Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 56: Thiên Canh Côn Trận




Người dịch: Fu

Beta: Bạch Long aka Tĩnh Long Các

Vương Nhĩ Triết vừa ra khỏi phòng làm việc,lập tức tìm cái người nhỏ nhỏ,búp bê ngốc luôn yêu thích mặc đồ màu trắng,màu vàng kem.Mắt vẫn chưa chuyển một vòng,lại thấy trợ lý của anh ấy trước.

“Nhĩ Bạch đâu?”

“Về nhà trước rồi,vẻ mặt rất đau lòng sắp khóc vậy,còn chạy vào thang máy đẩy tôi ra không cho tôi đưa đi.”Hách Triết nói nhỏ nhỏ,biết rằng những lời này có thể làm chủ nhân của mình nổi điên.Anh ta thật sự không hiểu lắm quan hệ của ông chủ với vật thực nghiệm đó rốt cuộc là chuyện gì,nhưng từ sau khi việc lầu thực nghiệm,ông chủ không những đi làm tan sở đúng giờ,còn đôi lúc cho bản thân nghỉ ngơi,đều là vì búp bê nhỏ đó,hơn nữa,gương mặt của búp bê nhỏ đó rất thẳng thắng,nhìn một cái là có thể nhìn ra sự thật cậu ta thích ông chủ.

“Sao lại dùng chạy vậy?” Bước nhanh về phòng làm việc lấy cặp xách tay,trong lòng kì lạ sao Nhĩ Bạch có thể về nhà trước,theo tính cách bình thường của cậu ta,cho dù trong lòng không vui cũng luôn bám theo anh ấy,đợi lúc muốn nói chuyện,não thường nói ra hết những điều khiếu nại,sau đó lại giống như người không có gì chạy lung tung.

Lúc nãy anh ấy không nói nghiêm trọng lắm,bởi vì trong lòng không nỡ mắng,hơn nữa không cần thiết vì một người phụ nữ đơn thuần chỉ vì liên quan đến lợi ích mà mắng bảo bối của anh ấy.Sao lại vì như vậy mà đau lòng rồi tự mình về nhà trước cơ chứ?

Xuống lầu rồi,bác Trần đã đem xe đưa đến ngay trước cửa,vừa ngồi vào trong xe,lập tức hỏi Nhĩ Bạch bây giờ sao rồi,không ngờ đến bác Trần lại hỏi giống anh ấy.

“Nhĩ Bạch ở nhà vẫn tốt chứ?”

“Tiên sinh,tiểu thiếu gia đâu? Sao còn chưa lên xe?”

Mỗi người tự ngớ ra hồi,Vương Nhĩ Triết nhịn không được mở miệng hỏi trước.

“Nhĩ Bạch cậu ta không phải về nhà trước rồi sao?”

“Tiểu thiếu gia? Không có! Hôm nay sau khi tôi chở cậu ấy đến,cậu ấy nói đợi đến giờ cậu tan sở mới qua đây chở hai người đến nhà hàng đặt trước ăn cơm,thế nên tôi mới chạy xe dừng ở gần đây một lát,ăn qua chút đồ mới qua đây.”Bác Trần kinh ngạc từ ghế lái xe quay đầu lại nhìn ông chủ.

“Không có,cậu ấy nói với Hách Triết cậu ấy về trước,thế nên một tiếng đồng hồ trước thì một mình xuống lầu rồi,nhanh! Chạy xe về nhà!”

Đáng chết thật! Thì ra Nhĩ Bạch đến tìm anh ấy ăn cơm ý là vậy,sao anh ấy lại không nghĩ đến Nhĩ Bạch không thể nào không biết được giờ làm việc của anh ấy,mỗi lần anh ấy tan sở vừa về đến nhà,nhìn thấy chính là Nhĩ Bạch ngồi trên ghế sô-pha gần cửa nhất đợi anh ấy vừa mở cửa là xông vào lòng anh ấy hoan nghênh,người mà ngày ngày đợi anh ấy về sao lại không biết được thời gian tan sở của anh ấy.

