Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 5: 5: Tàn Nhẫn Lòng Đau Đớn




Hơn một nửa thị vệ hoàng cung đều chạy về phía điện Thiên Mật, trong một khoảng thời gian ngắn, người trong ngoài điện Thiên Mật đều lắc lư, kêu khóc.

Kỷ Tiểu Ly xuyên qua chính điện chạy thật nhanh tới trước viện, bên ngoài điện Thiên Mật, bọn thị vệ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe tiếng Thái Hậu nương nương hô "Bắt lấy nàng ta!", liền lập tức xông lên.

Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Ly ném ra quả đạn Phích Lịch cuối cùng, sau một tiếng nổ lớn, mùi hoa Sơn chi nồng nặc khắp viện, bọn thị vệ không biết cứ nghĩ đó là khói độc, đều che lại mũi miệng, Tiểu Ly mượn cơ hội đẩy ngã hai thị vệ gần nhất, chạy ra ngoài.

Lúc này Thái hậu Đoan Mật cũng đã từ trong phòng đuổi tới, quý phụ luôn luôn tao nhã xinh đẹp giờ tóc tai loạn xạ, chật vật chưa từng có, biểu cảm trên mặt vặn vẹo đáng sợ.

Bà biết hôm nay Trần Ngộ Bạch cũng vào cung, chuyện ồn ào lớn đến như vậy, còn muốn im hơi lặng tiếng mà chấm dứt là không thể, chỉ có thể thừa dịp Trần Ngộ Bạch còn chưa đuổi tới, lập tức bắt nàng đi là được.

Vì thế bà đứng cao cao phía trên ngoài cửa điện, hét lớn một tiếng "Người đâu! Bắt thích khách!"

Tuy bọn thị vệ đứng bên ngoài không dễ nhúng tay vào chuyện của điện Thiên Mật, nhưng truy bắt thích khách là trách nhiệm của mỗi người, nhất thời tiếng rút đao vang vọng khắp nơi.

Tiểu Ly không dám nhào vào mũi đao, đành phải rút lui chạy trở về, bọn thị vệ của điện Thiên Mật đã tỉnh hồn, lúc này cũng không khách khí với nàng, giáo dài đao nhọn đều nhắm về phía nàng, e rằng quốc sư phu nhân sẽ tràn ngập máu tươi!

Trước là sói sau là hổ, Kỷ Tiểu Ly tuyệt vọng ôm đầu ngồi xổm xuống, lăn một vòng ngay tại chỗ, cũng vào lúc này, một thanh Hồng Anh thương bay xuyên đến, khí thế như sấm sét, một mạch đâm xuyên qua ba thị vệ đang chém về phía nàng, đẩy người thứ tư bay đi, đóng chặt bốn người kia lên cây cột lớn đỏ thẫm trong điện, máu chảy đầy đất, sức mạnh trên ngọn giáo vẫn chưa hết, đầu thương mạnh mẽ đâm thật sâu vào cây cột.

Đây là vườn thượng uyển của thâm cung, đã bao nhiêu năm chưa từng quang minh chính đại tràn ngập máu tươi như vậy!

Mọi người khiếp sợ không thôi nhìn về phía ngọn giáo lao đi —— chỉ thấy quốc sư đại nhân cao quý vô cùng của Đại Dạ, chậm rãi mà đến trong cơn gió đông, toàn thân áo lụa đen tung bay phất phới trong gió lạnh, trong đôi mắt đen là băng tuyết ngàn dặm, sát ý dọc ngang, khuôn mặt tuấn tú biết bao nữ tử khuê các mơ mộng, lúc này lạnh lùng tàn sát, khiến người ta ngay cả liếc mắt một cái cũng cảm thấy đã chết một trận.

"Cách xa nàng ba trượng." Giọng nói kia lạnh lẽo như truyền đến từ điện Diêm La dưới địa phủ: "Hoặc là, chết."

Bọn thị vệ "Phần phật" tản ra tạo thành một con đường rộng rãi, thoáng chốc, trong viện chỉ còn quốc sư phu nhân ngồi ôm đầu.

Trần Ngộ Bạch không nhanh không chậm đi về phía nàng, mỗi bước hắn tiến tới, bọn thị vệ đã lui xa ba trượng lại lùi thêm một khoảng.

Thái hậu Đoan Mật đứng ở bậc thềm cao cao phía trên, nhìn quốc sư trẻ tuổi chậm rãi bước đến, giận đến mức mắt muốn nứt ra!

Bà biết: chuyện hôm nay, không xong rồi.

