Trốn? Trình Du Nhiên mi cưỡng ngáp một cái, hiện tại cô vô cùng hoài
nghi có phải Đần Lang còn chưa có tỉnh ngủ hay không, mới vừa rồi đi ra
ngoài chỉ là do bị mộng du. Cô không quên kinh nghiệm lần trước ở đảo
hải tặc, với tính cẩn thận của Tần Tử Duệ thì sao có thể cho người ta có
cơ hội chạy đi, thật là chuyện đùa!
Phất tay quơ quơ ở trước mắt Đần Lang, quả nhiên không có phản ứng gì,
bĩu môi, chỉ vào chỗ bên cạnh nói: "Anh em, tắm một cái rồi ngủ đi."
Bôn Lang kinh ngạc trừng mắt nhìn, sao chị dâu đột nhiên trở nên có tinh
thần, không phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ, xem ra chỗ này
không thể ngây người lại một phút, vội đẩy tay chị dâu nói: "Đừng chậm
trễ nữa, hiện tại chính là thời cơ để chúng ta trốn chạy."
Xem ra bệnh tình tương đối nghiêm trọng, Trình Du Nhiên thở dài, cẩn
thận nhìn sắc mặt Bôn Lang một chút, hình như không có vấn đề, vạch mắt
cậu ta, lại kéo tay qua bắt mạch đập nửa ngày, cũng coi như tương đối
bình thường, lấy kiến thức Đông y cô học không tới một tháng để phán
đoán, hẳn là tinh thần có vấn đề.
Trời ạ, nếu như lão đại mà biết chị dâu biến thành như vậy, anh nhất
định sẽ giết mình, đều tại Vạn Nhã Cầm cùng Tần Tử Duệ đáng chết, chờ
mình đi ra ngoài, nhất định sẽ trở lại giết, để cho bọn họ nếm thử 18
loại hình khốc của mình, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là đi ra ngoài
trước rồi nói, vội đánh thức Tiểu Nặc cùng Lưu Văn Hoa đang ngủ mê nói:
"Bây giờ bên ngoài đã không có phòng thủ, chúng tôi phải thừa dịp thời
gian này xông ra."
"Tôi nói này Đần Lang, dùng đầu chậm chạp suy nghĩ một chút, Tần Tử Duệ
là ai, anh ta xuất thân từ hải tặc, còn là hải tặc giỏi nhất, anh ta sẽ
không cẩn thận lưu lại cơ hội chạy trốn cho chúng ta à? Chớ đừng nói chi
là Vạn Nhã Cầm hận tôi tận xương."
"Nhưng bên ngoài thật sự không có người." Mặt Bôn Lang uất ức nói: "Em đi ra ngoài một vòng, một bóng ma cũng không có."
Nhìn dáng vẻ Đần Lang không giống như là giả vờ, Trình Du Nhiên hồ nghi
đứng lên, run rẩy đi tới phía cửa, vừa mở cửa cột buồm ra, luồng khí
lạnh trong nháy mắt chui vào trong cổ cô.
"Hít --" Trình Du Nhiên hít một hơi khí lạnh, chỉ vươn đầu ra, thân thể
vẫn ở lại trong lều, quả nhiên, bên ngoài đen ngòm, không có bất kỳ ai.
Chẳng lẽ là lương tâm của cậu nhóc Tần Tử Duệ này trỗi dậy, cố ý thả
người đi? Thu hồi đầu, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, giá thế này hiển
nhiên không phải Viêm Dạ Tước phái người tới cứu cô, nếu không đã sớm
hiện thân, nhưng nếu như là Tần Tử Duệ, cô chạy, nhiệm vụ của bọn họ
không phải thất bại sao?
Không nghĩ ra cũng không muốn nghĩ, đã có cơ hội chạy trốn, cô dĩ nhiên
sẽ không bỏ qua, cô không muốn ở địa phương lạnh lẽo này một giây đồng
hồ cũng không muốn ngây người, tốt nhất đi ra ngoài là có thể đến phi
trường, sau đó lập tức bay trở về Hongkong, cứ làm như thế!