“Nhĩ Bạch sao đột nhiên tìm tôi ăn cơm?”

“Bởi vì tối nay là đêm giáng sinh,giáo viên Điền nói với cậu ấy là phải cùng người mình thích qua một ngày vui vẻ,thế nên tiểu thiếu gia đặc biệt nhờ Nhĩ Sâm tiên sinh giúp cậu ta đặt nhà hàng,còn cho A Nhị chọn quần áo dùm cậu ấy,tập luyện cả ngày làm sao nói chuyện với cô tiếp tân tìm anh ra.” Không nghĩ đến vừa bắt đầu những vấn đề họ lo lắng toàn bộ không xảy ra,phản lại là đến cuối cùng mới xảy ra những điều ngoài ý muốn vậy.

“Trên người cậu ta có đem theo tiền không?” Anh ấy có dạy qua Nhĩ Bạch sao ngồi xe,đáng lẽ không có vấn đề mối đúng,không có vấn đề đâu.

“Có,là tiền chuẩn bị cho việc trả tiền cơm,cậu ấy nói muốn tự mình trả……nhưng hôm nay vì không cần nấu cơm,nên A Nhị với bạn bè đi chơi rồi,tối lắm mới về,cửa ở nhà đều khóa cả.”

Trong lòng của Nhĩ Triết hiện giờ đang đánh trống,lo lắng đến tay cũng lạnh cả lên”Không sao,ngoài cửa tiểu khu có cảnh vệ,xe taxi muốn vào phải thông qua phòng cảnh vệ,đợi một lát hỏi cảnh vệ thì biế.” Vấn đề là nhĩ Bạch không có chìa khóa cậu ấy cũng không biết đi hỏi cảnh vệ,nếu thật sự là ngồi xe về nhà,anh ấy sợ cậu ấy ngốc ngốc ngồi ở cửa đợi,hôm nay thời tiết lạnh vậy,cậu ấy lại sợ lạnh vậy.

Nếu tiểu thiếu gia không ngồi xe taxi về nhà thì sao?

Bác Trần không dám nói câu này ra,bởi vì đây là tình trạng xấu nhất,tiểu thiếu gia biết sao ngồi taxi,nhưng lại không biết ngồi xe bus,nếu không ngồi xe taxi về nhà,vậy chứng tỏ cậu ấy còn ở trong thành thị lạ lẫm đi lang thang,với tình trạng gì cũng biết của cậu ấy,e là so với con nít đi lạc còn nguy hiểm hơn.Con nít đi lạc khóc một cái còn có người có thể giúp báo cảnh sát,tiểu thiếu gia có khóc tới xi li hoa loa cũng không thấy được có người hỏi đó!

Làm tài xế của người ta lợi hại nhất là làm sao dưới tình trạng không bị phạt đơn,bình yên nhanh chóng đưa ông chủ đến nơi,nhưng mà bây giờ ông ấy còn lo cái gì phạt đơn không phạt đơn,liên tục vượt không ít đèn đỏ,chỉ vì để nhanh chóng về nhà xem xem.

Nhưng vì hôm nay là đêm giáng sinh,không những trên đường người đi lại,ngay cả trên xa lộ cũng đông nghẹt,không kể sao cũng không chạy nhanh được,đợi đến lúc về nhà,đã là chuyện của nửa tiếng sau,trong khoảng thời gian này Nhĩ Triết gọi không ít điện thoại về nhà,cũng không ai bắt,quả nhiên Nhĩ Bạch không vào nhà được.

“Tiểu Trịnh,Nhĩ Bạch có về không?” Đưa đầu ra cửa sổ,Nhĩ Triết nhau mày lại hỏi cảnh vệ ngoài cửa.

“Tiểu Nhĩ Bạch à! Có! Một tiếng hơn trước ngồi xe taxi về,tôi còn kì lạ sao một mình ngồi xe taxi về,bác Trần không chở,thì ra bác Trần đi chở Vương tiên sinh người.”

