Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 45: 45: “anh Phải Làm Đến Mức Này Mới Được Ư”




" Một câu của con gái mẹ mang bầu chín tháng không bằng một tiếng khóc của con gái nuôi của mẹ. Mẹ không đau cho tôi sao hả mẹ? " giọng nói của Tô Hiển Nhiên nghẹn ngào như sắp khóc, hai mắt đỏ ửng hai mắt lại ngập nước.

Lời của Tô Hiển Nhiên vừa dứt làm không ít người đỏ mắt bất bình thay cô, từng ấy năm qua tuy họ không từng cảm thấy Tô đại tiểu thư này tốt nhưng các mà Tô Gia đối xử với Tô đại tiểu thư làm họ không nhịn được mà đau lòng thay.

Tô Hiển Nhiên vẫn cứ nhìn chằm chằm Tô Hiển Như, nhìn ra ánh mắt bất ngờ của bà, sau đó lại đau lòng nhưng cô không để cho bà có cơ hội nói mà nghẹn ngào nói tiếp.

" Từ ngày mẹ đuổi tôi đi, mẹ từng đến thăm tôi không? Từ ngày mẹ chửi tôi đánh tôi mẹ có từng điều tra lại chuyện năm đó không? Mẹ không từng... một câu tôi sống có tốt không mẹ cũng không từng... làm sao mẹ lại đi điều tra lại năm đó đúng không?

Con mẹ chịu bao nhiêu ủy khuất mẹ không biết, trong mắt mẹ tôi chỉ là một đứa vô dụng thích gây chuyện vậy sao mẹ không thử hỏi chính mình xem, tại sao tôi phải làm như vậy? Tại sao tôi phải đi gây chuyện như vậy? " dừng một chút cô nhìn Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh khẽ gật đầu.

Nhậm Thừa Vinh hiểu ý, liền gọi người đổi đĩa thành cái đĩa khác.

Khi ai nấy bắt đầu nhìn màn hình Tô Hiển Nhiên bắt đầu nói.

" Đây là toàn bộ hình ảnh camera giám sát ở nhà tôi, mẹ xem cho kỹ là ai ủy khuất ai. "

Màn hình liền hiện ra cảnh phía ngoài cửa ra vào, Chu Liên và Tô Tú Vi hung hăng đập cửa, nói gì đó thì không nghe thấy nhưng khuôn mặt lại rất hung hăng khác hẳn với bây giờ.

Tô Tú Vi và Chu Liên nhìn hình ảnh trên màn hình trong lòng lộp bộp, Tô Tú Vi vội vàng đứng lên yếu ớt thút thít nói.

" Chị... quay đầu làm bờ... chị ngụy tạo nhiều băng ghi hình giả như vậy... "

Tô Hiển Nhiên không đợi Tô Tú Vi nói hết liền lạnh nhạt nói.

" Có giả hay không! Thì cũng phải xem hết cái đã, hay là cô sợ để người khác thấy những gì mà bản thân giấu giếm hay sao mà lại nói như vậy để không cần mở. "

Tô Tú Vi nghiến răng nghiến lợi trừng to mắt tức giận, nhưng vẫn cố giữ bộ dáng cực kỳ ủy khuất.

" Em... em không có... em chỉ không muốn chị bị người ta bắt đi thôi... "

" Ừ, cảm ơn Em Gái NUÔI quan tâm! Em cứ yên tâm. Hôm nay một trong hai chúng ta cũng phải có một kẻ bị trừng trị. "

Chỉ cần nói cái dụ thuốc TVS kia thôi, cũng đủ làm cho Tô Tú Vi bốc lịch mọc râu rồi huống chi là mấy cái vặt vãnh kia... thì cũng đủ làm cô ta sống dở chết dở rồi.

Nữ Quyền thì Nữ Quyền, nhưng pháp luật có quy định rõ ràng... cho dù là Phụ Nữ, chỉ cần phạm phải tội không thể tha thứ sẽ bị trừng trị theo pháp luật, huống chi về tình về huống cô là Tô đại tiểu thư... làm sao mà có thể xử phạt chỉ theo cách bình thường.

Hại các gia tộc quyền thế cũng là một cái đại tội còn gì... Tô Hiển Nhiên thu lại hết mọi đau thương. Tô Tú Vi đang định nói gì đó thì Tô Hiển Như quát.

" Cứ xem đi. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.