Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em

Chương 7: 7: Pk Mộc Phong Và Kỳ Thiếu




Đông Phùng Lưu trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: “Có hủy hôn ước hay không toàn bộ xem biểu hiện của cô.”

Nói xong, anh dùng sức giật mạnh chân ra, mặc cho Doãn Thu Ngọc kéo thế nào cũng không cản được bước chân của anh.

Doãn Thu Ngọc đau lòng, nước mắt nước mũi đầm đìa khắp mặt, đợi sau khi Đông Phùng Lưu rời đi, biểu cảm trên mặt cô ta lập tức trở nên hung ác, trong mắt lộ rõ vẻ không cam tâm.

Ý của Đông Phùng Lưu chính là nếu như cô ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện của anh, vậy thì anh vẫn có thể giữ mối quan hệ vợ chồng sắp cưới giữa hai người.

Nhưng có thể ư? Nếu như Doãn Thu Ngọc thật sự làm theo lời của Đông Phùng Lưu, đến lúc đó trong tim của Đông Phùng Lưu có còn vị trí giành cho cô ta không? Dựa theo biểu cảm lạnh lùng hôm nay của anh mà nói, linh hồn anh đã bị Đường Tinh Khanh dụ dỗ đi gần hết rồi, con hồ ly tinh đó không biết là dùng thủ doạn gì mà khiến Đông Phùng Lưu không ngó ngàng gì đến cô ta như vậy.

Huống hồ, với tính cách của Doãn Thu Ngọc thì sao có thể mắt nhắm mắt mở để mặc Đông Phùng Lưu lăng nhăng không quản, cô ta làm sao mà chịu đựng được sự ấm ức này chứ.

Ở nhà, bố cô ta nâng cô ta như nâng ngọc, chỉ cần là thứ Doãn Thu Ngọc muốn, không có gì là không có được, năm đó cũng bởi vì Doãn Thu Ngọc mở miệng, bố cô ta mới chịu giúp công ty Đông Phùng Lưu cải tử hồi sinh.

Đông Phùng Lưu cũng vì chuyện đó mà đối tốt với cô ta một thời gian, sau này lâu rồi, dù cho Đông Phùng Lưu không còn nhiệt tình với cô ta như trước nữa nhưng cũng xem như là tôn trọng cô ta, thứ cô ta muốn, Đông Phùng Lưu nếu có thể cho đều sẽ cho.

Nhưng từ sau khi Đường Tinh Khanh xuất hiện, tất cả mọi thứ đều thay đổi! Đông Phùng Lưu không còn chuyện gì cũng thuận theo cô ta nữa, cũng không đối tốt với cô ta như trước kia nữa.

Sự đối xử khác biệt như vậy, sao Doãn Thu Ngọc có thể chịu đựng được chứ! có thể tưởng tượng được nỗi hận của cô ta đối với Đường Tinh Khanh sâu đến cỡ nào.

Cô ta nhất định phải trả thù, chỉ cần để cô ta tìm được cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho Đường Tinh Khanh.

Doãn Thu Ngọc còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã bị Đông Phùng Lưu đuổi ra khỏi biệt thự, nhìn Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh thân mật cùng nhau lên xe, chỉ còn lại một mình Doãn Thu Ngọc hiện rõ vẻ thê thảm.

Trong lòng Doãn Thu Ngọc vô cùng căm ghét Đường Tinh Khanh, ánh mắt cô ta ngập tràn ác độc, nếu như không có Đông Phùng Lưu ở đây, cô ta đã xông ra xé nát mặt Đường Tinh Khanh ra rồi.

Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh đến công ty, mọi thứ đều đã thành thói quen, dường như hai người họ làm như vậy là đạo lý hiển nhiên, không hề có chút gì không ổn.

Có điều, vốn dĩ đã chẳng có điều gì là không ổn cả, Đường Tinh Khanh ở công ty Đông Phùng Lưu kiệm lời đã một tháng nay rồi, ngoài đi tìm con trai, mỗi ngày đến công ty, cô làm việc của cô. Chỉ là phải đi làm cùng Đông Phùng Lưu, cô vẫn có chút không quen.

Nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của Doãn Thu Ngọc khi quỳ xuống cầu xin Đông Phùng Lưu khi nãy, Đường Tinh Khanh cảm thấy không thể nhìn nổi. Đông Phùng Lưu đúng thật là tàn nhẫn, lại có thể đối xử lạnh nhạt vô tình với vị hôn thê đã ở bên cạnh mình 6 năm như vậy, không hổ là một gã đàn ông cặn bã vô nhân tính!

Điều này khiến Đường Tinh Khanh kiên trì ý nghĩ trong lòng, phải tránh xa Đông Phùng Lưu, bản tính của anh ta đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, một khi làm không tốt thì sẽ lại lặp lại tình cảnh của 6 năm trước. Đông Phùng Lưu sẽ chẳng cần hỏi sự đồng ý của cô mà sẽ lại bắt đầu lăng nhục, chà đạp cô.

Trong lòng Đường Tinh Khanh hiểu rất rõ, một Đông Phùng Lưu như vậy sẽ tàn nhẫn vô tình đến mức nào.

