Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 100: 100: “là Tôi Gọi Gia Hân Tới Đây”




Khi Hoàng di nương trở lại viện, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Hồng Nhụy thấy thế cho tất cả các nha hoàn khác lui xuống, chỉ giữ lại Hoàng ma ma.

“ không nghĩ tới, nó trong ngày thường vô thanh vô tức nhưng lại có thể bày ra chuyện đâm ta một đao.” Hoàng di nương nắm chặt khăn tay, sắc mặt âm trầm.

“ Di nương, lần này là chúng ta sơ sẩy, nay nàng đã lộ nanh vuốt, sau này chúng ta sẽ dễ đối phó hơn.” Hoàng ma ma đưa chén trà vào tay Hoàng di nương.

“ Chỉ sợ lần này lão gia đã nổi lên nghi ngờ. Vương ma ma đúng là được việc không đủ mà bại việc có thừa, xem ra không thể lưu bà ta lại.” Hoàng di nương nhấp một ngụm trà nói.

“ Kia, chúng ta động thủ sao?” Hồng Nhụy nhỏ giọng nói.

“ không, nếu đêm nay chúng ta động thủ sẽ bị người để ý, đợi đến khi trời sáng…..” Hoàng di nương lộ ra ánh mắt ngoan lệ nói.

Lúc này Liễu di nương cũng đang nói với nha hoàn Hàn Giang.

“ Bố cục Tam tiểu thư giăng ra thật có ý tứ.”

“ Ý di nương là, việc xảy ra hôm nay là do Tam tiểu bố trí? Nhưng dù có thể đem Vương ma ma đuổi đi, Lão gia cũng chưa chắc xử lý Hoàng di nương a.”

“ Lần này trong lòng Lão gia đã có nghi kỵ, lần sau chỉ cần… Hàn Giang, chuẩn bị lễ ngày mai đến bái phỏng Tam tiểu thư”

“Vâng.”

Hôm sau, khi Tử Oánh đến Vạn Cúc Đường, Uyển âm và vài vị di nương đã có mặt.

Xem ra, chuyện đêm qua đã có ảnh hưởng nhất định đến tất cả mọi người.

“ Oánh nhi thỉnh an tổ mẫu. Hôm nay Oánh nhi đến chậm, mong Tổ Mẫu trách phạt.”

“ Là các nàng đến sớm. Hôm qua có bị kinh hách? Lát để Tiết ma ma cầm lệnh bài mời đại phu đến xem.” Lão phu nhân mở miệng nhàn nhạt nói, như có như không nhìn các vị di nương.

“ Tạ tổ mẫu quan tâm.”

“ Vương ma ma trong viện con không dùng được nữa, ta làm chủ để Tiết ma ma đi Phù Dung viện chiếu cố con.”

Các vị di nương có sắc mặt khác nhau, Hoàng di nương cũng liếc mắt lại, đây chính là cho Tử Oánh mặt mũi a.

“ Đa tạ Tổ Mẫu, Tiết ma ma hầu hạ người nhiều năm, cháu gái sao dám cướp người của người a. không bằng để vú nuôi của con quay về chiếu cố con.”

Lão phu nhân cũng theo bậc thang mà xuống “ Vậy cũng tốt, chẳng qua là khổ cho con.”

“ Đa tạ tổ mẫu.” Tân ma ma bị oan uổng, điểm này trong lòng mọi người trong nhà đêù rõ ràng.

Trở lại Phù Dung viện, Tử Oánh cho gọi Quýt nhi, mấy tháng nay nàng luôn trọng dụng Đào nhi, vắng vẻ Quýt nhi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra ẩn tình trong đó.

“ Quýt nhi, ngày thường ngươi không thiếu việc ăn cây táo rào cây sung a. hiện nay Vương ma ma cũng không có khả năng bảo vệ ngươi. Bản tiểu thư hạ ngươi xuống làm tam đẳng nha hoàn, ngươi có ý kiến gì không?”