Trước mắt tự bảo vệ mình là quan trọng nhất, tâm tư vừa chuyển, một ánh mắt lướt qua, thái giám tâm phúc bên người đã la lên: "Quốc sư đại nhân ám sát Thái Hậu nương nương! Người đâu! Mau hộ giá!"

Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, một loạt tiếng leng keng rút đao ra khỏi vỏ, nhưng không ai thật sự tiến lên truy bắt Trần Ngộ Bạch, chỉ bọn thị vệ trong điện Thiên Mật đều tụ lại bên người Thái hậu Đoan Mật, làm thành hình quạt, bảo vệ Thái Hậu nương nương bên trong.

Trần Ngộ Bạch không thèm liếc nhìn những người khác một cái. Hắn đi đến bên cạnh người đang ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, cúi người với tay đỡ nàng đứng lên, Tiểu Ly bị dọa hoảng hốt, rụt bả vai giãy giụa, hắn nhẹ giọng mở miệng nói: "Tiểu Ly, là ta."

Hắn gọi "Tiểu Ly" cực nhỏ.

Trước mặt người khác hắn gọi nàng là "Phu nhân". Lúc hắn tức giận luôn mất hứng gọi cả tên họ nàng "Kỷ Tiểu Ly ". Lúc vui vẻ hoan ái thì mở miệng đều là "Ngu xuẩn", "Ngơ ngốc"...... Nhưng lúc này hắn nhẹ giọng gọi nàng là "Tiểu Ly", Kỷ Tiểu Ly bị gọi hồn phách như quay về, khẩn trương sợ hãi trong lòng đều biến mất, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn.

Ta đến bảo vệ nàng 〜

Trần Ngộ Bạch nở nụ cười cực rõ ràng lại cực dịu dàng, nhìn vào mắt nàng, cười với nàng.

Hắn cười vươn tay sửa sang lại chút quần áo tóc tai rối loạn của nàng. Ngón tay thon dài hơi lạnh nhẹ nhàng mơn trớn má nàng, hơi thở trong vòng ôm và ống tay áo nàng cực kỳ quen thuộc, Kỷ Tiểu Ly bình tĩnh ngửa đầu nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn, mũi chợt chua xót, hốc mắt cũng ửng hồng.

Trần Ngộ Bạch cong khóe miệng, ngón tay chỉ chỉ lên cái mũi nhỏ nháy mắt ửng hồng của nàng, không thèm để ý ánh mắt trừng trừng xung quanh, trước mặt mọi người ôm nàng vào lòng.

"Đừng sợ." Hắn cúi đầu, môi chạm vào lỗ tai lạnh lẽo của nàng, hắn cười nhẹ nói: "Khi vào ta đã nhìn thấy, nàng làm tốt lắm, vừa rồi đánh rất tốt! Mọi thứ ta dạy nàng đều nhớ kỹ, ta thật vui vẻ."

Kỷ Tiểu Ly bị hắn ôm lấy, nằm trong lòng hắn, lúc này mới chậm rãi nhớ lại, không khỏi nghĩ mà sợ không thôi, thút thít khóc nghẹn, đau lòng không dứt.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời điện Thiên Mật im lặng, ngay cả tiếng lá rụng cũng có thể nghe thấy, cả điện đều nghe tiếng quốc sư phu nhân khóc nức nở.

Một tiếng "Hoàng thượng giá lâm!" đúng lúc đánh vỡ thời khắc im lặng quỷ dị này.

Mộ Dung Thiên Hạ chậm rãi đi tới, mọi người quỳ xuống hành lễ, hoàng đế cũng theo lễ mà thỉnh an Thái hậu Đoan Mật.

Thái hậu Đoan Mật cười lạnh không nhận, nâng tay chỉ vào bốn thi thể bị ngọn giáo đóng đinh trên cây cột đỏ thẫm, bà run giọng đau lòng chất vấn: "Hoàng thượng! Trước mặt ai gia Quốc sư giết thị vệ trong cung ai gia! Hoàng thượng bảo ai gia nên an khang thế nào?!"

Mộ Dung Thiên Hạ nhíu mày, liền có người tiến lên gỡ bốn thị vệ treo trên cột xuống, khiêng đi.

"Quốc sư." Hoàng đế nghiêm trang quát.

Trần Ngộ Bạch không nhanh không chậm vỗ vỗ người trong lòng, vỗ về lưng của nàng, thấp giọng an ủi hai câu rồi mới buông nàng ra.

