Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 14: 14: Dựa Vào




Trần Ngộ Bạch bước qua, kéo nàng từ trước gương trang điểm ra, nắm vai nàng, giữ nàng thật chặt. Hắn cẩn thận nhìn tình cảm trong mắt nàng, nàng lại chỉ hơi mỉm cười, tránh không cho hắn tùy ý nhìn chằm chằm mình.

"Sao vậy?" Nàng cười thật dịu dàng, "Sao lại nhìn thiếp như vậy? Cảm thấy xa lạ sao? Chàng không quen thiếp sao?" Giọng của nàng nghe rất xa xôi, cả đời này, lần đầu tiên Trần Ngộ Bạch cảm giác được chân mình như nhũn ra, sắp đứng không nổi.

Lo âu, bất an, mờ mịt...... Sợ hãi. Đúng vậy, sợ hãi —— giờ phút này, quốc sư đại nhân cao quý không ai bằng của Đại Dạ ngập tràn sợ hãi. "......Sao có thể?" Trần Ngộ Bạch cố gắng trấn tĩnh, giọng run rẩy hụt hẫng, giống như đang nói cho chính mình nghe: "Dù nàng trở nên thế nào...... Đều vẫn là thê tử của ta!"

"A...... Thật không?" Kỷ Tiểu Ly nở nụ cười, nàng còn có thể tươi cười như vậy...... Da đầu Trần Ngộ Bạch run lên, tay nắm bả vai nàng khẽ run lên.

Hắn giật giật môi, lại không biết nên nói gì vào giờ phút này. Nàng xa lạ như thế, khiến hắn gần như bất lực.

"Kỷ Tiểu Ly!" Bị buộc vào hoàn cảnh cả đời chưa từng gặp, Trần Ngộ Bạch dường như sụp đổ, mắt đỏ hồng cúi đầu rống lên: "Nàng đã đồng ý với ta, nếu dám quên hoặc không tuân theo lời hứa, chân trời góc biển, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!"

Hắn đã gần như hoàn toàn rối loạn, theo bản năng, chỉ có thể nói lời uy hiếp. Đừng quên nàng từng đồng ý cả đời này sẽ làm bạn cùng ta, nếu không ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng!

Mặc dù khi cho nàng ngừng thuốc đã từng nghĩ đến hôm nay, mặc dù không hối hận, nhưng lúc này hắn chịu tra tấn thật sâu. Cả đời này hắn chỉ muốn một người, nay lại cũng mất đi sao? Trong đầu rối loạn không tìm ra lối thoát, chỉ biết là không thể buông tay, phải chặt chẽ bắt lấy nàng.

Trong vô ý thức ngón tay hắn như sắt thép, Tiểu Ly bị nắm cực đau, nhịn không được, lặng lẽ quay đầu nhìn chữ viết trong lòng bàn tay —— không có nói là hắn sẽ nắm lấy vai nàng...... Đau đến mức xương cốt đều muốn gãy vụn, hu hu hu......

Mặc dù Trần Ngộ Bạch cuồng loạn nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, động tác nhỏ của nàng không trốn khỏi ánh mắt hắn, thoáng chốc trong đầu hắn chợt có chút rõ ràng, mày hơi lay động. "Tiểu Ly!" Hắn chợt thấp giọng gọi nàng, kinh ngạc nhìn nàng, "Mặt của nàng......"

Người mắt tím tóc tím nghe vậy sửng sốt, đưa tay sờ sờ hai má non mềm của mình, "Mặt của ta làm sao?" Trần Ngộ Bạch hít một hơi rồi chậm rãi thở ra, nhắm chặt mắt, dĩ nhiên khi mở ra lần nữa ánh mắt đã sáng trong, lạnh lùng nói: "Mặt của nàng —— thoạt nhìn vẫn ngốc như vậy."

Quả nhiên, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trừng đôi mắt tím tròn xoe, không khác gì bộ dạng ngơ ngốc khi xưa, dưới ánh nhìn săm soi lạnh lùng của hắn, chột dạ đảo vài vòng, nhịn không được lại vụng trộm quay đầu nhìn lòng bàn tay.

Trần Ngộ Bạch nắm lấy tay nàng, cứng rắn mở lòng bàn tay đang nắm chặt của nàng —— trong lòng bàn tay nàng dày đặc chữ Khải thật nhỏ. Lời nói, giọng điệu, vẻ mặt vừa rồi, hoàn toàn viết hết lên tay.

"Những thứ này từ đâu mà có?" Quốc sư đại nhân không biểu cảm gì thẩm vấn.

"Tiểu, tiểu thuyết......" Rõ ràng hắn rất tức giận, Tiểu Ly diễn không nổi nữa, thành thật đáp.

