Tổng Tài, Cạn Sạch Chén Trà Xanh Này

Chương 220: 220: Chủ Bá Phát Đường Chú Ý




“Hả, còn có những chuyện như vậy nữa sao?”

“Vấn đề về linh trí của một sinh linh, được đánh giá dựa trên nhiều loại tiêu chuẩn phức tạp, không thể chắc chắn xác định ra hết.

Và khi người ta đưa võ hồn ra để đánh giá, thì đa phần các loại võ hồn, nhất là hiện nay, đều cho ra những kết quả đáng buồn.

Bởi linh trí của chúng, không bao giờ có thể vượt quá khả năng suy nghĩ, tư duy của một đứa trẻ.

Như có trở nên biến dị, tiến hóa mạnh mẽ lên, cũng không qua khỏi được độ tuổi 15.

Tất cả hành động, sinh hoạt, đều có phần ỷ lại, phụ thuộc vào chủ nhân của chúng.” Y Nha thở dài giải thích.

“Về phần nhân gia nói đến Tiên Cổ bảy đại kỳ tích liên quan đến võ hồn thứ hai của chủ nhân ngươi.

Là tại vì chủ nhân ngươi, vốn dĩ đang sở hữu lấy Tổ Huyết, Tổ Thể, rồi còn có cả Hồng Mông Hỗn Độn Thể.

Mấy thứ này thuộc về cả trước Tiên Cổ kỷ nguyên, mà ở thời đại đó, võ hồn của nhân loại, căn bản là không thể nào sinh ra linh trí, chứa chưa nói đến là có thể truyền trò thông tin với chủ nhân ah.”

“Ra là vậy.” Tử Vũ gật gù, tỏ vẻ đã hiểu:

“Vậy nó liên quan như thế nào tới bảy đại kỳ tích kia?”

“Tiên Cổ vạn trần ai, nhân sinh muôn thế thái, tự hỏi ta là ai, xoay mình vẫn tồn tại.”

Y Nha ngâm nga lấy một bài thơ kỳ lạ:

“Võ hồn được sáng tạo ra bởi nhân loại, nhưng là ai, thì không ai rõ ràng biết.

Tại thời kỳ đó, ngươi ta đồn đại rằng.

Có một vị Thần Quân với tu vi cực kỳ thông thiên mạnh mẽ đầy quyền năng, không thua gì các vị thủ lĩnh, tiên đế lúc bấy giờ.

Bằng vào tài trí của mình, trong một lần đốn ngộ, đã sáng tạo ra võ hồn một đạo này, đồng thời truyền bá ra khắp toàn nhân tộc.

Từ đó, bằng võ hồn của mình, ông không ngừng đánh đông dẹp tây, đấu chiến cùng các thế lực ngoại tộc, dị bang.

Đồng thời chấm lấy một nét bút, tuyên bố sự kết thúc cho kỷ nguyên Tiên Cổ, mở đường cho thời kỳ tranh phách, hưng vong thịnh suy của nhân loại sau nay.

Và sau khi hoàn thiện xong hệ thống tu luyện võ hồn, vị Thần Quân này đột nhiên thoái ẩn, biết mất như một làn khỏi tỏa, không để lại dấu bất kỳ dấu vết nào.

Từ đó, người ta đồn đại rằng, như nếu người nào, cùng sở hữu lấy hai loại võ hồn trở lên, và một trong số đó có linh trí ngang ngửa với con người.

Thì họ sẽ có cơ may, tiếp nhận lấy truyền thừa, cùng vô số tài bảo kỳ vật của vị Thần Quân này.”

“Oi Vậy là chủ nhân cũng đã là sẽ có cơ hội đó sao?” Kim Nhan mắt sáng lấp lánh, hào hứng nói.

“Không chắc chắn.”

Y Nha lắc đầu phủ quyết:

“Tiên Cổ thời đại quá xa xôi, câu chuyện này thật hư thế nào, không ai biết được chính xác nữa.

Với lại, võ hồn thứ hai kia của chủ nhân, thật sự là linh trí toàn vẹn hay không, hình dáng ra sao, cũng chẳng thể nói trước.

Nên có chăng, chỉ là nghe biết cho vui, rồi để đó thôi.”

Kim Nhan ủ rũ, thất vọng: “Oi~~~~”

“Được rồi, được rồi, không có gì phải buồn cả, hành trình của chúng ta còn dài, không thiếu sự vật, sự việc để tìm hiểu đâu.”

Tử Vũ tươi cười an ủi nàng.

“Phải rồi, Y Nha, còn việc hai người các ngươi nói, ta không thể, hay không dám tu luyện võ hồn, là có ý gì?”

_Haizzzzzzz!!!! Chuyện võ hồn đồng tu trong khoảng thời gian đầu, sẽ luôn yếu thấp hơn so với linh sủng, chủ nhân ngươi biết mà đúng không?

Tử Vũ gật đầu, cái này thì hắn biết.

Do sự tồn tại của võ hồn, có nhiều nét tương đồng, thậm chí là việc tu luyện của nó, cũng rất dựa vào linh sủng.

Nên những người đồng tu lấy cả hai thứ này, thường sẽ gặp trường hợp.

