Tổng Tài Cao Lãnh Biết Yêu

Chương 351: Rời đi




Út cưng thật sung sướng bước vào cửa, đứng nơi đại sảnh sợ hãi hết nhìn đông tới nhìn tây. Kỳ Vân thấy dáng vẻ be bé tròn tròn của Út cưng thì thích lắm, ôm Út cưng nhẹ hôn, “Bé ngoan tên gì”

Út cưng khẽ khàng nói, “Chào anh ~ em là Hình Ngôn Ninh ~”

“Cứ gọi nhóc ấy là tiểu vô lại là được.” Bác sĩ Mạch bổ sung.

La Tĩnh Hòa từ trong phòng bếp đi ra, “Ừ bé con lại đây.”

Út cưng vẫy vẫy tay về phía La Tĩnh Hòa, “Chào chú~”

La Tĩnh Hòa cũng thích Út cưng, “Bé con này thật dễ thương, rất đáng yêu.”

Mễ Hi Huy đứng phía sau bác sĩ Mạch, rất khiêm tốn gật đầu.

La Tĩnh Hòa cười nói, “Có hơi chậm. Đồ ăn vẫn chưa dọn xong, mọi người đã tới. Ngồi ghế chờ một chút, sau khi chuẩn bị sẵn sàng rồi thì sẽ dọn đồ ăn ra, nhanh thôi.”

Út cưng đột nhiên nói, “Cám ơn chú La ~”

La Tĩnh Hòa véo gương mặt phúng phính của bé. Mễ Hi Huy ở huyền quan cởi áo khoác đổi giày, sau đó một mặt xăn tay áo lên một mặt nói, “Để tôi giúp.”

La Tĩnh Hòa phân vân, bác sĩ Mạch đắc ý, “Mễ đại luật sư của bọn tôi cũng biết nấu nướng đó, chẳng thua cậu đâu.”

Bác sĩ Mạch không cảm thấy những lời này có gì không ổn, La Tĩnh Hòa cười, “Tốt, đa tạ.”

Kỳ Vân đưa bác sĩ Mạch và Út cưng đến ghế salon, hơn nữa còn lấy ra ba tấm thảm màu trắng bằng da dê, để lót chân. Út cưng vùi vào trong chiếc ghế sôpha mềm mại, ôm tấm thảm nhung trắng tinh, tươi cười rạng rỡ, đáng yêu đến lạ. Kỳ Vân ôm bé mà xoa xoa, “Bé con ơi em từ đâu tới Sao lại đáng yêu như vậy”

Bác sĩ Mạch nói lầm bầm hai tiếng, “Phải đáng yêu chứ. Con tôi mà.”

Út cưng khinh thường liếc mắt, “Đó không phải ba Út cưng ~ ba Út cưng không có suy yếu như vậy ~” Suy yếu là từ gần đây Út cưng mới học, vừa vặn để hình dung bác sĩ Mạch.

Kỳ Vân bật cười, bác sĩ Mạch cốc đầu Út cưng, “Đồ tiểu vô lại!”

Sau đó, không biết từ đâu truyền tới một tiếng meo meo yếu ớt. Út cưng thẳng người, mở lớn mắt hỏi, “A Tiếng gì vậy nha”

Một con mèo nhỏ màu trắng ló đầu ra từ góc. Đôi mắt màu vàng kim vừa to lại vừa tròn, rất bất an bước từng bước nhỏ.

“Ai nha mèo con!” Út cưng vô cùng kích động, lay lay tay Kỳ Vân, “Miêu Miêu là của anh sao Em ôm một cái được không”

Kỳ Vân nhẹ giọng gọi một tiếng, “Mèo con, lại đây.”

Mèo con nhanh chóng lẻn đến trong lòng ngực Kỳ Vân, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ. Út cưng vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt mái đầu nhỏ với bộ lông xù của mèo con. Mèo con nhìn chằm chằm Út cưng, giật giật đôi tai nhỏ. Út cưng lấy ngón tay gãi gãi cằm mèo nhỏ, mèo ta thoải mái mà nheo nheo mắt. Út cưng lần đầu gặp được sinh mệnh còn nhỏ bé hơn cả mình, rất vui. Bé ôm lấy mèo con, hôn nhẹ nó. Mèo con nằm trên chân Út cưng, giơ chân lên, nhẹ nhàng nhịp lên đôi chân mũm mĩm của bé.

“Nó đang chào em đấy.” Kỳ Vân nói.

Út cưng cọ cọ mặt vào mèo con, mèo con lại meo một tiếng.

Một bé nho nhỏ ôm một bé nho nhỏ khác.

Bác sĩ Mạch cười.

Kỳ Vân đứng dậy đi phòng bếp. Vẫn không yên tâm về Thanh Hòa lắm, luôn cảm thấy Thanh Hòa vẫn chưa khỏi hẳn. Mễ Hi Huy ở nhà bếp phụ giúp, hai người thỉnh thoảng trò chuyện với nhau vài câu.