Quýt nhi run rẩy, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Tử Oánh, ban đầu nàng ta cho rằng tiểu thư sẽ xử lý nàng ta, nhưng sau này tiểu thư chẳng những không phạt mà ngẫu nhiên còn thưởng cho nàng ta một ít trang sức.

Nàng ta không nghĩ đến có thời điểm tiểu thư sẽ giáng nàng ta xuống làm nha hoàn tam đẳng.

Nàng ta có thể cự tuyệt sao? Nàng ta còn phải mang ơn tiểu thư.

“ Nô tỳ tuân mệnh, đa tạ tiểu thư.”

“ Lui xuống đi.” Tử Oánh phất tay, phân phó Đào nhi “ Từ nay ngươi là đại nha hoàn của Phù Dung viện, Phù Dung viện giao cho ngươi.”

Đào nhi trịnh trọng; “ Đa tạ tiểu thư, nô tỳ và Tân ma ma sẽ làm trâu ngựa hầu hạ tiểu thư.”

“ Ân, gọi Xảo nhi vào đây.”

“Vâng”

“ Tiểu thư, người gọi nô ty?” Xảo nhi hành lễ nói.

“ Ân, hiện Quýt nhi đã bị ta biếm làm nha hoàn tam đẳng, Đào nhi lên làm đại nha hoàn, tính tình Lê nhi chất phác, cũng không thể quản hết được, từ giờ trở đi ngươi sẽ là nha hoàn nhị đẳng, ngươi có ý kiến gì không?”

“ Tiểu thư làm khó nô tỳ, có thể làm nha hoàn nhị đẳng, buổi tối nô tỳ cũng cười mà tỉnh lại.”

“Ân, trừ bỏ tiền lương hàng tháng, ta sẽ thưởng thêm cho ngươi.”

“Tiểu thư…”

“Cứ như vậy đi, lui xuống đi.” Tử Oánh đánh gãy lời Xảo nhi.

Nàng vừa ngồi vào đại kháng bên cửa sổ muốn thêu thùa, tiểu nha hoàn bên ngoài báo “ Liễu di nương đến thăm”

“ Mời di nương đến đông sương phòng”

Đào nhi giúp Tử Oánh đi hài, khó hiểu hỏi: “ Liễu di nương đến làm gì a?”

“ Chỉ sợ sau việc hôm qua, nàng ta muốn đầu quân về phía chúng ta.” Tử Oánh phân phó Đào nhi “ Ngươi chú ý động tĩnh của Quýt nhi, nàng ta bị biếm thành nha hoàn tam đẳng nhất định sẽ không cam lòng.”

“Vâng”

Tử Oánh mang theo Lê nhi đến đông sương phòng, Liễu di nương đang uống trà thấy nàng đến, vội vàng hành lễ “ Tam tiểu thư.”

Tử Oánh làm bán lễ “ Liễu di nương.”

Liễu di nương một thân y phục tố sắc, đầu cài một đôi trâm ngọc, bộ dáng thanh tú, phá lệ nhàn nhã.

“ Nô tỳ nghe nói Tam tiểu thư là một tay phao trà hảo, nay được nếm thử, quả nhiên là hảo.”

“ Di nương khách khí.”

“ Lúc nô tỳ còn ở nhà, cũng đi theo mẫu thân học qua phao trà, ngày khác hi vọng có thể luận bàn cùng tiểu thư.”

“ Ồ? Mẫu thân di nương cũng là người phao trà? Ta thật là muốn lãnh giaó di nương a.”

Liễu di nương là lương gia tử, nâng vào với thân phận quý thiếp, lại hiểu biết chữ nghĩa, Hoàng di nương kiêng kỵ nàng cũng có vài phần đạo lý.

“ không dám nhận lãnh giáo, chẳng qua mẫu thân nô tỳ có vài phương pháp tổ truyền thôi.”

Nhàn thoại vài câu, Tử Oánh tiễn Liễu di nương, trên mặt hiện lên tươi cười nhàn nhạt.

Xem ra ngày lành của Hoàng di nương sắp hết rồi.

Sau khi thu thập một chut, Tử Oánh đến phòng chính chờ nữ sư phụ dạy nàng phao trà.

