Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em

Chương 51: 51: Thành Công




Bây giờ Đường Tinh Khanh không chỉ đơn thuần coi Đường Ngũ Tuấn là con trai yêu quý của mình nữa, cậu bé là người cô có thể dựa dẫm.

Mặc dù La Vinh Hiển cảm thấy không cần thiết, nhưng cũng không từ chối.

Hai người mang theo tin tức chỗ ở của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh đã nôn nóng không chịu được rồi mà Đường Ngũ Tuấn toát đầy mồ hôi ngồi sững trên sô pha, trong miệng còn đang bất mãn thao thao bất tuyệt điều gì.

Hóa ra vừa rồi Đường Ngũ Tuấn lại đọ sức với hacker của Tịch Song một lần nữa,, lần này thất bại vô cùng thảm hại khiến cậu vô cùng buồn bực, lòng cậu vô cùng lo lắng bất an.

Song, nếu như cậu biết Tịch Song vì đối phó với cậu mà dùng đến năm hacker thì sẽ không nghĩ như vậy.

Lúc La Vinh Hiển và Đường Tinh Khanh mang tin tức về, Nam Cường Thịnh và Đường Ngũ Tuấn đều rất vui vẻ, nhất là Đường Ngũ Tuấn, vẻ lo lắng lúc trước đã được xua tan, còn hận không thể bay đến bệnh viện tư nhân kia gặp bố nuôi.

Đường Tinh Khanh cũng nói qua về tình hình.

Đương nhiên, cô không nói thẳng với mọi người về chuyện của Tịch Song, mà chỉ nói bây giờ Đông Phùng Lưu bị người của Doãn Thu Ngọc khống chế, hơn nữa còn sắp xếp rất nhiều người canh giữ.

La Vinh Hiển đương nhiên biết Đường Tinh Khanh đang nói dối, song cũng không vạch trần. Tóm lại anh cũng biết vì sao Đường Tinh Khanh muốn về đây để bàn bạc đối sách rồi.

Người đàn ông bí ẩn kia chắc chắn không đơn giản, đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng mới có thể đi gặp Đông Phùng Lưu.

Giải thích rõ việc này xong, mọi người đều rơi vào trầm mặc, suy nghĩ xem có cách nào có thể giải quyết chuyện này toàn vẹn nhất!

Đường Ngũ Tuấn đương nhiên hiểu được người khống chế Đông Phùng Lưu chính là bố nuôi, cậu cũng không vạch trần mà nghĩ được một kế sách tốt nhất.

Đường Ngũ Tuấn liếc nhìn La Vinh Hiển: “Chú La, không còn ai khác ngoài chú có thể hoàn thành việc này đâu.”

La Vinh Hiển đánh giá Đường Ngũ Tuấn, quả thật trông cậu bé rất giống Đường Tinh Khanh, hơn nữa còn giống Đông Phùng Lưu hơn, điểm này khiến anh hơi khó chịu. Có điều đối với trẻ con, đương nhiên là anh vẫn yêu quý.

“Ồ? Tuấn, cháu nói thử xem?” La Vinh Hiển cười vô cùng dịu dàng.

Đường Tinh Khanh nhíu mày không vừa lòng nói: “Tuấn đừng có úp mở nữa, có kế sách gì thì mau nói đi.”

Đường Ngũ Tuấn cười hihi.

“Rất đơn giản, để cho chú La dùng danh nghĩa người hợp tác với tập đoàn Đông Phùng đi thăm bố nuôi chẳng phải được rồi sao, nhân tiện có thể thăm dò tình hình cụ thể bên trong bệnh viện.”

Đúng là kế sách đơn giản nhưng khiến người bên cạnh mắt sáng lên, hơn nữa kế sách này cũng chỉ có La Vinh Hiển có thể làm được.

Bởi vì anh không phải là người bên cạnh Đông Phùng Lưu nên sẽ không bị nghi ngờ, đổi thành Nam Cường Thịnh thì không chắc được.

Đường Ngũ Tuấn nói tiếp: “Đương nhiên, chú có thể giả bộ là người đầu tư cho bệnh viện, vừa may biết được tình hình bệnh của bố cháu nên đi thăm.”

Đường Ngũ Tuấn nói xong liền nháy mắt với mọi người..

“Tôi thấy được đấy.” La Vinh Hiển khẳng định kế hoạc này, bổ sung thêm: “Trước khi vào tôi còn có thể gắn thêm camera nhỏ, ghi lại vị trí những người kia trong bệnh viện và tình hình tổng thể, có lẽ sẽ có tác dụng đối với việc cứu viện tiếp theo.”

“Không hổ là chú La, đúng là cháu không nhìn nhầm người.” Đường Ngũ Tuấn giống như đang khen ngợi La Vinh Hiển vậy.

“Ô, cháu hiểu chú vậy sao?” La Vinh Hiển híp mắt đánh giá Đường Ngũ Tuấn.