"Tiểu thuyết này ở đâu ra?!"

"Đầu năm mới, lúc Minh Châu tỷ tỷ và Nhóc cứng đầu đến thăm đã tặng ta, nàng ấy nói......"

"Nói, gì, hả?!" Quốc sư đại nhân gằn từng tiếng hỏi.

"Nàng ấy nói...... Một đao trả một đao." Tóc và mắt tiểu cô nương hóa tím, vừa xinh đẹp lại vừa ngây thơ, tỉ mỉ lặp lại lời nhắn, còn nghi hoặc hỏi hắn: "Làm gì có đao chứ? Minh Châu tỷ tỷ nói ta diễn tiểu thuyết xong sẽ có đao gì đó? Nhưng đao ở đâu vậy?"

"Ở đây." Trần Ngộ Bạch lại hơi nở nụ cười, ngón tay chỉ vào ngực mình, "Nàng vừa mới cắm đao vào nơi này của ta."

Người mắt tím tóc tím tuyệt đẹp quá sợ hãi: "Ta không có mà!" Nàng còn muốn giải thích, nhưng hắn lại cười ưa nhìn đến thế —— nàng gả cho hắn lâu như vậy, đương nhiên biết đây là vẻ mặt khi hắn cực kỳ tức giận.

Tiểu Ly với tay muốn kéo tay áo hắn cầu xin tha thứ, bị hắn đánh "Bốp" lên tay, nàng đang mím mím miệng muốn khóc, bị hắn với tay kéo lại ôm vào trong lòng. "Kỷ Tiểu Ly, " hắn cất giọng rầu rĩ, mang theo run rẩy kỳ dị nào đó, hô hấp nóng bỏng phả lên da thịt bên tai nàng, "Nàng thật là......ngu ngốc!"

Hắn thì thào mắng, vừa mắng vừa hôn thật nhiều lên vành tai, thái dương nàng. Tiểu Ly bị lời nói cùng động tác hoàn toàn trái ngược của hắn mê hoặc choáng váng đầu óc, cho đến khi bị hắn nâng mặt lên, hôn nóng bỏng, nàng mút cánh môi hắn mới phát hiện có nước mắt chảy xuống hòa với môi lưỡi dây dưa, có chút mặn. Tiểu Ly sờ sờ mắt mình —— nàng không khóc mà, sao lại có nước mắt? Tay bị hắn bắt lấy, sau đó mu bàn tay nàng bị xoay, hôn lên, cả người nhẹ nhàng bị đẩy ngã lên bàn trang điểm...... Nàng "ối" một tiếng, khi đứng lên hắn đã đi rồi.

Quốc sư đại nhân tức giận. Liên tục mấy ngày, ban ngày trừ vào triều liền ở suốt trong Tiền viện của sảnh Vạn Thiên, lúc dùng bữa hắn cũng cúi đầu im lặng không nói, buổi tối trở về lại ngủ trong thư phòng, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn nàng, chứ đừng nói là cùng giường chung gối.

Lão quản gia và Tiểu Thiên đều tới hỏi Tiểu Ly: "Phu nhân, ngài lại làm gì chọc đại nhân tức giận vậy?"

Tiểu Ly cảm thấy mình oan ức muốn chết: "Ta không chọc chàng!" (có chuyển biến mới nên đổi xưng hô luôn nhé)

"Không thể nào!"

Không ai tin nàng. Tiểu Ly nóng nảy: "Ta thật sự không chọc chàng! Chàng mắng ta ngu xuẩn, ta cũng không so đo!"

Lão quản gia và Tiểu Thiên liếc nhau, trong mắt đều viết "Lời đó là thật, sao phải so đo?"

Tiểu Ly: "...... Các ngươi!"

Dưới sự giật dây và khuyên bảo tận tình của mọi người, quốc sư phu nhân bị lạnh lùng xa lánh suốt mười ngày...... bèn trèo lên lầu hai của sảnh Vạn Thiên. Đã nhiều ngày không leo cột nhà, tay chân thiếu nữ nhỏ trước kia luôn "cọ cọ cọ" vài cái là có thể tu tiên - lúc này lại có chút lạ lẫm, khi nhảy cửa sổ vào chân bị mềm nhũn té từ cửa sổ xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, lăn thẳng đến bên chân của người ngồi trước bàn đọc sách.

Quốc sư phu nhân ngọ ngoạy từ từ kéo làn váy vướng trên đầu xuống, vừa ngẩng đầu, liền thấy quốc sư đại nhân nhà nàng đang cầm quyển sách trong tay, lạnh lùng nhìn nàng.

