiểu lầm, Mạc Duật hắn không...vẫn chưa giết người. Hắn là người tốt......Các ngươi......”
Sở Nghi Nhân còn chưa nói dứt lời, đã bị đám người kéo vào vòng bảo vệ bên trong. Nàng hai mắt đỏ bừng nhìn qua, phát hiện bọn họ thế mà đã bắt đầu động thủ.
“Mau dừng tay! Mạc Duật chuyện gì cũng chưa làm. Hắn chỉ là muốn đi cứu Tố Dĩ mà thôi......Đừng đánh nữa......”
Thương thế của Mạc Duật vẫn chưa khang phục, vừa phải che chở Tố Dĩ, vừa phải ngăn cản kẻ thù bên ngoài, thập phần miễn cưỡng mới chống đỡ được, chỉ sau chốc lát liền vết thương chằng chịt. Sở Nghi Nhân đã khóc đến không thể nói nên lời. Lúc này, La Chi Hoán xuất hiện, trầm giọng an ủi nàng:
“Đừng khổ sở, bọn họ chỉ muốn bắt lại Mạc Duật. Hiện tại tính tình của hắn quá mức tàn bạo, làm cho hắn an tĩnh một chút cũng tốt. Chung quy hắn vẫn là nhân loại, bọn họ sẽ không giết hắn.”
“Bọn họ thật sự sẽ không thương tổn Mạc Duật sao?”
Thấy La Chi Hoán lắc đầu, Sở Nghi Nhân vẫn tự trách nói:
“Đều là lỗi của ta, là ta tiết lộ hành tung, mới làm cho người ta phát hiện ra hắn......”
Thể lực của Mạc Duật dần dần chống đỡ hết nổi. Lúc này, Tố Dĩ trong tay hắn phát ra lục quang, đem hai người bao phủ bên trong. Mọi người chỉ cảm thấy hào quang này dị thường chói mắt, đều tránh né. Thời điểm bọn họ có thể mở mắt, liền phát hiện Mạc Duật đã biến mất vào trong sương mù.
Sương mù có độc, bọn họ không dám tới gần, không thể xác định Mạc Duật sinh hay tử, chỉ có thể hung hăng mắng một câu rồi rời đi. Mà Sở Nghi Nhân còn đang sững sờ tại chỗ. Nàng do dự một lát, muốn đi theo vào, lại bị La Chi Hoán ngăn cản.
“A Hoán, Mạc Duật đã đi vào. Hắn không biết đường, ta muốn đi vào chỉ dẫn cho hắn......”
“Nghi Nhân đừng lo lắng, không phải nói hoa yêu Tố Dĩ trên tay hắn cũng từ nơi đó đi ra sao. Có Tố Dĩ ở đó, sẽ không có việc gì.”
Sở Nghi Nhân cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt tiều tụy:
“Nhưng ta không biết khí độc này có ảnh hưởng đến hắn hay không, Tố Dĩ lại không thể hoạt động, chỉ có ta mới có thể giúp hắn.”
“Chúng ta chờ những người này đi hết rồi nói sau. Hiện tại nếu chúng ta mạo muội đi vào, sẽ khiến bọn họ chú ý.”
“Bọn họ còn ở đây sao? A Hoán, chàng sẽ không bị phát hiện chứ?” Sở Nghi Nhân khẩn trương dò xét bốn phía, quả nhiên phát hiện có vài tia hơi thở của nhân loại.
La Chi Hoán trấn an nàng:
“Đừng lo lắng, ta ẩn giấu rất kỹ, bọn họ không phát hiện.”
“A Hoán thật lợi hại, ta đây nghe lời chàng, đợi vài ngày nữa đi.”
******
Lúc Mạc Duật mở mắt ra, phát hiện hắn đã xuyên qua sương mù, đứng trên một mảnh hoàng thổ rộng lớn vô ngần, mênh mông bát ngát. Nơi này không có gió, không có mưa, càng không có hết thảy sinh vật. Những nơi tầm mắt có thể phóng đến đều là hoang vu.
Đây là nơi mà trước kia Tố Dĩ vẫn ở, cô tịch qua trăm ngàn năm. Nàng như thế nào vượt qua được đâu! Trong lòng Mạc Duật trào ra một cảm xúc khôn kể. Nếu muốn giúp nàng lại một lần nữa tu hành, liệu hắn còn có thể chờ được đến một ngày kia hay không.
Cho dù đã muốn hiểu thấu đáo đạo pháp, nhưng tuổi thọ của nhân loại vẫn như cũ hữu hạn. Hắn có bao nhiêu cái một trăm năm có thể làm bạn với nàng......
Mạc Duật vẫn đi về phía trước. Hơi thở quen thuộc kia càng ngày càng gần, đó là của Tố Dĩ lưu lại......
“Tố Dĩ? Tỉnh rồi sao?”
Đóa hoa trong tay lặng lẽ mở ra. Hai phiến lá cây vươn lên, giống như đang lười biếng duỗi thắt lưng. Đầu hoa trái phải lung lay một chút, tựa hồ muốn hô hấp thật sâu bầu không khí quen thuộc. Ngay cả Mạc Duật cũng cảm giác được tâm tình thư sướng của nàng, thanh âm nhu hòa không ít:
“Tố Dĩ, đã về đến nhà, nghỉ ngơi cho tốt. Mặt trời quá nóng, ta sẽ che cho nàng......”
"Mạc Duật, chàng thế mà lại biến thành một kẻ hay lảm nhảm."
