Tổng Tài Biến Thái Tôi Yêu Anh

Chương 1449: Chiến trường không cha con




Nghi Nghi kinh ngạc, nhìn Lâm Ngọc chằm chằm, đôi mắt to tròn long lanh không chớp mắt

“Ngọc Ngọc, cô ăn bậy cái gì hả?”

Tình cảm chân thành từ đáy lòng ngay phút chốc bị câu nói của Nghi Nghi phá tan tành, Lâm Ngọc xua tay, hậm hực

“Quên đi, coi như tôi chưa nói gì?”

“Nha nha, xin lỗi mà, do bộ dạng của cô quá nghiêm túc nên tôi hơi bức xúc..á…không…hơi ngạc nhiên, đừng giận được không?” Nghi Nghi cười hì hì, ôm hai vai Lâm Ngọc lấy lòng, cô rất muốn làm bạn với Lâm Ngọc nên khi nghe Lâm Ngọc đề nghị bản thân mình rất háo hức đâm ra đùa giỡn, không biết có phải hai người các cô ở chung thường xuyên tiếp xúc hay không mà Nghi Nghi tìm thấy ở cô và Lâm Ngọc có rất nhiều điểm chung như sống vô tư không lo xa, đánh nhau giỏi, thích xăm soi siêu xe nên nói chuyện với nhau khá hợp, trừ việc Lâm Ngọc ăn như heo ra thì kết bạn không thành vấn đề. Nghi Nghi còn có cảm tình với Lâm Ngọc chuyện tình cảm và như cô đã nói, trong chuyện này cả hai đều khờ như nhau.

Chân mày Lâm Ngọc nhếch lên, đẩy Nghi Nghi ra khỏi phòng nhưng giọng nói vui vẻ hẳn

“Không chấp nhận lời xin lỗi, giờ tôi phải chuẩn bị, đi chỗ khác chơi”

Bị xua đuổi, Nghi Nghi vẫn cười tươi, hết giận rồi vẫn thích làm bộ làm tịch, Lâm Ngọc đi chơi với tên ôn thần kia rồi, cô nghĩ mình cũng nên kiếm ai đó đi chơi mới được.

“Duy Khánh, nhanh lên, nhanh lên, tôi muốn chơi trò này” Lâm Ngọc một tay kéo áo Duy Khánh tay kia cầm cây kem cao ba màu, mắt lấp la lấp lánh nhìn tàu lượn siêu tốc.

Duy Khánh chống hông thở hồng hộc, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, ổn định hơi thở, anh ngước lên van xin

“Nghỉ..nghỉ ngơi chút đi, chúng ta chơi 3 tiếng liền rồi..cô không mệt..nhưng..tôi sắp đứt hơi, bò không nổi nữa”

“Hứ, vô dụng quá” Lâm Ngọc nhìn Duy Khánh đúng thật không đi nổi nữa liền tìm chiếc ghế gần đó phủi mông ngồi xuống, đập đập chỗ bên cạnh “Ngồi đi”

Duy Khánh ngồi xuống, vẫn mệt không chịu nổi, liếc qua Lâm Ngọc liếm cây kem ngon lành, anh đưa tay lấy lại.

“Của tôi mà” Ngay lập tức Lâm Ngọc lui về sau, ngồi cách xa Duy Khánh, tư thế phòng bị anh mà nhào vô tôi sẽ xé xác anh

“Tôi cũng muốn ăn, cây kem này tôi bỏ tiền ra mà” Anh rút tay về, chỉ chỉ cây kem

Lâm Ngọc im lặng một lúc, cuối cùng quyết định gì đó, le lưỡi quét toàn thân cây kem, chỗ nào cũng liếm qua không chừa lại, xong xuôi miễn cưỡng đưa cho Duy Khánh “Trả đó, không thèm”

Duy Khánh nhìn cây kem dính toàn axit của Lâm Ngọc đưa, ớn lạnh, lỗ chân lông run lên, đảo mắt qua chỗ khác, Lâm Ngọc ơi Lâm Ngọc, có cần vì miếng ăn mà chơi ‘độc’ vậy không, liếm hết chất rồi trả lại nói không thèm, bộ cô tưởng anh muốn ăn lắm sao, kinh quá!

“Hết muốn ăn rồi”

Lâm Ngọc cười, vỗ vai Duy Khánh “Vậy tôi ăn, trả mà không lấy, xí”

Có trời mới biết lúc anh chở Lâm Ngọc đến khu vui chơi, cô khó chịu bĩu môi nhìn đám con nít “Dẫn tôi đến đây làm gì, anh còn con nít thiệt”

Nhưng một lúc sau Duy Khánh đòi về Lâm Ngọc liền ôm chặt cánh tay anh lại, đấm đấm vào ngực anh “Đã lỡ đến rồi, chơi chút rồi về” Nói xong lôi kéo anh chơi hết trò này đến trò khác, cô lựa toàn trò cảm giác mạnh khiến ruột non ruột già trong người anh trào ra ngoài hết, nhìn cánh tay bé nhỏ trắng thon ôm khư khư cánh tay mình, Duy Khánh cao hứng đi theo cô chiều cô, nhưng giờ đã hết sức chịu đựng.

Hai người ngồi một lúc bỗng một cô bé mặc đồng phục xinh xắn đến trước mặt Lâm Ngọc, ngại ngùng e thẹn hỏi

“Em tên là Ni, em rất thích anh, cho em biết tên anh được không?”

Lập tức khuôn mặt Duy Khánh đen thui, ánh mắt chứa lửa bắn tứ phía. Không đen mới là lạ, hôm nay Lâm Ngọc mặc chiếc áo T-short, quần jin đen rách hơi ngả màu, đầu đội mũ lưỡi trai rất bụi, mái tóc ngắn ngang vai được vén cao giấu hết vào trong mũ, nhìn cô y hệt một thằng con trai mà con rất đẹp trai nữa, đi chung với Duy Khánh nổi bật hơn nhiều, khiến người đi ngang qua phải nhìn lại, thu hút nhiều cô gái đến tỏ tình

Lâm Ngọc nhìn cô bé trước mặt rồi quay đầu nhìn đằng sau mình, thấy không có ai, cô lại nhìn tên bên cạnh “Êh”

“Gì?”

“Nó nói anh kìa! Đi chơi dẫn gái theo chi vậy cha?”

Duy Khánh kéo cổ áo Lâm Ngọc, chỉ ngón tay vào cô bé đó la lên “Tôi dẫn hồi nào? Người ta đang nói với cô đó”

“Cô? Vậy anh…cô là con gái?” Ni ngỡ ngàng nắm chặt đôi tay run lên

Lâm Ngọc nhếch môi cười “Cô nhìn chỗ nào mà nói tôi là con trai”

“Con gái nhưng sao cô lại ăn mặc như vậy?” Không tin vào lời nói của Lâm Ngọc, Ni hỏi lại

“Đây là phong cách của tôi, nếu khiến cô nhìn nhầm thì tôi không xin lỗi, do cô mắt kém quá thôi” Lâm Ngọc gác chân lên,ngang ngược nói, tư thế không khác gì thằng con trai, cười hà hà nhìn Duy Khánh thách thức

Thấy chưa, tôi cũng có sức hút lắm chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.