Tổng Tài Bá Đạo

Chương 6: Đêm nghe sóng vỗ, gặp ngay ma quỷ




Mới vừa lên đèn, Luân Đôn nước Anh, một khu biệt thự cũng không thu hút, cả khu biệt thự tản ra vẻ lịch sử cổ xưa cùng tự nhiên chất phác, bề ngoài đơn giản, nóc nhà hình tam giác, trang trí đơn giản, trong biệt thự nhỏ tầm thường, hôm nay lại có một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng đến cả thế giới.

Trên khuôn mặt lãnh khốc như được đao khắc mang theo nhàn nhạt mệt mỏi, hiển nhiên chủ nhân gương mặt này lại một đêm ngủ không ngon, hôm nay thế cục giới hắc đạo càng ngày càng gay go, dẫu anh sớm có sắp xếp, cũng không dám hơi có buông lỏng, thời khắc chú ý mọi biến hóa.

Viêm Dạ Tước bước nhanh đi tới trước bàn ăn, vị trí của anh, trừ mấy mùi thơm ngát của bữa sáng ra, còn để một chồng lớn báo đương thời tình hình chính trị, tiện tay rút ra một tờ, ánh mắt lạnh lẽo nhanh chóng quét qua phía trên, tìm kiếm tin tức hữu dụng đối với mình.

Đúng lúc này, Đan Hùng một thân trang phục màu đen đi vào, trên mặt thô kệch mang theo nặng nề không bình thường, cung kính mở miệng nói: "Lão đại, nơi Phi Ưng có tin tức."

Viêm Dạ Tước cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng, ý bảo anh ta nói tiếp.

"Sau khi thiếu gia Daniel nhận được mật thư của lão đại, lập tức mang theo đội tàu chiến đi quyết chiến với Shawn, ba vị trưởng lão của gia tộc Ander Leo cũng không có tham dự, còn đánh sau lưng muốn tiêu diệt thiếu gia Daniel sau đó chấp chưởng gia tộc, sau Phi Ưng kịp thời chạy tới, hai người cùng nhau tiêu diệt hết đội tàu chiến trên biển của Shawn, hiện tại đang chạy tới Sicily của gia tộc Clovis."

Viêm Dạ Tước nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Không có gặp phải bất kỳ vật cản nào?"

Đan Hùng không hiểu tại sao lão đại hỏi như thế, nhưng mà vẫn nhanh chóng hồi đáp: "Đội tàu chiến của thiếu gia Daniel tổn thất nghiêm trọng, trừ lần đó ra đều vô cùng thuận lợi."

Cái này có chút kỳ quái, Viêm Dạ Tước tiện tay đem tờ báo thả lại trên bàn, nhíu lông mày trầm tư, không kéo thực lực trên tay anh ta ra, rồi lại không có ý định tiêu diệt, rốt cuộc đám người kia có chủ ý gì?

"Còn có việc?" Thấy Đan Hùng không đi, Viêm Dạ Tước nhíu chân mày.

"Vâng" Sắc mặt Đan Hùng càng trở nên khó coi, nhỏ giọng mà nói ra: "Mới vừa nhận được tin tức, chị dâu và Tiểu Nặc mất tích."

Vừa dứt lời, Đan Hùng liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, hai tay để bên người run nhẹ.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước không có chút tình cảm nào, đôi mắt sắc bén mang theo sát ý tàn khốc, giọng nói lạnh tới cực điểm giống như có thể đông tất cả: "Ai làm?"

"Tạm thời còn chưa rõ." Đan Hùng thở dài, bây giờ người muốn lão đại bất lợi thật sự quá nhiều, gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, số người đã có vẻ không đủ, hơn nữa theo hồi báo, đối phương tới vô ảnh đi vô tung, sau khi chuyện xảy ra càng không có bất cứ tin tức gì truyền đến.

Viêm Dạ Tước gật đầu một cái, ánh mắt lại trở lại trên bàn ăn: "Tôi biết rồi." Sẽ không ai ngu ngốc đến giết người phụ nữ và con trai mình, cho nên khả năng lớn nhất, chính là dùng để uy hiếp mình, cho nên tạm thời không cần lo lắng an toàn của họ.

Đúng lúc này, Văn Tĩnh cũng vội vã chạy vào, trên mặt gầy đét cũng tràn đầy mệt mỏi: "Tước, cung điện trên biển của gia tộc La Nhĩ Đức đã làm xong, Angela gửi thư mời tới." Nói qua đưa tấm thẻ màu trắng lên, cái thẻ xa hoa trang nhã, ở dưới ánh đèn tản ra hào quang rực rỡ.

Chữ tiếng Anh màu vàng nổi ở trên giấy, từng chữ đều tản ra sắc thái cao quý, giữa góc cạnh rõ ràng, mang theo một khí phách duy ngã độc tôn, nghiễm nhiên chính là một hồng môn yến.

Tiện tay bỏ thư mời trên bàn, Viêm Dạ Tước trầm giọng hỏi: "Sắp xếp như thế nào?"

Mặt Văn Tĩnh cung kính nói: "Cũng đã sắp xếp xong xuôi."