Ôm con trai lên, chính cô mở đường trước, bác sỹ Lưu ở chính giữa, Bôn
Lang yểm hộ ở phía sau, chạy thẳng hướng trong rừng cây bên cạnh, chỉ
cần vào rừng cây, cho dù bị người phát hiện lều không ai cũng sẽ không
dễ dàng tìm được họ.
Trong rừng cây, kể từ khi phái người phòng giữ toàn bộ nhân viên của Tần
Tử Duệ ở đảo, Vạn Nhã Cầm liền không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa lều,
ngay cả tuyết đọng trên cây rơi xuống trên người cô ta cũng không cảm
thấy. Cô ta hận Trình Du Nhiên thấu xương, nếu Tần Tử Duệ không cho cô
ta cơ hội báo thù, cô ta sẽ tự mình sáng tạo ra cơ hội.
Cô ta biết người trong lều nên nghe được động tĩnh bên ngoài, chỉ cần có
cơ hội chạy trốn, Trình Du Nhiên nhất định sẽ nắm lấy, đến lúc đó dù
mình nổ súng, Tần Tử Duệ cũng không thể nói gì hơn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vạn Nhã Cầm chỉ thấy được Bôn
Lang ra ngoài một vòng, sau bên trong không có động tĩnh, điều này làm
cho trong lòng cô ta có chút nóng nảy, ngộ nhỡ để Tần Tử Duệ phát hiện,
âm mưu của cô ta sẽ phí công nhọc sức.
Cũng may, lại đợi một lát sau, đầu tiên là trong lều thò ra cái đầu, rụt về không lâu, ba bóng người lén lút chui ra.
Rốt cuộc chờ đến, Vạn Nhã Cầm cười nham hiểm, hướng về phía thuộc hạ bên
cạnh nói: "Như thế này thì không cần lo những người khác, mục tiêu
chính là đứa bé trong ngực, chỉ cần không bắn chết, nổ súng thế nào đều
được." Cô muốn khiến Trình Du Nhiên cảm thụ một chút cái gì gọi là khổ
sở, giành đồ của cô ta, sẽ phải bị hành hạ gấp mười gấp trăm lần.
"Chị dâu, hình như có cái gì không đúng." Bôn Lang đột nhiên dừng bước
nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên chứng kiến thấy trong rừng cây lóe lên
một vệt sáng, nhất thời cả kinh mồ hôi lạnh chảy xuống, không chút do dự
nhảy hướng chị dâu, trong miệng quát to: "Nằm xuống."
Pằng một tiếng, lúc Bôn Lang hô lên đồng thời một viên đạn thoát ra khỏi nòng súng, có vẻ cực kỳ chói tai ở ban đêm yên tĩnh.
"Đáng chết" Vạn Nhã Cầm không ngờ sẽ xảy ra ngoài ý muốn, mắng một tiếng
vội hướng về phía thuộc hạ phân phó: "Không cần lo nhiều như vậy, trực
tiếp nằm trên mặt đất xạ kích, mặc kệ sống chết."
Pằng pằng --
Tiếng súng liên tục truyền đến, trong đêm đen lóe ra ngọn lửa quỷ dị,
nhưng lửa này cũng không phải xuất hiện trong rừng cây, mà truyền tới từ
lều, cùng lúc đó, mười cái đèn pha đột nhiên lóe sáng, chiếu sáng cả
rừng cây nhỏ.
Dưới ánh sáng, Tần Tử Duệ cười tà mị: "Vạn Nhã Cầm, không ngờ tôi còn có
chút xem thường cô." Anh ta không ngờ Vạn Nhã Cầm sẽ lớn gan như vậy,
chờ lúc phát hiện thì Vạn Nhã Cầm đã hạ lệnh nổ súng, cũng may kịp nếu
không coi như Trình Du Nhiên bị Bôn Lang bảo vệ ở phía dưới, nhất định
sẽ bị đạn bắn trúng.