“Theo kinh nghiệm của tôi, sau đó bỏ tiêu vào thì hương vị là ngon nhất.” La Tĩnh Hòa cười nói.

“Thì ra là thế.” Mễ Hi Huy gật đầu.

Út cưng chơi với mèo con, Kỳ Vân trò chuyện cùng bác sĩ Mạch. Kỳ Vân nói đến tết hoa đăng, hỏi bác sĩ Mạch có đi không. Năm nay bác sĩ Mạch rối rắm chuyện tình cảm, quên mất việc trục lợi vào tết hoa đăng. Nói tới tối nay là ngày cuối cùng, Kỳ Vân cười bảo, “Vẫn là nên đi xem, rất đẹp.”

Út cưng đột nhiên giận dữ xen vào, “Con với chú đi xem rồi.”

Bác sĩ Mạch sửng sốt, “Hai người khi nào thì xem”

Út cưng vuốt ve mèo con, “Đêm hôm ấy đó. Chú không có chỗ để đi nha. Cho nên chú với con ngồi bên đường xem hội hoa đăng mà.”

Kỳ Vân nghe không hiểu, bác sĩ Mạch đưa mắt ra xa. Một hồi sau, mới ôm lấy Út cưng, “Tối nay chúng ta đi xem được không”

Út cưng ngẩng gương mặt bầu bĩnh lên, rất vui mừng nói, “Hay quá hay quá ~”

Kỳ Vân cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi nhiều.

Lúc mười hai giờ hơn, Mễ Hi Huy bắt đầu lục tục bưng thức ăn lên bàn. Cửa phòng bếp mở, mùi thức ăn bay ra. Út cưng ôm mèo nhỏ, chép chép miệng, “Con đói rồi…”

Thời gian giữa trưa luôn mang theo sự náo nhiệt chẳng hiểu tại sao. La Tĩnh Hòa xào rau nơi gian bếp, tiếng lỉnh cà lỉnh kỉnh vang lên. Mễ Hi Huy xoay người quay lại bếp, tiếp tục mang thức ăn. Út cưng ngồi trên ghế sa lon, nắm móng vuốt của mèo nhỏ mà chơi. Mễ Hi Huy bưng một tô canh ra, “Dẫn Út cưng rửa tay đi, chúng ta ăn cơm.”

Câu không có chủ ngữ, Kỳ Vân còn đang suy nghĩ lời đó là nói với ai, bác sĩ Mạch đã nhấc Út cưng lên, “Rửa tay nào, ăn cơm trưa. Mèo nhỏ cũng phải ăn.”

Út cưng lưu luyến buông mèo con ra, đi theo bác sĩ Mạch rửa tay. Mễ Hi Huy hỏi mượn La Tĩnh Hòa một cái tạp dề ngắn, đeo cho Út cưng. Bé con kia ăn gì cũng luôn làm rơi lên quần áo, phải giặt thì rất phiền. Út cưng ngồi bên cạnh bàn ăn, chân đu đưa lay động. Chỉ là tụ tập giữa những người bạn với nhau, cũng không hề trang trọng. Kỳ Vân dọn bát đũa xong, bác sĩ Mạch đã bắt đầu ăn, “Tay nghề gã hai lúa cậu vẫn kinh dị như vậy sao, bày đặt khoe mẽ cái gì.”

Kỳ Vân hơi sửng sốt, La Tĩnh Hòa đột nhiên cười, “Mạch khoai tây, cậu vẫn là chẳng có mắt như vậy.”

Mễ Hi Huy bảo, “Món anh nói là tôi làm.”

Bác sĩ Mạch nghẹn.

Kỳ Vân muốn cười, nhịn trở lại. Mọi người cầm đũa bắt đầu ăn, hoặc cười khẽ nói chuyện với nhau. Bác sĩ Mạch vạch trần những chuyện không hay ho của La Tĩnh Hòa từ thời trung học, thuộc như lòng bàn tay. La Tĩnh Hòa bóp trán, “Hôm lần đầu tiên gặp nhau lẽ ra tôi phải lơ cậu đi.”

Kỳ Vân cười, “Anh hùng cứu mỹ nhân”

La Tĩnh Hòa cười nhìn Mạch Uy, “Anh hùng cứu đậu thì có. Ếch bốn mắt”

Bác sĩ Mạch bất giác nhớ đến điều gì, sắc mặt đều thay đổi. Út cưng rất kỳ quái nói, “Chú La ~ vì sao chú kêu Mạch Mạch là khoai tây nha ~”

La Tĩnh Hòa kiềm lại xúc động phải cười to, “Chú còn giữ hình tốt nghiệp thời trung học, ăn cơm xong Út cưng xem sẽ biết.”