"Chàng hết thương ta rồi!" Kỷ Tiểu Ly bất chợt cảm thấy cực kỳ uất ức, mắt nhanh chóng đọng một màn sương, đau thương chua xót oán trách, "Ta té ngã mà chàng không đến đỡ ta! Ta té rất đau đó!"

"Đáng đời!" Trần Ngộ Bạch lạnh giọng mắng, "Ai bảo nàng đến đây?!"

Miệng thì nói vậy, tay lại buông quyển sách định bước đến ôm nàng, nhưng người kia lại không chờ được hắn tự tay ôm ấp mà đã cất tiếng khóc lớn: "Chàng nói uống thuốc là có thể sinh con, giờ tóc và mắt ta đều đã biến thành màu tím......vì sinh con ta mới uống...... biến thành màu tím chàng liền không thương ta nữa!" Nàng nằm sấp dưới đất khóc la, "...... Hu hu hu ta muốn về nhà mẹ đẻ...... Ta cũng không thương chàng nữa!"

Vốn định lạnh lùng xa lánh nàng một trận cho nàng ghi nhớ thật lâu, nhưng nàng khóc đến mức này, Trần Ngộ Bạch chưa từng dự đoán được. Trái tim luôn nhanh hơn lý trí, khi phục hồi tinh thần lại, hắn đã ôm nàng lên đùi rồi...... hắn yên lặng thở dài tự giễu trong lòng.

"Về nhà mẹ đẻ làm gì?" Hắn tháo cây trâm bị vướng nơi vạt áo nàng, vấn lại mái tóc dài màu tím rối bù của nàng, cố ý hỏi nàng: "Để gọi phụ thân và các ca ca của nàng đến đánh ta một trận?"

"Đúng!" Nàng khóc, lớn tiếng đúng lý hợp tình đáp lại. Trần Ngộ Bạch nhịn không được cười phá lên.

Hắn - học vấn cao sâu, kế sách ngập trời, ứng biến linh hoạt - thiên hạ này hiếm người sánh kịp, nhưng mưu kế đầy bụng lại không dùng được với nàng —— chàng thích ta, ta liền gả, sống với chàng cả đời; chàng không thích ta? Ta đây cũng không ưa chàng nữa! Chỉ đơn giản như vậy. Loại uổng công tính kế này, Trần Ngộ Bạch phát hiện ra mà lòng tràn đầy vui mừng.

Mùa xuân sắp sang, gió xuân dịu dàng tràn vào qua cửa sổ rộng mở, hơi thở đầu xuân tươi mát tràn ngập sức sống ùa vào đầy phòng, người đang mềm yếu ngồi trên đùi người ta càng khóc lớn tiếng hơn trong gió xuân. Ầm ỹ muốn chết...... Trần Ngộ Bạch nhìn nàng, sung sướng cau mày. Hắn không phải là người ưa náo nhiệt, nhưng từ khi gặp nàng, hắn không còn yên tĩnh được. Có lẽ trời xanh cảm thấy hai mươi mấy năm trước kia của hắn đã quá mức yên tĩnh rồi hay sao ấy? Cảm tạ trời xanh.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch sung sướng suy nghĩ, vòng tay ôm người khóc lóc ầm ĩ, hôn nhẹ lên thái dương, dỗ nàng: "Được rồi, được rồi...... Đừng khóc nữa —— ta không ghét bỏ nàng, chỉ muốn dạy nàng một chút, về sau không thể quá dễ tin lời người ta. Ta là người bên gối của nàng, sao nàng có thể cùng người ngoài trêu chọc ta?"

"Hu hu hu ta không trêu chọc chàng...... rõ ràng là chàng không thích ta nữa!" Kỷ Tiểu Ly khóc hết sức đau lòng, lão quản gia vốn dạy nàng lấy tiến làm lùi, phải biết mượn cớ, lúc này nàng hoàn toàn tin tưởng, vờ như đau buồn vô hạn, như trời sắp sập......

Nếu Thái hậu Đoan Mật sớm nhìn thấy một màn như vậy, không cần hủy hoại tấm bản đồ bà ta cũng sẽ hoàn toàn đánh mất suy nghĩ đó —— Thánh nữ Thiên Mật mà như vậy, bộ tộc Thiên Mật còn biết trông cậy vào đâu? Quả nhiên, thiên thần có quan tâm chăm sóc bộ tộc Thiên Mật đến mức nào đi nữa mà nhìn thấy quốc sư đại nhân dạy dỗ thê tử sẽ quyết tâm dừng lại luôn thôi.

"Không mà......sao có thể không thích nàng chứ?" Trái tim cũng bị nàng khóc đến nhũn ra, quốc sư đại nhân ôm nàng vào lòng, mềm giọng dỗ nàng: "Ta thích nàng......đâu đâu, để ta xem nào, xem ngã đau thế nào nè......" Trêu chọc dỗ dành nàng, kéo cổ tay bắt mạch cho nàng, nhưng một lát sau, khuôn mặt tuấn tú vang dội khiến ngàn vạn thiếu nữ xuân tươi của kinh thành mơ mộng, đã trắng bệch tái mét.