“Vậy sau khi về có lại ra ngoài không?”

“Không.”

“Cám ơn! Bác Trần,nhanh!”

“Được!” Thông qua phòng cảnh vệ,lập tức dùng điều khiển mở cửa lớn của bức tường bào vệ,xe vừa dừng,Vương Nhĩ Triết liền phát hiện trong nhà không chỉ toàn bộ đều tối đen,cửa lớn cũng đều là đang khóa.

“Nhĩ Bạch!” Vừa lấy chìa khóa vừa lớn tiếng gọi,đêm giáng sinh cả tiểu khu đều trống trống,ngoài giọng nói của mình,nghe không thấy tiếng vang nào.

Mở cửa,mở đèn,trong nhà hầu như lạnh giống ở ngoài,máy điều hòa với máy sưởi đều không mở.

“Nhĩ Bạch,anh về rồi,em ở đâu?”

Chạy lên lầu hai,mở cửa phòng của Nhĩ Bạch,trong đó trống không,ngay cả bóng người cũng không có,gọi mấy tiếng cũng không ai trả lời,lần này trong lòng Vương Nhĩ Triết thật sự nôn nóng rồi.

Không phải đã về rồi sao? Trời lạnh như vậy,không ở trong nhà,cũng không đợi ở cửa,sẽ chạy đi đâu,tiểu khu lớn như vậy,cậu ấy cũng không biết được bao nhiêu người,không lẽ xảy ra chuyện gì thật rồi sao?

“Bác Trần,bác từng nhà từng nhà đi hỏi,tôi đến công viên của tiểu khu đi tìm,tìm được thì lập tức gọi điện thông báo……”

“Hai người đang bận gì vậy?” Vương Nhĩ Sâm cũng vào lúc này về nhà rồi,biết được hôm nay không ăn cơm,thế nên anh ta ở ngoài ăn rồi mới về,vừa về nhà còn kì lạ sao ngoài cửa đáng lẽ không có ai,đèn trong đó toàn bộ đều mở rồi? Coi kĩ lại,chiếc xe đáng lẽ chở anh hai với Nhĩ Bạch lại dừng ở nhà để xe,sau đó lại nghe tiếng của Vương Nhĩ Triết đang ra lệnh.

“Nhĩ Bạch mất tiêu rồi.”

“Mất tiêu rồi? Sao có thể,em ấy hôm nay không phải đi tìm anh ăn bữa tối giáng sinh,hai người không phải luôn ở cùng nhau sao?”

Vương Nhĩ Triết rất nhanh giải thích một lần,Vương Nhĩ Triết  càng nghe biểu tình càng nặng nề,đứa trẻ như Nhĩ Bạch,mất tích một cái muốn tìm lại thì khó rồi,anh ta thân là điều tra viên,nhân khẩu mất tích làm không ít,đứa trẻ đơn thuần đáng yêu gia cảnh lại tốt giống Nhĩ Bạch vậy,rất dễ bị bắt cóc để bán hay đòi tiền chuộc.

“Đừng lo lắng quá,bên cảnh vệ có camera,tiểu Nhĩ Bạch có về nhà có lẽ sẽ quay được,chúng ta qua đó lấy phim ra trước.”Không hổ là làm nghề này,lập tức là nghĩ đến phương pháp nhanh chóng nhất lại có hiệu quả,vừa nói xong,người trong nhà toàn bộ chạy vế hướng phòng cảnh vệ,ngay cả cửa trong nhà không đóng cũng không chú ý.

Bởi vì chỉ là khoảng hai tiếng trước,phim một lát là tìm được,mở ra coi một cái,xe taxi sau khi dừng ở cửa là rời khỏi,Nhĩ Bạch cúi đầu bấm chuông,hoàn toàn quên mất bây giờ trong nhà không có ai,đợi một lát hình như là lạnh rồi,ôm ôm người bước nhỏ đi dọc theo tường bảo vệ,một lát là đi đến bức tường gần cây phượng hoàng,từ trạm thu rác ở xa một chút khiêng về một cái ghế nghiêng nghiêng ngả ngả để lên,trên con đường nhỏ nhỏ té ngã không ít lần,điều làm mấy người đang xem lo sợ nhất,là cảnh cậu ta bước lên cái ghế rõ ràng là sắp gãy tay vịn lấy tường.