Trên mặt Viêm Dạ Tước vẫn không có sắc thái khác, lạnh lùng nói: "Tối nay Đan Hùng đi theo tôi, nên lúc kết thúc rồi."

Cung điện trên biển, Angela nắm giữ cả gia tộc đã bắt đầu tiến hành hạng mục, cho tới bây giờ cô ta đều không che giấu dã tâm của mình, phải dựa vào năng lực của cô ta, chế tạo một thế lực không thua thậm chí vượt qua nhà họ Viêm, nhà họ Viêm có đảo Viêm Long, cô ta sẽ phải kiến tạo một tòa Thánh Địa còn phải huy hoàng hơn so với đảo Viêm Long.

Cả tòa cung điện có trang thiết bị điện từ kỹ thuật tân tiến nhất trên thế giới, thông qua điện từ lập trường lập tức hấp thu vào trên mặt biển, cấp độ vững chắc tuyệt đối không thấp hơn hải đảo được thiên nhiên hình thành, chỉ cần có đầy đủ lượng điện, cho dù đáy biển có động đất cũng sẽ không khiến nó di động chút nào, vật liệu cung điện cũng sử dụng hợp kim tân tiến nhất, chẳng những có thể chống đỡ các loại thiên tai, dù là tên lửa ngư lôi, trong thời gian ngắn cũng khó tổn hại chút nào.

Gia tộc La Nhĩ Đức làm như vậy, mặc dù hoàn toàn bại lộ chính mình ở trong giới hắc đạo, nhưng cũng phô bày thế lực với mọi người, cơ hồ tất cả thế lực khắp nơi đều nhận được thư mời, cũng chuẩn bị thừa cơ hội này kết giao với gia tộc La Nhĩ Đức.

Angela lẳng lặng ngồi ở trên sân thượng cung điện, từ trên cao nhìn xuống đám người phía dưới, trên người mang theo khí thế duy ngã độc tôn, tài lực gia tộc La Nhĩ Đức cũng không kém bao nhiêu so với nhà họ Viêm, trước vẫn khiêm tốn là bởi vì Viêm bang, nhưng qua hôm nay, toàn bộ thế giới chỉ biết nhớ một gia tộc, đó chính là La Nhĩ Đức, toàn bộ thế giới chỉ biết có một hoàng đế, đó chính là Angela cô!

Trong đám người đột nhiên thoáng qua một bóng dáng người cao lớn, thế lực hùng bá một phương xung quanh đứng chung một chỗ với anh lập tức trở nên nhỏ bé rất nhiều, trên khuôn mặt cao ngạo, mang theo khí phách cao quý của vị đế vương, hai cánh tay rắn chắc buông xuống bên hông, không giận tự uy, trong người cũng không giống những người khác rầm rộ ủng hộ, chỉ như bảo kiếm ra khỏi vỏ, hai người thủy chung giữ vững khoảng cách nửa mét, hiển nhiên tâm thần hai người đã duy trì một loại so sánh kỳ dị ăn ý không hề tầm thường.

Angela nhẹ nhàng nỉ non một tiếng: "Không hổ là đối thủ lớn nhất của tôi, đáng tiếc."

Viêm Dạ Tước dừng bước lại, hai tròng mắt lạnh như băng quan sát khí thế hoàng tráng của cung điện trước mắt.

"Lão đại." Nhìn cung điện khí thế, còn có thế lực xung quanh thỉnh thoảng đi lại khắp nơi, Đan Hùng nhỏ giọng nói: "Xem ra lần này mưu đồ của gia tộc La Nhĩ Đức tương đối lớn, có muốn sắp xếp người nhiều hơn để phòng ngừa bất trắc hay không?"

Dù anh ta không có trí khôn như lão đại, cũng nhìn ra được đối phương không chỉ đơn giản là muốn kiến tạo một tòa cung điện, hôm nay mời nhiều người tiến đến, có cơ hội rất lớn lập uy, thậm chí có quyền uy khiêu chiến nhà họ Viêm, không khỏi khiến anh ta cẩn thận.

"Không cần." Viêm Dạ Tước nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt theo cột đá cung điện nhìn lên trên, vừa lúc gặp nhau cùng tầm mắt Angela ở không trung, hai khí thế lớn mạnh đụng vào nhau, nhất thời khiến người chung quanh hoảng hốt, hình như cảm thấy nguy hiểm lớn đang đến gần, chỉ là tìm nửa ngày cũng không hề phát hiện thứ gì.

"Tước, sẽ không hối hận rồi chứ?" Một giọng nói ngả ngớn truyền đến từ phía sau lưng: "Mỹ nhân như thế, còn có chí khí và thế lực, đúng là cực phẩm trong mắt đàn ông."

Người chung quanh biết Viêm Dạ Tước nhất thời sợ hết hồn, đây là công như nhà nào, lại dám quang minh chính đại trêu vị bá chủ hắc đạo như thế, chẳng lẽ anh ta không sợ phải đền bù bằng cả gia tộc mình ư.