"Tiểu Thiên...... Tiểu Thiên!" Quốc sư đại nhân như sấm rền chớp giật rống to một tiếng, dọa người nằm trong lòng co rụt lại, hắn lại lập tức hoảng hồn đè thấp giọng xuống: "Không sao không sao, nàng đừng sợ......ha!" Đứng hầu ngoài cửa, quản gia cùng Tiểu Thiên chưa bao giờ nghe thấy quốc sư đại nhân cất giọng kinh hoàng như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đẩy cửa cùng bước vào.

"Cưỡi khoái mã vào cung! Mời ngự y đến!" Quốc sư đại nhân trắng mặt tháo lệnh bài bên hông ném qua.

"Sao vậy...... hả?" Tiểu Ly sợ ngây người.

Quốc sư đại nhân nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, không biết nên nói thế nào với nàng mới tốt —— tới lui lưu loát, như viên ngọc lăn tròn, cùng ngón tay tròn trịa, mạch tuôn như bay. Là hỉ mạch. Nàng mang thai! Thê tử nhỏ của hắn, bị hắn lạnh lùng khoảng mười ngày! Vừa nãy còn leo cột nhà, khi nhảy cửa sổ còn vấp ngã, lại còn khàn giọng khóc lâu như vậy...... Trần Ngộ Bạch hận không thể vung kiếm tự sát!

Hối hận không thôi ôm chặt nàng, trái tim đều run rẩy, một chữ cũng không nói được, chỉ ngóng trông ngự y mau đến, chính miệng nói cho hắn biết thê tử của hắn bình an khoẻ mạnh, sẽ thuận lợi sinh đứa trẻ của bọn họ ra. Quốc sư đại nhân đáng thương, ngay cả việc mình biết y thuật cũng quên không sót chút gì. Tiểu Thiên vẫn đang ngẩn người —— từ khi hắn hiểu chuyện, chỉ có ngự y trong cung không chẩn được bệnh phải đến mời quốc sư đại nhân xót thương nhấc tay chẩn bệnh, chưa bao giờ phải mời đến ngự y.

Trong đầu Quốc sư đại nhân "Ong ong ong", hận không thể chỉ chớp mắt là ngự y đã đến, nhưng vừa nhấc mắt lại thấy Tiểu Thiên còn đang ngẩn người, thiếu chút nữa hắn đã nâng tay túm cái bàn ném qua!

Quốc sư đại nhân nổi giận! Lão quản gia liền kéo Tiểu Thiên cút lên xe chạy vào cung.

Quả nhiên, phủ quốc sư mời ngự y, ngay cả hoàng đế cũng hốt hoảng, phái thái giám bên người tới hỏi. Trấn Nam Vương phi cùng Kỷ Tây của phủ Trấn Nam Vương lại tự mình đến thăm, trong khoảng thời gian ngắn, phủ quốc sư đón người đến tiễn người đi, náo nhiệt không thôi. Người trước giờ luôn ghét náo nhiệt, nay hận sao toàn thể kinh thành không thể đến náo nhiệt hết một phen, hắn vui sướng rất nhiều, một phủ quốc sư chứa không nổi. Cho dù bốc quẻ bói toán đứng đầu thiên hạ, trước kia, Trần Ngộ Bạch có nằm mơ cũng không tính được sau này có lúc mình lại ưa náo nhiệt đến vậy.

Trên đời này cho dù thuật đoán số có thần diệu hơn nữa, cũng chỉ có thể tính cho người mà không thể tính cho mình, sống nơi thế tục không thể thoát khỏi vui buồn thương giận, chỉ nguyện ai cũng có thể gặp được một người, cả đời chỉ bị một mình người đó tính kế, vui vẻ mà chịu đựng.

《 Uổng công tính kế 》xin kết thúc ở đây.

Sói xám mọc cánh có lời muốn nói: mỗi câu chuyện chấm dứt đều phải nói lời từ biệt với mọi người, đều cảm tạ mọi người liên tục theo dõi.

Trong biển người mênh mông, tôi viết, bạn xem, bèo nước gặp nhau, người lạ hóa thành tri kỷ.

Chúng ta đều phải già đi, không ai có thể nắm giữ thời gian, tôi chỉ có thể dùng truyện của tôi để lưu giữ tháng năm, bạn đọc truyện của tôi, vậy chúng ta đều đã nhìn thấy sự tồn tại của nhau.

Tôi thực sự biết ơn sự tồn tại của các bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.