Đúng là Đường Ngũ Tuấn từng điều tra La Vinh Hiển, hơn nữa cũng tin tưởng vào người theo đuổi Đường Tinh Khanh này. Mặc dù cậu thực sự muốn bố với mẹ đoàn tụ nhưng vẫn có thiện cảm và tin tưởng La Vinh Hiển.

Đường Ngũ Tuấn giải thích: “Anh của mẹ đương nhiên là thông minh với tốt bụng giống mẹ rồi.”

Rõ ràng là lời tâng bốc, không hề đáng giá.

Mọi người chẳng để ý, kế tiếp La Vinh Hiển nhanh chóng chuẩn bị mọi việc rồi đi vào viện. Đám người Đường Tinh Khanh đành phải ở trong phòng ngóng trông, đợi tin tức của La Vinh Hiển.

....

La Vinh Hiển là người có quan hệ trong thành phố, rất nhanh mua chuộc được người phụ trách của bệnh viện tư nhân này, hơn nữa còn dùng danh nghĩa đầu tư bệnh viện để thăm dò Đông Phùng Lưu.

Từ lúc La Vinh Hiển bước vào cổng chính của bệnh viện, tin tức của anh liền bị Tịch Song biết được.

“La Vinh Hiển hình như là người đầu tư bệnh viện này, cho nên biết được tin tức của Đông Phùng Lưu.” Thuộc hạ giải thích, tiếp đó lại hỏi, “Cần chặn hắn không ạ?”

Không bày tỏ thái độ, Tịch Song hỏi trước: “Người đầu tư... Trùng hợp vậy? Điều tra chưa?”

“Điều tra rồi ạ.” Thuộc hạ khẳng định lại.

Tịch Song ở trong một văn phòng của bệnh viện nhìn La Vinh Hiển trong camera, trong mắt lộ ra ý cười, hắn lẩm bẩm: “La Vinh Hiển, nếu như không nhớ nhầm, hắn và Đông Phùng Lưu không hòa thuận mà cũng không mâu thuẫn hả.”

Tịch Song trầm ngâm một hồi với thuộc hạ: “Không cần để ý, để hắn gặp Đông Phùng Lưu là được rồi, có lẽ hắn có thể giúp ta diệt trừ Đông Phùng Lưu cũng là chuyện tốt, giúp ta đỡ được phiền phức.”

Lúc này, điện thoại của Tịch Song đột nhiên vang lên.

“Đã chuẩn bị xong rồi? Được, tôi đến ngay.” Tịch Song đơn giản nói hai câu rồi đi ra khỏi văn phòng.

Giống như có kế hoạch quan trọng phải thực hiện. Mà kế hoạch này, 90% là liên quan đến Đông Phùng Lưu.

La Vinh Hiển cũng vì không bị ngăn cản, lúc anh đi tới cửa phòng bệnh, điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên, anh cầm điện thoại, phát hiện ra có tin nhắn mới từ một số điện thoại lạ.

Trong tin nhắn viết, người trông chừng Đông Phùng Lưu đã rời khỏi bệnh viện.

Một câu đơn giản lại khiến cho La Vinh Hiển run lên.

Anh nhìn khắp bốn phía, đúng là phát hiện người áo đen lúc trước đã giảm đi khá nhiều, nếu như thực sự chỉ còn vài người thì có thể đưa Đông Phùng Lưu đi.

Đây... Tình hình bây giờ...

La Vinh Hiển suy nghĩ một lúc xong, quyết định thật nhanh, gửi tin cho thuộc hạ của mình.

Chỉ chốc lát sau, thuộc hạ của La Vinh Hiển đã khống chế được bệnh viện. Bởi vì Tịch Song rời đi, thuộc hạ đương nhiên như rắn mất đầu, La Vinh Hiển dường như không chịu bất cứ sự cản trở nào liền đưa được Đông Phùng Lưu đi.

Tịch Song ở bên kia có chết cũng không ngờ, kẻ thù của Đông Phùng Lưu lại đến cứu anh ta đi, vì vậy khi biết được tin này vô cùng tức giận.

Song, La Vinh Hiển đưa Đông Phùng Lưu đi khỏi cũng cứ ngờ vực trong lòng.

Không biết tin nhắn kia là ai gửi cho anh! Sao người đó lại biết tình hình trong bệnh viện, sao lại biết anh muốn đến cứu Đông Phùng Lưu? Hơn nữa, quan trọng nhất là, người bạn bí ẩn của Đường Tinh Khanh vì sao lại muốn nhắm vào Đông Phùng Lưu.

La Vinh Hiển cảm thấy sau sự việc này phải tìm Đường Tinh Khanh nói chuyện rõ ràng. Việc này chắc chắn không đơn giản, nếu bản thân anh đã bị kéo vào thì phải hiểu rõ được nội tình mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.