Là cảnh giới của vũ hồn sư, ở những cấp độ đầu, sẽ luôn thấp hơn một cái đại cảnh giới, so với ngự linh sư. Và việc tu luyện của phương pháp này, cũng sẽ ít nhiều khó theo cấp số nhân, dựa trên số linh sủng ngươi đang sở hữu.

Như ngươi có một con linh sủng, thì khi tu luyện vũ hồn sư, độ khó sẽ là gấp đôi.

Hai con gấp ba, ba con gấp bốn.

Cứ thế mà tính tiếp đi lên.

“Do chủ nhân ngươi yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt, có tới hai loại võ hồn trong người.

Cộng thêm với việc có tới chín tờ bản mệnh khế ước như hiện nay.

Ngài thử tính tính một cái xem, độ khó tu luyện sau đó sẽ thế nào ah.”

“Không, không thấp hơn hàng chục luôn oi~~~~”

Kim Nhan vận dụng năng lực của mình, kinh ngạc nói.

“Rồi đó là còn chưa kể đến, tu vi ban đầu của chủ nhân ngươi, sẽ luôn thấp hơn tới hai đại cảnh giới, chứ không phải chỉ là một như người ta.

Đồng thời, với căn cơ hùng hồn của chủ nhân lúc này, muốn tích lũy linh lực để đột phá, con số đó, có đủ khiến ngươi tuyệt vọng không.”

“Không đúng ah.”

Tử Vũ tinh tế suy ngẫm, nhìn Y Nha khó hiểu:

“Theo tin tức từ ghế võ hồn truyền lại, thì tốc độ tu luyện, đúng là rất tuyệt vọng, nhưng cảnh giới tu vi của ta, chỉ thấp hơn ngự linh sự một đại cảnh giới mà thôi.”

………

……

Y Nha, Kim Nhan nghe đến đây, đột nhiên trố mắt nhìn Tử Vũ.

_Ngài, ngài nói lại xem, ai ai truyền tin tức cho ngài cơ.

“Ghế, ghế võ hồn.”

Tử Vũ như nhận ra vấn đề, kinh hãi nói.

“Ta, ta, ta trời ạ.” Y Nha bật ngửa, lăng đùng ra đất.

_Song võ hồn sinh linh oi, chủ nhân ngươi có thể nào ít biến thái hơn được không.

“Chỉ là đơn thuần truyền tin tức mà thôi ah, không có gì đặc biệt cả, các ngươi đâu ra gán ghép việc sinh linh trí này hoài thế.”

Y Nha lăn lộn một hồi, rồi bật hoắng người dậy, nhảy lên đạp mạnh vào đầu Tử Vũ.

_Võ hồn khi sinh ra, căn bản đều là tự người sở hữu chúng, đi mà mày mò, tìm hiểu lấy khả năng, cách dùng, thiên phú của chúng.

_Đâu ra lại có chuyện, truyền dẫn tin tức cho chủ nhân ngươi oi.

_Nên chúng ta mới khẳng định rằng, võ hồn của chủ nhân ngươi.

“Đều là thứ yêu nghiệt, sinh ra linh trí hết cả ồi.”

Kim Nhan, Y Nha thay nhay phát tiết giải thích lấy.

Tử Vũ xoa xoa lấy chỗ đau, đành vô ngữ, cạn lời, chẳng còn gì để nói trong chuyện này nữa rồi.

Thật sự là chuyện này hắn chẳng hề biết.

Bởi võ hồn đa phần đều thiên hướng tự phát, đột nhiên mà có, chứ hắn cũng không hề đả động, hay muốn tu luyện tới cái lĩnh vực này.

Đồng thời thế giới, hắn đang sống hiện nay, không hề có tin tức, tư liệu về phương pháp tu luyện này.

Thật là oan uổng quá ah.

“Haizzzzzzz Thôi được, thôi được rồi.

Dù gì hiện nay ta cũng chẳng muốn đá động gì tới lĩnh vực này, cứ tạm thời để đó, từ từ tính tiếp đi.”

Tử Vũ bất lực thở dài, xác định kết thúc cái chủ đề ức chế này.

“Đúng thế, đúng thế oi. Càng nghe càng tuyệt vọng, ức chế đến đau nhức cả đầu, nếu được Kim Nhan cũng không muốn nghe về nó nữa đâu.”

“Như vậy cũng tốt.” Y Nha mệt mỏi nói.

“Vậy thời gian không còn sớm nữa, mau chóng bắt tay vào, tìm kiếm đồng bạn mới thôi.”

Tử Vũ dẹp hết phiền muộn, nhanh chóng đứng người dậy, thu hồi ghế võ hồn đi.

“Khoang đã” X2

Cả Y Nha cùng Kim Nhan đồng thanh vang lên.

“Chủ nhân ngươi.”

“Có tìm kiếm người nào.”

“Cũng tuyệt đối.”

“Không được quá quá quá biến thái.”

“Hay quá quá quá yêu nghiệt.”

“Đâu đó.” X2

Hai người như ăn ý, câu trước câu sau tiếp lấy lời nhau, cảnh cáo lấy Tử Vũ.

“Biết rồi biết rồi, hai cô nương.” Tử Vũ nhận sợ vội nói.

Thiệt là, mới đầu còn gây hấn nhau thấy ớn, giờ lại bắt tay, chung sức đồng lòng uy hiếp hắn.

Thật sự hết nói nổi, là ta là chủ nhân, hay hai người các ngươi là cô nãi nãi ah.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.