Chỉ là khiến mọi người mở rộng tầm mắt là, Viêm Dạ Tước thế nhưng không có tức giận, xoay người, nhàn nhạt nhìn công tử vừa nói chuyện.

"Thế nào, sẽ không có hứng thú đối với mỹ nhân bên người tối chứ?" Phụ nữ bên cạnh anh ta quả thật không ít, chơi một đội bóng cũng có thể còn dư lại người dự phòng, hơn nữa mọi người đều là mỹ nữ, người đàn ông kéo một mỹ nữ qua không coi ai ra gì hung hăng hôn một cái, mới tiếp tục trêu đùa: "Vừa ý người nào, bằng không tôi cho chú mượn trước sử dụng, bất quá nói đi thì phải nói lại, làm sao mà bác sĩ Trình của chú không có tới?"

Viêm Dạ Tước nhạy cảm nhận ra, mới vừa rồi anh ta nói đến Trình Du Nhiên, trong mắt lóe ra ánh sáng, hiển nhiên là biết tin tức Trình Du Nhiên bị bắt, thậm chí nói không chừng anh ta cũng có một phần trong đó, lạnh lùng theo dõi ánh mắt anh ta, trầm giọng nói: "Anh Tư thật hăng hái, đi tới chỗ nào đều không quên mang một bầy."

Anh Tư, anh ta là hoa hoa công tử nhà họ Viêm - Viêm Lãng! Viêm Dạ Tước vừa nói ra khỏi miệng, người chung quanh lập tức biết thân phận của người này, không trách được Viêm Dạ Tước không có trực tiếp nổi đóa, mấy người còn nghĩ tìm cơ hội mượn hai mỹ nữ của công tử thì nhất thời bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, may nhờ không có đi lên, bằng không thì chết thật sự quá oan uổng.

Chữ bầy này dùng ở trên người phụ nữ, quả thật không phải chữ tốt, chỉ là Viêm Lãng hoàn toàn không muốn ngỗ nghịch, mở miệng cười nói: "Người nọ chú đều thấy, giới thiệu cho chú một chút đây là thập thất phu nhân của tôi, thật ra thì trước các người cũng đã gặp."

Viêm Lãng kéo một người phụ nữ diễm lệ mặc sườn xám nói: "Không phải em vẫn luôn nói muốn nhận thức em năm một chút ư, hôm nay em năm ở chỗ này, sao ngược lại không nói."

"Hóa ra cô ở nơi này." Trong giọng nói Viêm Dạ Tước lộ ra một tia sát khí, trước bởi vì quá nhiều chuyện khiến anh không có thời gian đi tìm, không ngờ người phụ nữ này thế nhưng cùng một chỗ với Viêm Lãng, chỉ là không biết, phế vật như vậy, tại sao Viêm Lãng lại nhận lấy?

"Không ngờ lão đại Viêm còn nhớ rõ tôi." Khóe miệng Vạn Nhã Cầm mang theo nụ cười, trong tươi cười thế nhưng mang theo bảy phần vẻ mặt của Vạn Tuyết Cầm, tư thái ưu nhã nói: "Mặc dù có mấy lần qua lại với lão đại Viêm, nhưng dưới trường hợp này gặp mặt cũng là lần đầu tiên, trước có chút hiểu lầm, kính xin lão đại Viêm xem Nhã Cầm chỉ là một phụ nữ mà không nên trách tội."

Vừa dứt lời, một cái tát của Viêm Lãng vỗ vào cái mông Vạn Nhã Cầm, làm bộ như có chút tức giận nói: "Bây giờ em là người của tôi, sao lại gọi em năm là lão đại Viêm?" Trong giọng nói đầy cưng chiều bất luận kẻ nào cũng có thể nghe được .

Đôi mắt Viêm Dạ Tước đột nhiên co rụt lại, xem ra không phải ánh mắt Viêm Lãng thay đổi, mà là Vạn Nhã Cầm thông minh, thật không nghĩ tới một người như thế lại cũng có thể tâm cơ, chỉ là càng như vậy, càng nói rõ quyết tâm muốn báo thù của cô ta.

Đan Hùng thấy người phụ nữ mới vừa xuất hiện gây sự đối với lão đại, trong lòng nhất thời tức giận, cũng không quản cô ta đã là người phụ nữ của thiếu gia Viêm Lãng, mở miệng cười nói: "Lão đại làm sao sẽ trách tội chứ, lại nói chỉ cần Vạn tiểu thư không trách tội chúng tôi cũng không, dù sao chị gái Vạn Tuyết Cầm cũng coi là chết ở trong tay chúng tôi."

Mặt Vạn Nhã Cầm liền biến sắc, lửa giận trong lòng trong nháy mắt liền chạy đến cổ họng, chỉ là cô ta biết hiện tại cũng không phải lúc nổi giận, tay trái vòng sau lưng dùng sức véo lưng khiến mình bình tĩnh lại, thật vất vả mới khống chế xong tâm tình của mình, mặt giãn ra cười nói: "Chỉ cần lão đại Viêm không truy cứu là tốt rồi."

Lúc này, Viêm Lãng bên cạnh đột nhiên hỏi: "Em năm, chiêu thức của Angela, chú thấy thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.