Quả nhiên buổi tối khi đến đến Vạn Cúc Đường thỉnh an, Thẩm lão gia nói đến việc hôm qua, Vương ma ma bị quỷ ám, phạt một trăm trượng, nhưng không nghĩ rằng Vương ma ma ăn phải đồ ăn hỏng đi kiết lỵ, mới đánh được hai mươi bản đã chết.

nói xong còn ý vị thâm trường nhìn qua Hoàng di nương.

“ Oánh nhi, ngày mai vi phụ sẽ mời Tân ma ma về phủ.”

“ Đa tạ phụ thân, Oánh nhi vô cùng cảm kích” Tử Oánh tươi cười phúc thân với Thẩm lão gia.

Quả nhiên hôm sau Tân ma ma được trở lại phủ, nhìn Tân ma ma dáng người suy yếu, tóc đã ngả hoa râm, Tử Oánh không kiềm được nước mắt.

Kiếp trước không biết Tân ma ma trải qua nửa đời còn lại như thế nào, chắc chắn là không dễ chịu gì.

“ Tiểu thư, người đừng khóc a, người làm khó lão nô” Tân ma ma cũng nước mắt lưng tròng “ Có thể gặp lại tiểu thư, lão nô đã mãn nguyện rồi.”

Tử Oánh lau nước mắt: “ Ma ma về sau Phù Dung viện phải nhờ ma ma và Đào nhi rồi.”

“ Lão nô nhất định sẽ không cô phụ tiểu thư”.

Quả nhiên đầu tháng tám, Lão phu nhân chẳng may nhiễm phong hàn, phải tĩnh dưỡng, vài di nương nhân cơ hội này rục rịch muốn quyền quản gia, nhất là Hoàng di nương.

Cuối cùng lão phu nhân quyết định chia đều để Tử Oánh và Uyển âm học quản gia, Tiết ma ma ở bên cạnh chỉ điểm.

Sau khi Tử Oánh và Uyển âm tạ ơn lão phu nhân, một phen dặn dò lão phu nhân tĩnh dưỡng thật tốt, mới bắt đầu bắt tay chuẩn bị gia yến tết trung thu.

“ Hại vị tiểu thư, giờ mùi hai khắc mời hai vị đến phòng khách gặp các ma ma quản sự.”

“ Đa tạ ma ma.” Tử Oánh và Uyển âm phúc thân với Tiết ma ma.

Từ sau rằm tháng bảy, Hoàng di nương xem như hoàn toàn bị thất sủng. Trước đây dựa vào việc bà ta nuôi dưỡng tiểu nữ nhi, hơn nữa bình thường bà ta ôn nhu hiểu chuyện, một tháng lão gia thế nào cũng sẽ ở chỗ Hoàng di nương nghỉ mười ngày nửa tháng. Nhưng bây giờ đã hơn nửa tháng lão gia cũng không bước vào sân của Hoàng di nương.

Ra khỏi Vạn Cúc đường, Uyển âm hừ lạnh với Tử Oánh. Đều tại nàng ta hại nương thất sủng.

Trở lại Lan Hiên viện, Uyển âm làm nũng với Hoàng di nương: “ Nương, nữ nhi không muốn cùng quản gia với Tử Oánh.”

“ Cũng không có cách nào khác, Nương muốn dựa vào chuyện lần này lấy được quyền quản gia, làm cho phụ thân ngươi đến Lan Hiên Viện. Nhưng hiện tại xem ra là không thể rồi. Nhưng mà Uyển âm, Tống ma ma quản khố phòng là người của nương, con có thể để cho nó quản khố phòng, đến lúc đó, nếu khố phòng thiếu hụt gì đó, tất cả tội lỗi sẽ đều là của nó.”

“ Như vậy có được không?” Uyển âm không xác định nói.

“ không sao đâu, bên người nó cũng không có người biết quản gia giúp đỡ, nó tất nhiên sẽ không hiểu. Đến lúc đó lão phu nhân vì chặn miệng người khác, không thể không để một mình con quản gia.”

“ Vẫn là nương tốt với nữ nhi nhất.”