Vì cái camera này góc độ không tốt lắm,nên nếu không căng mắt ra nhìn nhất hời cũng không thấy rõ,chỉ có thể nhìn thấy bóng người nhỏ nhỏ trèo lên tường một cách khó khăn,sau đó giống như dùng hết sức lực vậy trong một chốc là từ trên tường rớt xuống,bốn người đàn ông trong phòng cảnh vệ toàn bộ đều la lên.

“Nhanh! Về nhà mau!” Vương Nhĩ Sâm xông ra ngoài cửa trước hướng về nhà,theo sau bước chân là Vương Nhĩ Triết không kém gì,cuối cùng là bác Trần,cảnh vệ vì còn công việc nên không cách nào rời khỏi,nên chỉ có thể nhìn màn hình,nhìn theo cảnh tượng bóng người đã không còn thấy nữa mà lòng căng thẳng lên.

Vương Nhĩ Sâm xông đến sân tỉ mỉ nhìn một cái,trong đó không có người,nhưng trên cỏ có chút hổn loạn,người không có đây có lẽ không ngất xỉu mới đúng,nên lại chạy đến phòng bên cạnh phòng khách,trong đó là hệ thống camera trong nhà,phim quay về trước một cái,quả nhiên thấy một người trèo qua tường,ở trên sân cỏ bò rất lâu mới run run đứng dậy,đi đến cây phượng hoàng khiêng cái ghế dựa thường ngồi để hóng mát,người nghiêng nghiệng ngả ngả đứng lên ghế trèo lên cây.

Vương Nhĩ Triết từ phía sau chạy lên thấy được đến đây,lập tức biết Nhĩ Bạch đi đâu rồi,lại chạy lên căn phòng của Nhĩ Bạch lúc nãy đã xem qua,lúc nãy không coi tỉ mỉ,tấm thảm gần cửa sổ quả nhiên có một ít vết bùn đất,theo vết tích đi đến phòng thay đồ,sau đó trên sàn trơn láng mất đi bóng dáng của vết tích.

“Nhĩ Bạch!”

Phòng thay đồ không lớn,nói sao thì anh ấy gọi một tiếng như vậy,Nhĩ Bạch phải nghe thấy mới đúng chứ,sao lại không có chút phản ứng nào?

Nhìn thấy tủ đựng đồ trong phòng thay đồ kẹp một miếng vải của quần áo mùa hè,Vương Nhĩ Triết lên trước mở tủ áo ra,mật độ không khí trong đó thấp quần áo vốn dĩ xếp rất ngay ngắn bây giờ trở nên rối tung lên.

“Nhĩ Bach?” Từng cái từng cái áo được kéo ra,cuối cùng thấy được một cái chân lộ ra ngoài,thế là Vương Nhĩ Triết tăng tốc đem một đống đồ quăng ra ngoài,cuối cùng nhìn thấy một bóng người nhỏ nhỏ co lại thành một cục ở trong góc tối.

“Nhĩ Bạch?” Vào trong kéo người ra,gương mặt trắng muốt ấy trắng bệch không tí máu,trên mặt trên người toàn là mồ hôi,trên trán còn một vết trầy.

Mồ hôi lạnh băng,cho dù là mùa đông,mồ hôi chảy ra cùng không thể lạnh băng vậy,vả lại da của người trong lòng cũng rất lạnh.

Vương Nhĩ Sâm hướng phía mũi đưa tay một cái.

“Ngất rồi.” Chạm vào ngực,tim còn đập,gấp gáp hít sâu một hơi bóp lấy mũi hướng về phía miệng thổi một cái,cách một hồi thì thổi một hơi vào,lồng ngực đang mặc một tầng quần áo dày dày không dễ gì mới thở lại.

