Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em

Chương 47: 47: Âu Đả




Bầu không khí giờ còn nặng nề hơn vừa rồi nữa, Đường Tinh Khanh lén nhìn Nam Cường Thịnh, thấy vẻ mặt anh ta vô cùng khó coi. Mặt Nam Cường Thịnh vốn trắng, giờ hơi đỏ lên vì tức giận.

Trước giờ không có ai thấy được Nam Cường Thịnh lúc tức giận cả, nếu không chửi mắng Đông Phùng Lưu nhiều lần, anh ta cũng không tức giận như vậy.

Phương Minh nhận ra điều đó, nhưng cô không hề yếu thế trừng mắt nhìn Nam Cường Thịnh, "Sao? Tôi nói sai à? Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Tỏ ra hung dữ cái quái gì vậy, anh đang dọa ai..." Mặt cô ấy đỏ bừng như bị hắt cả thùng thuốc nhuộm lên.

Thật ra Đường Tinh Khanh thấy Phương Minh mới là người hung dữ nhiều hơn.

Nam Cường Thịnh vốn là một người tính tình ôn hòa, anh ta im lặng một lát, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn giận trong mình, "Thôi, tôi không so đo với loại phụ nữ ngực to óc bằng quả nho như cô."

Nam Cường Thịnh nói rất nhẹ nhàng nhưng lại đâm trúng điểm yếu của Phương Minh. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã nghe câu này rất nhiều lần, đương nhiên, những kẻ nói câu đó đều không có kết cục tốt.

Phương Minh bật dậy, chống hông đứng trước mặt Nam Cường Thịnh thét lên, "Anh nói ai ngực to hả... tên khốn này!"

Vừa dứt lời, mọi người đều đơ ra không kịp phản ứng.

Sao đề tài... lại đến ngực rồi!

Nam Cường Thịnh bật cười nhìn lướt qua ngực Phương Minh, "Nói cô đó, chẳng lẽ là silicon à?"

Phương Minh chỉ giận mình sao ngu ngốc đến thế, mắng người khác cuối cùng lại bị mỉa mai ngược lại. Mặt cô ấy đỏ bừng, dậm mạnh chân, chỉ vào mặt Nam Cường Thịnh nhưng mãi không nói được một chữ nào.

Đường Tinh Khanh cười trộm, cô càng lúc càng thấy hai người này xứng đôi. Khi mọi thứ sắp mất khống chế thì bị hai người họ kéo về.

Một người nóng tính lại ngốc nghếch, một người chững chạc biết kiềm chế.

Đúng là hoàn mỹ!

"Sao anh... đồ dê xồm! Còn nhìn nữa hả?"

Lúc này, Nam Cường Thịnh mới dời mắt qua chỗ khác, anh ta cười, "Giờ mới giống phụ nữ này..."

Phương Minh lườm anh ta một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Đường Tinh Khanh.

Vậy coi như là nhận thua à?

Theo hiểu biết của Đường Tinh Khanh về Phương Minh, cô ấy có bao giờ đỏ mặt xấu hổ hay thở mạnh như vậy trước mặt người khác đâu. Nghĩ vậy, cô nhìn hai người bằng ánh mắt sâu xa.

Đường Ngũ Tuấn ngáp một cái rồi ngẩng đầu lên nói, "Dì Phương Minh với chú Thịnh không được tán tỉnh nhau trước mặt trẻ con như vậy đâu nhé..."

Nam Cường Thịnh không nói gì.

Phương Minh nhíu mày thất vọng, ánh mắt sắc lẻm bắn về phía Đường Ngũ Tuấn. Đường Ngũ Tuấn nhanh tay kéo gối lên che, cậu nhóc cười khanh khách, "Đúng là đang liếc mắt đưa tình với nhau, chỉ tiếc là không qua được mắt cháu..."

"Dì thấy cháu vẫn chưa ăn đòn đủ nhỉ."

Phương Minh vừa nói vừa xắn tay áo lên, muốn đi tới xử lý Đường Ngũ Tuấn.

Đường Ngũ Tuấn la oai oái nhào lên người Nam Cường Thịnh, vừa ôm chân anh ta vừa gào toán lên, "Giết người diệt khẩu kìa... Sao có thể không biết trời cao đất dày thế chứ..."