“ Nương chỉ có một mình ngươi, không tốt với ngươi thì tốt với ai a?”

Giờ mùi hai khắc, Tử Oánh đến phòng khách đã thấy Uyển âm ngồi ở ghế chủ vị, Tiết ma ma đứng bên cạnh.

“ Người đâu, mang ghế cho Tiết ma ma” Tử Oánh phân phó tiểu nha hoàn.

“ Tam tiểu thư làm khó nô tỳ.”

“ Tiết ma ma người là người lão phu nhân phái đến chỉ điểm chúng ta, coi như là một nửa sư phụ, sao có thể đứng a”

Sắc mặt Uyển âm khó coi vài phần, vừa rồi nàng ta luôn để Tiết ma ma đứng, chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ nàng ta không tôn trọng trưởng bối sao?

Uyển âm hòa hoãn sắc mặt nói với Tử Oánh: “ Tỷ tỷ, muội thấy nếu tỷ muội cũng quản lý tất cả hạng mục, như vậy rất dễ loạn a.”

Tử Oánh nhếch khóe môi: “ Muội nói có đạo lý. Muội định quản như thế nào a?”

“ Muội muốn quản lý phòng bếp, cùng việc mua đồ, việc vất vả quản lý khố phòng và khuê phòng phải làm phiền tỷ rồi.”

“ Vậy cứ làm theo lời muội đi.”

Phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng va chạm ly trà của Tử Oánh, Uyển âm là muội muội, lại là thứ nữ, lúc này nàng ta không thể vượt mặt Tử Oánh mà mở miệng. Nàng ta liếc mắt nhìn Tử Oánh, phát hiện vẻ mặt Tử Oánh trấn tĩnh.

Tử Oánh nhìn một vòng các ma ma quản sự, trước tiên phải cho các nàng xem sắc mặt, sau này mới có thể quản lý.

“ Lần đầu tiên ta quản gia, có chỗ nào không hiểu còn mong các vị ma ma vui lòng chỉ giáo.” Tử Oánh nhàn nhạt nói.

Các ma ma quản sự thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Tam tiểu thư thật khủng bố, so với thường ngày như hai người khác nhau.

“ Vừa rồi chúng ta đã thương lượng, Ta sẽ quản lý khố phòng và khuê phòng. Ma ma quản sự là ai?”

một dáng người nhỏ bé nhưng tinh thần phấn chấn bước ra: “ Nô tỳ là Tống ma ma quản lý khố phòng.”

Tống ma ma là thân tín của Hoàng di nương, tất nhiên biết nên làm thế nào.

“ Tống ma ma đứng lến đi. Tết trung thu cứ ấn theo quy củ hàng năm để chuẩn bị, nhưng lúc đó, người nhiều việc nhiều khó tránh khỏi có người đục nước béo cò. Như vậy đi, thừa dịp mấy ngày này, ma ma thống kê lại khố phòng, viết thành danh sách. Chờ qua tết trung thu, lại thống kê lại lần nữa. Như vậy thiếu cái gì cũng có thể kịp thời phát hiện.”

Tử Oánh nhìn Tống ma ma đang rụt đầu thành một khối, lại nhìn một vòng vài vị ma ma, mấy vị ma ma đó từ kinh ngạc chuyển sang bội phục, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tống ma ma.

“ Tỷ tỷ, như vậy sợ là không ổn, hiện tại tổ mẫu bị bệnh, mấy việc này có thể làm bệnh của tổ mẫu càng nghiêm trọng.” Uyển âm vội vàng mở miệng.

“ Sao muội có thể nói như vậy? Bệnh của tổ mẫu sẽ được bồ tát phù hộ, thanh lý khố phòng là bỏ cũ thay mới. Sao muội có thể nghĩ là nó sẽ làm tổ mẫu bệnh nặng hơn? Tiết ma ma người thấy sao?”

“ Tam tiểu thư nói có lý.”

Tử Oánh cười cười nhìn Uyển âm xanh cả mặt, trong ngày thường nàng tốn không ít bạc cho Tiết ma ma a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.