Mấy người đều thở phào cái,cơ thể Nhĩ Triết còn đang run rẩy liền bế Nhĩ Bạch lên,cái tên ngốc nhỏ này,lại đem bản thân nhốt trong tủ áo không thông gió này,xém tí thì bị ngột chết,đợi cậu ta tỉnh dậy không thể không……

Không thể không……

Mắng cậu ta một trận sao?

Tiểu ngốc nghếch nhất định rất đau lòng nên mới một mình chạy về,vả lại còn khó khăn vậy mói về đến phòng,sẽ trốn vào tủ áo tối vậy chắc cũng vì đau lòng lắm ha!

Nhìn mồ hôi trên gương mặt của cậu ta……anh ấy sao nỡ mắng cậu ta,nói không chừng bản thân cũng bị dọa đến hết hồn rồi……

“Cần đưa đi bệnh viện kiểm tra không,tôi thấy hình như lúc rớt xuống đụng trúng đầu rồi.” Bác Trần nhìn vết trầy trên trán Nhĩ Bạch,rất đau lòng,bình thường sợ cậu ta té ngã đều theo trái theo phải cẩn thận chăm sóc,bây giờ không thấy vài tiếng đồng hồ,trên người thì có thêm một đống vết thương,sao có thể không đau lòng?

“Tôi nghĩ không cần đâu! Tường nhà chúng ta không cao lắm,vả lại ở dưới còn có bãi cỏ,tôi nghĩ vết thương trên trán không giống đụng trúng,có lẽ là trước đó té ngã bị thương.” Nhĩ Sâm vuốt tóc trán của Nhĩ Bạch,cẩn thận xem,anh ta không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp gì,nhưng mà ở trong hoàn cảnh đó,từ sáng đến tối nhìn thấy người bị thương với người chết có thể thấy không ít hơn so với người trong bệnh viện,ít nhiều gì cũng có thể phán đoán một chút thương tích.

Nhĩ Triết bế Nhĩ Bạch lên,đi ra khỏi phòng thay đồ cẩn thận đem người để lên giường,cởi bỏ giày da nhỏ với tất,đôi chân trần thon thon có chút sưng,xác định máy sưởi trong nhà đã bắt đầu khởi động,lúc cởi bỏ quần áo trên người của Nhĩ Bạch,trên vai cũng có không ít vết bầm tím,nghiêm trọng nhất vẫn là hai lòng bàn tay đều bị xây xát tróc cả da rồi,máu tươi trên đó đã khô,nhưng không ít bùn cát kẹp vào trong vết thương.Hôm nay nơi Hách Triết kéo bị hương còn bầm tím một vết,nơi bên trong hơi sưng,có vẻ như rất đau.

“Tôi xem ngày mai đưa cậu ta đi bệnh viện làm kiểm tra cái,tôi sợ mấy vết trật thương này tổn thương đến gân cốt,đi cái yên tâm hơn,Bác Trần,giúp tôi đem hộp cứu thương qua đây,sẵn tiện đem nước nóng với khăn sạch qua đây chút.”

“Tôi lập tức đi.”

Nhĩ Triết xoa nhẹ nhẹ dùm đôi chân trần bị trật,rất muốn bây giờ thì hỏi cái đồ nhỏ rốt cuộc sao rồi,anh ấy biết hôm nay bản thân có thể làm cậu ta cảm thấy rất thất vọng,nhưng với tính cách không bao giờ giả bộ che giấu của cậu ta,luôn ở sau đó trực tiếp khiếu nại cho anh ấy nghe,hoặc là làm bộ mặt đầy vẻ uất ức với anh ấy luôn,mà hôm nay,cậu ta lại không nói một lời,để bản thân chịu nhiều đau khổ vậy.

“Việc hôm nay……”

“Đợi Nhĩ Bạch thức dậy rồi nói sau đi! Có lẽ nguyên nhân Nhĩ Bạch đau lòng,không phải như chúng ta nghĩ vậy thôi.”