Trong rừng cây, bên cạnh Vạn Nhã Cầm đã không còn một kẻ sống, cho dù là
trong đêm tối, thương pháp của Tần Tử Duệ cũng tương đối chính xác, vì
không để cho Trình Du Nhiên bị thương, những người này cũng không thể
lưu lại.
Vạn Nhã Cầm bị tình huống mới vừa trải qua dọa cho sợ ngây người, không
ngờ kế hoạch bị Bôn Lang phá hư không nói, Tần Tử Duệ lại dám giết chết
người của cô ta, không biết mới vừa rồi là không có bắn trúng, hay là cố
ý giữ lại không giết cô ta, chỉ là khả năng thứ hai hiển nhiên tương
đối lớn.
Mi cưỡng nuốt ngụm nước miếng xuống để cho mình trấn định lại, Vạn Nhã
Cầm mới mở miệng hỏi: "Tần Tử Duệ, anh là do tôi bỏ tiền thuê tới, lại
dám nổ súng với thuộc hạ của tôi?"
Tần Tử Duệ cười ha hả: "Trước kia nghe nói chị em nhà họ Vạn đổi trắng
thay đen, hôm nay coi như tôi thấy được, tôi lại muốn hỏi Vạn tiểu thư
một chút, nửa đêm canh ba không ngủ, cô chạy vào trong rừng cây làm gì?"
Vạn Nhã Cầm hừ lạnh một tiếng: "Tôi không yên tâm về họ, đặc biệt dẫn
người ra ngoài giám sát, mới vừa rồi anh cũng thấy đấy, là cô ta muốn
chạy trốn, tôi ra lệnh nổ súng, cái này thì có vấn đề gì, hay là nói Tần
Tử Duệ anh cùng một giuộc với họ?" Việc đã đến nước này, Vạn Nhã Cầm
trực tiếp đem chuyện trốn chạy và bản thân bỏ qua một bên, dù sao mới
vừa rồi xuống tay hạ thuốc mê thuộc hạ của Tần Tử Duệ chính là những
người đều bị giết, cũng không sợ lưu lại chứng cớ gì.
Đối với chất vấn của Vạn Nhã Cầm, Tần Tử Duệ nhún vai không sao cả: "Tôi
còn tưởng rằng có kẻ địch muốn cướp đi mục tiêu nhiệm vụ của tôi từ
trong rừng cây, lúc này mới ra tay bắn chết người, không thể nghĩ đến là
thuộc hạ của Vạn tiểu thư, nếu cô sớm nói với tôi một tiếng, cũng sẽ
không xuất hiện hiểu lầm này." Bây giờ còn chưa phải lúc vạch mặt với cô
ta, Tần Tử Duệ cũng tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Tên khốn kiếp này cố ý, Vạn Nhã Cầm tức giận cắn răng nghiến lợi, nếu
như không thấy rõ người của cô ta trong rừng cây, sao thương pháp chuẩn
như vậy, giết người của cô ta căn bản không có dùng phát súng thứ hai,
hơn nữa tại sao cô ta không bị bắn trúng?
Những thứ này cô ta chỉ có thể giấu ở trong lòng, tức giận hừ một tiếng, nói: "Đã có anh ở nơi này, tôi cũng an tâm."
Lúc này, Tần Vi đi tới nói: "Anh hai, bên dưới sườn núi có mấy anh em của chúng ta bị đánh thuốc mê, bây giờ đã tỉnh táo lại."
Tần Tử Duệ gật đầu một cái, thản nhiên nói: "May chỉ bị thuốc mê làm
ngất, nếu như đổ máu, chúng ta cũng chỉ có thể báo thù cho các anh em."
Vạn Nhã Cầm biết đây là đang uy hiếp mình không cần làm chuyện mờ ám,
cũng may nhờ trước đó cô ta sợ Tần Tử Duệ dẫn tới máu tanh, mới lựa chọn
phương thức mê ngất, bằng không nói không chừng Tần Tử Duệ sẽ làm ra
chuyện gì đó, dù sao những người tham dự hành động mới vừa rồi đều đã bị
bắn chết.