Phương Minh thấy Đường Ngũ Tuấn bám lấy Nam Cường Thịnh thì đành thôi, "Thằng nhãi cháu cũng học được nhiều thành ngữ quá nhỉ."

Đường Ngũ Tuấn từ sau người Nam Cường Thịnh ló đầu ra, "Tất nhiên rồi ạ, cháu còn biết một thành ngữ nữa này."

"Thành ngữ gì?"

"Tình chàng ý thiếp ạ!"

Nam Cường Thịnh vỗ đầu Đường Ngũ Tuấn nhưng không tỏ thái độ gì.

Phương Minh thì làm như không nghe thấy.

Đường Tinh Khanh muốn tiện đó kéo hai người lại luôn, cô kéo tay Phương Minh rồi nói. "Tớ thấy Tân Nhất nói cũng đúng đó..."

"Hai mẹ con cậu đều cùng một giuộc cả..."

Đường Tinh Khanh vẫn không bỏ cuộc, "Tớ thấy hai cậu xứng đôi lắm, chi bằng đến với nhau đi."

Đường Ngũ Tuấn với Đường Tinh Khanh kẻ tung người hứng, cậu giơ tay lên rồi kêu to, "Đến với nhau đi ạ!"

Nam Cường Thịnh nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ.

Phương Minh liếc Nam Cường Thịnh rồi mỉa mai, "Bạn của tên cặn bã thì cũng cặn bã thôi, tôi đây không thèm, ai thích thì đi mà yêu."

Nam Cường Thịnh thấy cô ấy nói vậy cũng không tức giận, chỉ mỉa mai lại, "Vậy cảm ơn cô, không giấu gì cô, người thích tôi còn xếp hàng dài kia, tôi cũng không phiền nếu cô gia nhập đâu."

Nam Cường Thịnh nói nghe có vẻ đáng ghét, nhưng ai cũng biết anh ta là người thế nào, có tiền lại đẹp trai, tính tình cũng tốt, đúng là nam thần tiêu chuẩn.

Phương Minh vốn định phản bác nhưng nghĩ đến điều gì đó lại mím môi không nói nữa, tâm trạng cũng buồn bã hơn thấy rõ.

Chắc Đường Tinh Khanh đã đoán đúng, Phương Minh thích Nam Cường Thịnh, nếu không sẽ không thất vọng như thế.

Còn Nam Cường Thịnh, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

Nam Cường Thịnh luôn mỉm cười, Phương Minh không phản bác, anh ta bèn nói tiếp, "Cô Phương cũng là một cô gái tốt, chỉ là hơi nóng tính thôi."

"Liên quan quái gì đến anh..."

Nam Cường Thịnh cười khổ, "Mọi người đều là bạn bè cả, vừa rồi là tôi sai, mong cô lượng thứ. Dù sao thì Đông Phùng cũng là bạn của tôi, trước mặt tôi mà nói xấu cậu ấy thì tôi không chịu được. Hơn nữa, Đông Phùng đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, cô đừng cứ khư khư định kiến ấy nữa."

"Thôi, sau này các cô muốn nói thế nào cũng được, nhưng đừng nói trước mặt tôi."

Anh ta nói vừa mềm mỏng lại có lý lẽ, nhưng Phương Minh vẫn cảm giác được sự xa cách trong đó. Cô chớp mắt, cũng không đáp lại.

Chuyện này coi như chấm dứt tại đây.

Đường Tinh Khanh cũng không tiện làm mối trong tình huống như vậy.

Mọi người lại im lặng.

Đường Ngũ Tuấn đảo mắt rồi đột nhiên hỏi, "Chú Thịnh, chú điều tra chuyện bố cháu đến đâu rồi ạ?"

Nam Cường Thịnh vỗ đầu một cái rồi lo lắng đáp, "Phải rồi, cứ mải tranh cãi nên chú quên mất, người chú cử đi điều tra đều không dò la được tin tức gì. Hiện vẫn chưa biết tung tích của Đông Phùng Lưu."

Đường Ngũ Tuấn nghe vậy thì càng lo lắng hơn, cậu nghĩ thầm, nếu không có hacker do Tịch Song mời tới thì mình đã điều tra được từ lâu.

Cậu nghĩ vậy mà càng bất mãn với Tịch Song hơn.

Nam Cường Thịnh cảm thấy rất áy náy, "Để chú đi điều tra thêm xem, yên tâm đi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi." Anh ta nói xong thì vội vàng rời khỏi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.