Bảo vệ thê tử ở sau người, hắn cung kính vái chào hoàng đế, nói: "Có thần. Bẩm hoàng thượng: người đúng là do thần giết."

"Quốc sư, trong cấm cung mà giết người nhuốm máu, ngươi thật to gan!" Nét mặt Mộ Dung Thiên Hạ không rõ vui giận, chậm rãi nói.

"Bẩm hoàng thượng: mới vừa rồi khi thần đuổi tới thì bốn người này đang vung đao muốn giết phu nhân nhà thần, nếu thần không ra tay, giờ phút này phu nhân thần đã chết dưới đao của bọn họ."

"Hoàng thượng!" Lúc này Thái hậu Đoan Mật tức giận hô lớn: "Là quốc sư phu nhân ám sát ai gia trước!"

"Ngươi nói bậy!" Kỷ Tiểu Ly nhịn không được từ phía sau Trần Ngộ Bạch ló đầu ra, "Rõ ràng là ngươi......"

"Tiểu Ly!"

"Ngươi im miệng!"

Hai tiếng quát bảo ngưng, cùng lúc phát ra từ miệng quốc sư đại nhân và Thái hậu Đoan Mật.

Cùng quát bảo ngưng, hai người liếc nhau, Thái hậu Đoan Mật nheo nheo mắt tím, mà ánh mắt quốc sư đại nhân không buồn không giận, chỉ với tay kéo người phía sau lại.

"Phu nhân thần ngây thơ trong sáng, hẳn Thái Hậu nương nương cũng yêu thích vẻ ngây thơ này của nàng, mới hai lần ba lượt cho truyền nàng vào cung làm bạn. Vả lại phu nhân thần là nữ nhân yếu đuối, cao thủ bên người Thái Hậu nương nương nhiều như mây, sao có thể nói nàng ám sát?"

Hắn ngăn cản Kỷ Tiểu Ly nói ra việc trong mật thất, trong lòng Thái hậu Đoan Mật sáng như tuyết: hắn cũng không định cá chết lưới rách.

Như vậy bà vẫn còn cơ hội!

"Hôm nay trước mặt nhiều người, ai gia quá hỗn độn, không thể không trách quốc sư phu nhân! Ai gia đúng là thương yêu nàng trẻ tuổi ngây thơ, nàng lại cả gan làm loạn như thế, thật phụ lòng ta!" Nói tới đây, vẻ mặt Thái hậu Đoan Mật biến đổi, khóc ròng nói: "Năm đó tiên đế lâm chung, lo lắng ai gia cô nhi quả phụ, dặn dò hoàng thượng quan tâm chăm sóc, chưa được vài năm Lâm Giang Vương lại bỏ đi, từ đó về sau chỉ còn một mình ai gia, nay...... nay quả nhiên bị người đến tận đây khi dễ!"

Mộ Dung Thiên Hạ đứng cách bà hơi xa, từ xa nhìn về phía bà, trong lòng than một tiếng.

Ông cất giọng thản nhiên khuyên một câu: "Xin Thái Hậu nương nương bảo trọng thân mình."

Thái hậu Đoan Mật như lung lay sắp đổ, thái giám tâm phúc vội đỡ, bà khóc thê thê thảm thảm: "Hôm nay ai gia chịu nỗi nhục này, hoàng đế nhất định phải lấy lại công bằng cho ai gia, nếu không ai gia chẳng còn mặt mũi mà sống!"

Mộ Dung Thiên Hạ quay đầu nhìn về phía quốc sư đại nhân.

Trần Ngộ Bạch đón ánh mắt của ông, không tránh né không nhún ngường: "Hoàng thượng, phu nhân thần xuất thân từ phủ Trấn Nam Vương. Trong lễ Vấn tóc, người làm chủ chính là Đương Kim hoàng hậu nương nương. Lúc thần cưới nàng, dùng kiệu tám người khiêng, mười dặm hồng trang. Cả đời nàng không buồn không lo ở nhà mẹ đẻ, sau đó gả cho thần, thần tuyệt không cho phép khiến nàng chịu chút ấm ức nào. Nếu hoàng thượng và Thái Hậu nương nương nhận định thần bảo vệ thê tử là có tội, thần nguyện tự sát tại đây để tạ tội!"

Mộ Dung Thiên Hạ mím môi, còn chưa mở miệng, quốc sư đại nhân không chờ ông cho câu trả lời thuyết phục, hơi quay đầu trầm giọng hỏi người phía sau: "Tiểu Ly, nếu hôm nay ta chết ở đây, nàng sẽ làm sao?"