Hừ lạnh một tiếng, Vạn Nhã Cầm không hề đáp lời, nhanh chóng chui vào lều của mình.
Trên đất, bông tuyết vốn trắng noãn bị nhuộm thành đỏ ngầu, mới vừa rồi
mặc dù Bôn Lang phản ứng kịp thời, nhưng người chung quy không nhanh hơn
đạn, vừa đỡ Trình Du Nhiên, viên đạn kia liền xuyên qua bụng của anh
ta, mặc dù cũng không trí mạng, nhưng cũng chảy ra lượng máu tươi lớn.
Tần Tử Duệ cười cười đùa giỡn: "Có Vua y ở chỗ này, sợ rằng không cần tôi phải tìm bác sỹ cho anh chứ?"
Trình Du Nhiên trừng mắt liếc anh ta một cái, đỡ Bôn Lang nhanh chóng đi
vào trong lều, mỗi lều đều chuẩn bị hộp cấp cứu, vết thương cần lập tức
xử lý.
Nhìn máu mình nhỏ từng giọt lớn rơi trên mặt đất, Bôn Lang nhe răng trợn
mắt: "Chị dâu, nhanh cứu mạng, nếu không lấy đạn ra máu của em sẽ chảy
khô."
"Đừng nói chuyện, nói chuyện càng khiến máu chảy nhanh hơn." Trình Du
Nhiên quát một tiếng, nhanh chóng lấy hộp cấp cứu tới, Tiểu Nặc vội đưa
dao giải phẫu, lúc này một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền tới: "Cô
có chứng nhận chưa?"
Ách, giống như quên bên cạnh còn có một người, Trình Du Nhiên vừa muốn
tiến vào trạng thái liền bị giọng nói này cắt đứt, dao giải phẫu sững sờ
dừng ở trước vết thương của Bôn Lang, bất kỳ người nào khác cô đều có
thể không thèm để ý, cố tình trước mắt người này thì không được, cô quả
thật không có chứng nhận, hơn nữa bác sỹ Lưu vừa lúc chính là người phụ
trách thi cử của cô, làm giải phẫu cho người ta ở trước mặt cô ta, hậu
quả sẽ rất nghiêm trọng.
Người khác có thể đợi, Bôn Lang không đợi nổi nữa, tiếp tục như vậy nữa
tuy rằng cũng không chết, nhưng thời gian càng dài khôi phục cũng cần
thời gian dài hơn, vội lớn kêu lên: "Chị dâu, cho dù mới vừa rồi là lỗi
của em, chị cũng không cần trừng phạt em như vậy chứ."
Trình Du Nhiên bất đắc dĩ giang tay: "Hiện tại tôi không phải bác sỹ, bác sỹ Lưu mới đúng."
"Cái bà thím này?" Bôn Lang thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên, mình
thẳng thừng đắc tội với cô ta, không ngờ chỉ chớp mắt, quyền sống chết
thế nhưng lại bị cô ta khống chế ở trong tay, đôi mắt cầu cứu nhìn hướng
chị dâu, hi vọng chị dâu có thể nhìn sự trung thành và tận tâm của anh
ta mà thương hại anh ta.
Đáng tiếc Trình Du Nhiên nhún vai một cái, vẻ mặt thành thật nói: "Cậu biết, tôi còn chưa có bằng tốt nghiệp."
Lòng Bôn Lang trực tiếp té từ phía trên xuống địa ngục, anh ta biết chị
dâu coi trọng tấm bằng tốt nghiệp, sợ rằng chị dâu chỉ đứng nhìn không
hơn.
Bác sỹ Lưu ngược lại không có bởi vì câu bà thím kia của Bôn Lang mà trả
thù anh ta, nhận lấy dao giải phẫu của Trình Du Nhiên, lạnh lùng nói:
"Tôi là một bác sỹ khoa phụ sản, không nhất định bảo đảm giải phẫu có
thể thành công hay không, rốt cuộc anh có làm hay không?"