Thanh âm thanh lãnh đột nhiên xuất hiện trong đầu, Mạc Duật thất thần nhìn đóa hoa trong tay, đã thấy năm cánh hoa của nàng đều mở ra, đầu hoa hướng về phía hắn, tựa hồ đang nhìn.
“Tố Dĩ, có thể nói chuyện rồi?”
Lá cây của Tố Dĩ nhẹ nhàng nhúc nhích, thanh âm quen thuộc lại vang lên:
"Mạc Duật, vì sao đáp ứng cùng Sở Nghi Nhân đồng hành? Rất nguy hiểm."
“Không có Sở Nghi Nhân chỉ đường, ta tìm không thấy nơi nàng sinh ra.”
"Mạc Duật, quay trở lại nhân gian đi, sương mù nơi này có hại đối với chàng."
“Ta đang bảo hộ cho nàng.”
"Ta không biết còn phải tu hành qua bao nhiêu năm, chờ ta thành công lại đến tìm chàng đi."
“Tố Dĩ, từ ngày nàng đem hồn phách độ cho ta, nàng cảm thấy còn có thể đuổi ta đi sao?”
Đóa hoa của Tố Dĩ giống như nhẹ nhàng loạng choạng một chút, trong lời nói lạnh nhạt lập tức còn có thêm vài phần bất đắc dĩ:
"Mạc Duật, chàng xấu lắm."
Mạc Duật cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đóa hoa của nàng, hết sức ôn nhu.
******
Trong núi không có quan niệm năm tháng, bọn họ không biết đã ở trong mây mù chi cảnh qua bao nhiêu năm. Đóa hoa của Tố Dĩ đã lớn hơn gấp đôi lúc trước, nguyên tố trong cơ thể cũng đầy đủ rất nhiều. Tố Dĩ chậm chạp không thể biến hóa, chỉ vì đợi kỳ ngộ.
"Mạc Duật, nếu ta còn không biến hóa, chàng liền biến thành một lão ông lụ khụ làm sao bây giờ?"
“Vậy nàng nên vì ta mà biến thành một lão bà.”
Tố Dĩ run lên đóa hoa, bất mãn muốn phun nước lên mặt hắn. Mạc Duật sớm có phòng bị, dễ dàng né tránh. Hắn nhẹ vỗ về thân hoa của nàng, tránh nàng quá mức kích động, áp cong thắt lưng.
“Có chút lời vẫn chưa kịp nói với nàng.”
Mạc Duật ngồi ở bên cạnh Tố Dĩ, tựa hồ hồi tưởng lại cái gì, trong con mắt u tuyền hiện lên chút dị thường, thâm thúy mà nghiêm trọng:
“Nếu có thể còn sống, ta muốn nắm tay nàng không buông, chỉ nguyện một thế an ổn. Nàng chính là ông trời của ta. Cho đến khi mắt mờ, chân yếu, chúng ta đâu cũng không đi, mà sẽ ở tại trong cái sân kia, im lặng ngủ say. Hóa thành gió, hoá thành mây, hóa thành mưa, thành cái gì trong thế gian vạn vật đều không sao cả, chỉ cần chúng ta đều gắt gao tựa vào nhau, vậy là đủ......Nhưng về sau, ta lại cô độc chết đi. Trải qua bao nhiêu thế, ta đều bị bức bách phải buông tay nàng.”
Lá cây của Tố Dĩ nhẹ nhàng vỗ về mặt hắn:
"Không có buông ra, hồn phách của ta vẫn tồn tại cùng chàng."
Mạc Duật đưa tay đặt lên phiến lá cây nọ:
“Không sao, đã chết quá nhiều lần như vậy, kiếp sau nhất định cũng có thể tìm về.”
"Mạc Duật, cám ơn chàng đã kiên trì.....Khuyết thiếu linh hồn lẫn trí nhớ, ta từng nghĩ tới việc buông xuôi. Ta thường xuyên mơ thấy những giấc mộng lộn xộn. Tiểu viện ở trong mộng kia có rất nhiều bồn hoa, nhiều đến nỗi không đếm được. Ngày nào ta cũng ra phơi nắng, lười biếng cùng chúng nó vượt qua bao năm tháng. Ta đang chờ, chờ đến khi nam tử kia gỡ xuống dáng vẻ phong hoa tuyệt đại của hắn, đến gặp ta. Có khả năng hắn rất chật vật tiều tụy, có khả năng hắn đã bị mù, nói không được, đi đứng không xong, thân thể cũng không tốt, có khả năng hắn còn mất đi thần trí. Mặc kệ hắn tới trễ như thế nào, mặc kệ hắn đến bao nhiêu lần, ta đều sẽ nghênh đón hắn vào cửa. Một sân hoa cỏ vì hắn mà nở rộ, một trời hương thơm vì hắn mà tung bay, chỉ để giảm bớt một thân vết thương cho hắn. Sau đó, vô luận gió mưa, không oán không hối hận..."
"Mạc Duật, chàng có tìm được trong trí nhớ một đời nào an lành sao?"
Mạc Duật vóc dáng tiều tụy hôn lên lá cây của nàng, đó chính là chỗ lòng bàn tay của nàng sau khi biến hóa.
Ta nguyện ở trong lòng bàn tay của nàng.
Một thế an ổn.
Tác giả: Mỗi khi êm ả chính là dấu hiệu bão táp chuẩn bị tiến đến.
Editor:
Ngược riết đọc giả sắp bị dọa chạy hết rồi. (π_π)