Người phía sau hắn bước ra, đứng bên người cùng sóng vai hắn.

Một cô nương nho nhỏ, chỉ cao đến đầu vai hắn, chân thành chăm chú ngửa đầu nhìn ánh mắt hắn, cất giọng nho nhỏ lại cực kỳ kiên định: "Người đi đâu, ta sẽ theo đến đó."

Mặc kệ là dân gian hay tiên cảnh đều phải cùng dắt tay nhau, Kỷ Tiểu Ly không quên.

Nàng cũng không quên hắn từng dặn dò nàng: bất luận khi nào, mặc kệ chuyện gì, nhớ kỹ nàng là thê tử của Trần Ngộ Bạch ta.

Là vợ chồng, sống chung chăn, chết chung mồ.

Mặc kệ cha mẹ nàng đang ở trên trời hay quê nhà xa xôi, nhất định chỉ hy vọng nàng vui vẻ, hiện tại nàng đã gả cho một người tốt như thế, nàng không muốn vì bất cứ chuyện gì mà rời khỏi hắn, mặc dù không thể gặp được cha mẹ —— ở bên cạnh hắn nhớ đến cha mẹ, hay ở bên cha mẹ nhớ đến hắn, hẳn đều giống nhau. Vế thứ nhất nàng đã thử, vế sau nàng chưa từng, cũng không xác định có thể chịu đựng nổi hay không.

Cho nên nàng muốn ở cùng hắn.

Ánh trời chiều trải rộng nửa sân, gió lạnh phần phật không tiếng động thổi lên mặt mỗi người.

Trần Ngộ Bạch nhịn không được quay đầu, ánh mắt thật sâu liếc nhìn nàng một cái.

Ngày đông lạnh như thế, hắn lại đang như trong mùa xuân.

"......Tốt!" Hắn nói ra miệng, mới phát giác giọng mình đang nghẹn lại.

"Leng keng" một tiếng, hắn rút từ bên hông ra Thiết Kiếm đen tuyền đeo bên người, giao chuôi kiếm vào tay nàng, tay hắn cầm lấy lưỡi kiếm, bảo kiếm chém sắt như chém bùn cắt lòng bàn tay của hắn.

Máu tươi đầm đìa, chảy dọc theo thân kiếm, ánh kiếm sáng như tuyết nhuộm màu máu đỏ tươi, có cảm giác dứt khoát thê lương.

"Lần trước ta nói dối —— cướp nàng làm thê tử, là lần ta có tầm mắt tốt nhất trong cuộc đời." Trong cơn gió phần phật, nam nhân nắm chặt lưỡi kiếm trong tay nhẹ giọng nói một câu bên tai nàng, buông tay, đứng thẳng dậy, cất giọng lạnh lùng nói: "Vợ chồng chúng thần, xin hoàng thượng định đoạt."

Ánh mắt nam tử không ngừng nhỏ máu tươi trong ống tay áo rộng lạnh lẽo, phía sau che chở thê tử gầy yếu tay cầm thanh kiếm đầy máu, hiển nhiên là đã chuẩn bị đưa đầu chịu cục diện chết thảm...... Nếu Mộ Dung Thiên Hạ không biết rõ lòng dạ và tâm kế của quốc sư đại nhân nhà ông ấy, thực cũng sẽ bị một màn này làm cảm động rơi lệ.

**

Tác giả có lời muốn nói:

Người chủ trì đầy nhiệt tình: sau đây chúng ta sẽ trao tặng giải thưởng điện ảnh Ám Dạ cho nam nhân vật chính xuất sắc nhất —— chúc mừng quốc sư đại nhân! Chúc mừng anh đã đạt được giải thưởng điện ảnh Ám Dạ cho nam nhân vật chính xuất sắc nhất! Quốc sư đại nhân! Mời phát biểu đôi câu cảm nghĩ!

Quốc sư đại nhân: cám ơn.

Người chủ trì đầy nhiệt tình: ôi ~ không cần ngắn gọn như vậy ~

Quốc sư đại nhân: cám ơn mọi người.

Người chủ trì đầy nhiệt tình: khụ khụ...... vậy ta có thể thay mọi người hỏi hai vấn đề không?

Quốc sư đại nhân: ta nói không thể, ngươi sẽ không hỏi sao?

Người chủ trì đầy nhiệt tình (ngã xuống đất không dậy nổi):......

Quốc sư đại nhân: hỏi đi.

Người nào đó: Ha ha ha, ta đã làm phiền rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.