Mễ Hi Huy dùng muỗng múc một ít nước cá chan lên cơm, lại gắp một miếng cá, dầm hơi nát ra, để lên muỗng cơm rồi đút cho Út cưng. Út cưng mở lớn cái miệng nhỏ ăn vào, nhai nhai, hai bên má phồng ra như con sóc nhỏ.

Kỳ Vân sửng sốt, nhìn Mễ Hi Huy hết sức chuyên chú đút Út cưng. Tay Út cưng chỉ món tôm, “Chú ơi ~ con muốn ăn cái kia ~”

Mễ Hi Huy cúi đầu lột vỏ tôm. Bác sĩ Mạch ở một bên nhét đồ ăn vào miệng, “Ừ, vẫn là thịt chưng Mễ luật sư của chúng ta làm ăn ngon, tôi thích nhất món này.”

La Tĩnh Hòa cười đến càng vui vẻ, “Cám ơn, Mễ luật sư hôm nay đặc biệt chỉ đạo tôi đây thực hiện món ấy mà, hơn nữa còn dậy tôi vài bí quyết. Cậu thích ăn tôi rất vui đó.”

Hoàn toàn yên tĩnh.

Kỳ Vân nhăn mặt nhăn mũi. Mễ Hi Huy căn bản không để đến ý bác sĩ Mạch, nghiêm chỉnh đút Út cưng. Út cưng ngồi giữa hai người họ, vươn bàn tay nhỏ nắm áo bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch ~ đừng khổ sở ~”

La Tĩnh Hòa ngồi đối diện múc chén canh mướp cho Kỳ Vân, “Món này tốt cho dạ dày.”

Kỳ Vân cười gật đầu.

Ăn đến một nửa, bác sĩ Mạch nhẹ giọng nói, “Buổi tối hãy dẫn theo Út cưng đi xem hoa đăng. Ba người chúng ta.”

Mễ Hi Huy nhìn bác sĩ Mạch, mím môi.

Cơm nước xong, La Tĩnh Hòa quả thật lấy hình tốt nghiệp trung học ra xem. Mễ Hi Huy cầm ảnh liếc mắt một cái liền nhận ra Mạch Uy xếp hàng đầu tiên nhìn giống hệt củ khoai tây. La Tĩnh Hòa kinh ngạc, “Không ngờ cậu có thể nhận ra.”

Út cưng cười hì hì nói, “Mạch Mạch ~ hóa ra dáng vẻ Mạch Mạch thật kỳ quái ~”

Bác sĩ Mạch bảo trì trầm mặc, không nói được một lời.

Tiễn bác sĩ Mạch đi rồi, Kỳ Vân xăn tay áo lên, “Để em rửa chén cho.”

La Tĩnh Hòa cười nói, “Em cũng nhìn ra sao.”

Kỳ Vân nhún nhún vai, “Chậc chậc, báo ứng, báo ứng đó.”

Ngày ba tháng một là ngày cuối cùng của tết hoa đặng. Mễ Hi Huy lái xe, bác sĩ Mạch ngồi sau ôm Út cưng, “Tìm một chỗ dừng xe, chúng ta đi bộ.”

Mễ Hi Huy tìm nơi đỗ xe lại. Bác sĩ Mạch và Mễ Hi Huy mỗi người nắm một tay Út cưng, ba người cứ như vậy đi cùng một chỗ cũng không phải rất quái dị. Út cưng hưng phấn lắm, “Chúng ta đi xem hoa đăng, rất vui nha ~”

Bác sĩ Mạch cúi đầu nhìn bé con, “Phải đó. Rất vui. Năm sau chúng ta sẽ đi xem ngay ngày đầu được không”

Út cưng cười nói, “Dạ được!”

Tết hoa đăng, đủ loại đèn treo rất ngạc nhiên kỳ lạ, đèn màu lam, đèn xanh biếc, đèn bảy màu, đèn năng động, đèn biết cười, có đèn còn bắt chước bay ra hệt pháo hoa. Út cưng xem đến rất sướng vui, nhảy cẫng lên. Bác sĩ Mạch mỉm cười nhìn Mễ Hi Huy, ánh mắt phản xạ đến ánh sáng của những sắc màu bên đường – nhìn thậm chí có phần đáng yêu.

“Hàng năm về sau, đều cùng đi xem không”

Mễ Hi Huy cũng nhìn bác sĩ Mạch. Nắm trong tay bàn tay nhỏ mũm mĩm của Út cưng, bác sĩ Mạch ngay tại cạnh bên.

“Được.” Mễ Hi Huy đáp.

Bác sĩ Mạch còn định nói gì, biểu tình đột nhiên liền thay đổi. Trợn tròn mắt nhìn về phía sau Mễ Hi Huy, nhất thời kinh ngạc cực kỳ đến nghẹn lời. Mễ Hi Huy quay đầu nhìn theo tầm mắt bác sĩ Mạch, đều là người.

“Mẹ…” Bác sĩ Mạch lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.