Không chỉ là vì thất vọng với ghen tuông,mà có càng nhiều lý do họ không biết được.

***

Lúc tôi mở mắt ra,nhìn thấy là cảnh tượng mỗi ngày ngủ no giấc thức dậy đều thấy,trần nhà màu vàng kem nhạt bên cạnh là những hoa văn màu vàng kem đậm,chính giữa là đèn thủy tinh màu nâu sáng trưng.

“Em cuối cùng cũng tình dậy rồi,có chỗ nào không khỏe không?” Nhĩ Triết vẫn giống lúc trước nằm kế bên tôi,nhìn thấy tôi tỉnh lại,vội vã lấy ly nước trên tủ nhỏ ở một bên cho tôi uông.

Tôi liếm liếm nước trong ly,sau đó từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ uống vào,sau khi uống xong nước trong ly,Nhĩ Triết lại nhẹ nhàng hỏi lại một lần câu hỏi lúc nãy.

Lắc lắc đầu,thật ra mọi nơi trên cơ thể đều kháng nghị sự ngược đãi của tôi trước đó,chỗ bị trầy đau âm ỉ,cảm giác một cơn một cơn giống như đau đến tận tim chôn đi vậy khó có thể làm lơ được.

“Học được cách nói dối rồi? Rõ ràng là đau đến nước mắt sắp rôi xuống rồi,còn lắc đầu.”

Bị anh ấy nói như vậy một cái,nước mắt vốn dĩ còn nhịn được,quả nhiên một giọt lăn một giọt chảy,không biết có phải trước đó khóc đến ngủ mất,bây giờ mắt có chút đau,vả lại là loại đau chua chua nặng nề,làm mắt của người ta không cách nào mở ra hết được.

“Sao rồi? Nói với anh được không? Hôm nay là anh không tốt,anh không biết em đến tìm anh đề ăn bữa tối giáng sinh,còn dữ với em,anh biết em rất đau lòng,nhưng lúc trước mỗi lần đau lòng em đều nói với anh đúng không? Lần này  sao không nói với anh? Bởi vì không thích anh nữa nên mới không nói cho anh nghe?” Trên mặt Nhĩ Triết lộ ra vẻ thương tâm,tôi liền gấp gáp lắc đầu,muốn mở miệng giải thích,nhưng lại không biết nên nói gì,ngoại trừ lắc đầu cũng chỉ có thể lắc đầu.

Không phải tôi không muốn nói,mà là tôi sợ nói,mỗi lần trong đầu nghĩ được gì,tôi đều trực tiếp nói ra miệng,không cách nào hiểu được ngôn ngữ của loài người tại sao lại có nhiều chướng ngại như vậy,đem tâm tư trong lòng một lớp một lớp gói lại,ngoại trừ người muốn nghe từ từ mở ra mới hiểu.Nói như vậy,tôi không biết sao đóng gói lời nói của bản thân mới là chính xác.

“Đừng lắc nữa,không chóng mặt sao? Lúc nãy té từ trên tường xuống có đụng trúng đầu không?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Có chỗ nào đặc biệt không khỏe không? Anh nói là trong người,ngoại trừ mấy nơi bị trật với bị trầy.”

Tôi vẩn lắc lắc đầu.

Nhĩ Triết nhìn bộ dạng của tôi,trầm ngâm một hồi,sau đó thở dài một tiếng.Giống như mỗi ngày qua anh ấy đều làm,mở nệm ra ngồi gần người tôi trước,lấy một đống gối kê lên dựa vào trên gối,nghiêng người nhìn mặt tôi.Lúc trước buổi tối khi ngủ,anh ấy đều dùng tư thế này kể truyện cổ tích cho tôi nghe,giọng của Nhĩ Triết không những thích hợp hát,cũng thích hợp kể truyện cổ tích,nghe Nhĩ Triết kể truyện,bản thân giống như nhân vật chính trong đó,có thể thấy được hoa hoa cỏ cỏ trong truyện.