Trên đường từ nhà đến công ty, Đường Tinh Khanh vẫn không nói với Đông Phùng Lưu một lời, kể cả Đông Phùng Lưu có tìm cô nói chuyện thì cô cũng hoàn toàn không để ý đến.

Cuộc chiến tranh giữa cô và Đông Phùng Lưu đã chính thức bắt đầu.

Trong giờ làm việc, Đường Tinh Khanh cũng không pha cà phê cho Đông Phùng Lưu nữa, có lúc công việc của Đông Phùng Lưu quá bận rộn, vô thức đưa tay ra với lấy cốc cà phê thì lại chợt nhận ra trước mặt trống không.

Nhìn chiếc cốc trống không trong tay, trong lòng Đông Phùng Lưu có chút bất lực, xem ra Đường Tinh Khanh đã hoàn toàn muốn cắt đứt với anh rồi.

Đã từng nói phải làm nhụt nhuệ khí của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu không thể để mặc cô tiếp tục đùa bỡn như vậy được nữa, anh nhấc điện thoại nội bộ lên gọi cho Đường Tinh Khanh đang ngồi bên ngoài.

Đường Tinh Khanh đang cúi đầu bận rộn làm việc, nghe thấy tiếng tiếng chuông reo thì nhấc điện thoại lên theo phản xạ, khi nghe thấy giọng nói của Đông Phùng Lưu, cô không khỏi sửng sốt.

“Đường Tinh Khanh, tính giác ngộ của một thư ký đâu rồi? Pha cho anh một cốc cà phê.”

Nói xong, Đông Phùng Lưu cúp máy trước.

Đường Tinh Khanh cầm điện thoại ngây người ra, vốn dĩ cô muốn cúp máy trước, không ngờ lại bị Đông Phùng Lưu tranh trước.

Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, không thể không nói, chiêu này của Đông Phùng Lưu lợi hại đến mức nào, nhưng dù cho anh có tranh cúp máy trước thì cũng có sao nữa, như vậy có nghĩa là cô thua rồi sao?

Có thể khiến Đông Phùng Lưu tự mình mở miệng bảo cô đi pha cà phê chứng minh rằng anh đã không nhịn được nữa, không nhịn được nữa là tốt nhất, như vậy sẽ sớm có ngày anh ghét bỏ cô rồi thả cô đi.

Đường Tinh Khanh đứng dậy đi đến phòng trà, lúc xay cà phê cô không chú tâm, cuối cùng cô pha đại cho Đông Phùng Lưu một cốc rồi bưng vào phòng làm việc.

Đường Tinh Khanh đặt cốc cà phê xuống bàn theo thói quen cũ, sau đó cô quay người bước ra ngoài, nhưng lần này Đường Tinh Khanh vừa định cất bước đã bị Đông Phùng Lưu gọi chặn lại.

“Đợi đã!” Đông Phùng Lưu trầm giọng nói.

Nghe vậy, Đường Tinh Khanh quay người lại, đứng nhìn Đông Phùng Lưu không nói một lời, xem anh có điều gì muốn nói với cô.

Đông Phùng Lưu có vẻ như đã đoán trước được điều này, anh chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đường Tinh Khanh, sau đó anh nhấc cốc cà phê cô vừa bưng vào lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, sau đó, Đông Phùng Lưu nhíu chặt mày lại.

Trong lòng có chút buồn cười, lại có chút tức giận.

Lần tuyên chuyến này của Đường Tinh Khanh cũng quá phô trương rồi, lại dám pha cà phê có sẵn cho anh, chả trách lại nhanh thế, lúc đầu Đông Phùng Lưu còn cho rằng cô đã xay sẵn cà phê rồi, chỉ còn chờ một câu nói của anh là mang vào thôi. Không ngờ, là anh đã xem thường Đường Tinh Khanh rồi.

Đông Phùng Lưu nhíu mày, anh có chút không nói lên lời nhìn Đường Tinh Khanh, đẩy cốc cà phê về phía cô ra lệnh: “Em giúp anh uống cốc cà phê này đi.”

Vẻ mặt Đông Phùng Lưu lãnh đạm, không hề trực tiếp trách cứ Đường Tinh Khanh mà để cô tự uống cái thứ đồ mà cô đã pha ra.

Đường Tinh Khanh lẳng lặng nhìn cốc cà phê, một hồi lâu mới mở miệng nhả ra hai chữ đơn giản: “Lý do?”

“Khó uống, em giúp anh uống nó đi, đây là mệnh lệnh của cấp trên.” Ngữ khí ra lệnh của Đông Phùng Lưu không cho Đường Tinh Khanh cự tuyệt.

“Vậy nếu tôi không uống thì sao?” Đường Tinh Khanh nhíu mày, nói không sợ chết.

“Anh có thể ép em uống, có điều dùng cách nào thì anh không dám nói trước.” Khóe môi Đông Phùng Lưu nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, hiên ngang tự tin nói.

“...”

Đường Tinh Khanh trầm mặc, cô lẳng lặng nhìn cốc cà phê, trong đầu hiện ra vô số cách Đông Phùng Lưu ép cô uống nó.

Gã đàn ông đáng chết này, tính khí xấu xa đến tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.