“Em thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa rồi ha?

Tôi lắc lắc đầu,đưa tay nắm lấy áo của anh ấy,sau đó giống như con sâu lông vậy từ từ leo lên người của anh ấy,đưa tay ôm lấy eo của anh ấy,quen với việc trên lồng ngực anh ấy tìm một nơi dựa vào.

“Không nói chuyện,anh sao biết được ý của em chứ? Nhĩ Bạch,chúng ta không nghe được tiềng nói trong lòng,thế nên mới dùng miệng của chúng ta,từ từ từng chữ từng chữ trong lòng nói ra cho đối phương nghe,em không nói,anh vĩnh viễn cũng không cách nào biết đựơc đúng không?”

Tôi biết,điều anh nói em đều biết,nhưng mà……

“Em không biết nói.”

“Sao lại không biết nói? Lúc trước khi tâm trạng em không tốt,không phải đều nói với anh anh luôn làm cái máy tính,đều quên mất chơi với em,lúc mua sắm không phải biết nói em thích cái này thích cái kia,đồ chơi nào thú vị,sau đó buổi tối lúc đi ngủ còn biết nói với anh hôm nay tivi diễn cái gì,em làm những gì làm cho A Nhị muốn đánh mông em,còn nữa là lại làm hư đồ trong phòng khách,mỗi ngày em đều nói với anh rất nhiều rất nhiều,bây giờ sao lại không biết nói rồi?”

Nhĩ Triết mỗi nói một việc,mặt tôi lại không nhịn được đỏ lên một cái,cảm giác hình như tôi từ sáng đến tối đều chạy tới chạy lui đi không ngừng vậy……tuy nhiên đúng là nói rất gần sự thật.

“Em nói không tốt.”

“Không tốt càng phải luyện tập nhiều hơn chứ!”

“Nhưng mà,mọi người không thích.”

“Sao có……”

“Có!” Tôi cắt ngang lời của anh ấy,càng nghĩ càng uất ức,nước mắt lại trào lên,cảm thấy mình như vòi nước trong phòng tắm,dừng một lát,sau đó nhỏ giọt một hồi,lại dừng một lát,lại nhỏ giọt một hồi……Đáng ghét! Tôi là chuột,không làm vòi nước.

“Hôm nay anh nói em không lễ phép,em không vui rồi à?” Nhĩ Triết lộ ra vẻ đột nhiên hiểu ra vậy,chạm vào má tôi,rút khăn giấy ở đầu giường lau nước mắt dùm tôi.

“Không vui……” Tôi cắn tay anh ấy một cái,sau khi nhìn trên cổ tay một hàng vết răng nhạt nhạt tâm trạng mới tốt được chút,thế là lại tấn công một cái khu vực bằng phẳng trơn láng,chuột gặm bắp nhanh bao nhiêu, thì tốc độ của tôi nhanh bấy nhiêu,một lát sau trên tay Nhĩ Triết đầy vết răng cắn lớn lớn nhỏ nhỏ của tôi

“Đó là do anh không tốt,anh nhớ lúc trước từng nói với em là gặp người mình ghét,đừng nói trước mặt người khác,về nhà lén lén nói với anh là được,bởi vì làm người ta giận dữ rồi,người ta không phải giống em vậy cắn vài cái là giải quyết việc đâu,nói không chừng lén lén bắt em đi bán,lúc đó xem em làm sao.”

“Nhưng mà……” Nhưng mà tôi không biết những lời nào không nói được,hôm nay tôi chỉ nói là không thích người con gái đó dựa qua đây thôi,tôi cũng đâu nói tôi ghét cô ta,tuy là tôi thật sự rất ghét cô ta,ai cho cô ta dính chặt Nhĩ Triết còn lén lén liếc tôi.

“Nhưng mà em không biết nói sao đúng không?”

Tôi gật gật đầu,nắm lấy bàn tay khác của anh ấy cắn,lần này chỉ là cắn nhẹ,bởi vì không còn giận dữ lắm,nhưng mà thích cắn Nhĩ Triết,trong miệng có mùi của Nhĩ Triết,thịt thịt có chút cứng cứng cắn vào cũng rất thoải mái.

“Vậy anh dạy em,nếu em ghét một người,đừng nói trước mặt nó,về nhà nói với anh được không,không thích người ta làm điều gì với em,thì em ở phía trước trước thêm làm ơn,giống như hôm nay em có thể nói làm ơn ngồi qua một chút được không,như vậy thì được rồi,việc còn lại,anh nói dùm em,đợi đến một ngày em đều học hiểu rồi,thì tiểu Nhĩ Bạch không cần sợ nói chuyện nữa đúng không?”

Tôi dừng chút việc làm bên miệng,như hiểu như không gật đầu,mặc dù vẫn không hiểu lắm,nhưng tôi thích Nhĩ Triết nói anh ấy sẽ giúp tôi,cũng thích Nhĩ Triết nói có một ngày,như vậy giống như là sau này rất lâu rất lâu,Nhĩ Triết còn giống như bây giờ ở bên cạnh nhìn tôi,nhìn tôi một ngày một ngày học nói tiếng người vậy.

“Em không thích người phụ nữ đó.” Lần này rất nhỏ tiếng rất nhỏ tiếng nói bên cạnh tai của Nhĩ Triết.

“Tại sao?” Cuối cùng mặt của Nhĩ Triết nở nụ cười dịu dàng.

“Bởi vì cô ta cứ dính vào người anh,còn mùi hương trên người của cô ta làm em rất muốn ách xì,vả lại hôm nay cô ta lén lén liếc em,làm em rất giận.”

“Thì ra cô ta hư như vậy à!”

“Uhm!” Tôi gật gật đầu một cách rất nghiêm túc,nghiêm túc đến xém tí trẹo cổ.

“Anh cũng ghét cô ta giống như Nhĩ Bạch vậy,nhưng mà giận dữ với một người mình ghét không ích lợi gì,cô ta cũng đâu biết,nhưng mà em xem xem bản thân,không những bữa tối giáng sinh không còn nữa,còn té ngã mấy lần,trật chân,còn xém tí ngột chết trong tủ áo,như vậy có phải là có chút ngốc không?”

Nhớ đến những việc làm ngu ngốc của hôm nay,hai má nhịn không được phồng lên,bữa tối giáng sinh mà người ta chuẩn bị rất lâu còn có “buổi tối đẹp đẽ” đều bởi vì giận dữ không vui,toàn bộ đều không còn rồi.

“Nhưng mà……chính là tức giận……”Lại không khống chế được bản thân.”Làm thế nào giờ?”

“Không làm thế nào cả?Em nghĩ xem,nếu hôm nay em nhịn một chút,chúng ta đã ăn xong bữa tối giáng sinh đang trải qua buổi tối giáng sinh rồi,nhưng mà người phụ nữ đó phải tự mình qua đáng thương biết bao đúng không? Chỉ cần nhịn một chút,việc không vui sẽ qua đi,tiếp theo sẽ có những hồi ức vui vẻ và mãi không bao giờ quên rồi em nói đúng không?”

Tôi gật gật đầu,hình như là như vậy không sai……

“Vả lại người phụ nữ đó là đến để hẹn anh đi ăn tối,nếu anh không đi với cô ta,mà đi với em,vậy cô ta không phải càng đau lòng,vả lại em cũng có thể liếc lại đúng không?”

Ể ể? Hình như là như vậy không sai……

“Em biết rồi!”

“Biết rồi à?”

“Uhm!” Lần sau không vui,tôi sẽ nhịn một chút.”Cũng giống như lúc đau bụng nhịn một lát,đi vệ sinh giải quyết xong thì cảm thấy vui vả,đúng không?”

………

“Đúng……”

Haha! Ai nói chuột không có đầu óc?

……Không ai nói?

Vậy là tôi nhầm rồi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.