Tổng Tài Bá Đạo

Chương 47: Cuộc tàn sát cuối cùng




Ra khỏi Hỉ Nhạc Đường, tim của Cẩn Nương vẫn còn đang nhảy loạn, buổi sáng này đối với nàng mà nói thật quá mức chấn động, cũng càng làm cho nàng nhận thức thêm một mặt khác của Vương phủ. Chờ cách thật xa nơi đó, lúc này Cẩn Nương mới hỏi Lập Xuân, "Các ngươi có biết người đứng ở phía sau Vương phi không?"

"Tiểu thư muốn nói đến Lâm di nương? Nàng là nha hoàn hồi môn của Vương Phi, cũng là con gái của Lâm ma ma. Năm vừa rồi, Vương phi đã cho nàng hầu hạ Vương gia, sau đó liền làm chủ nâng nàng lên cấp bậc di nương. Ngày thường đều hầu hạ Vương phi, ít khi thấy nàng ra Hỉ Nhạc Đường". Trong giọng nói Lập Xuân lộ ra vẻ hâm mộ, chẳng qua nàng che giấu thật tốt, hẳn là không ai nghe ra được.

Cẩn Nương thâm ý nhìn Lập Xuân, "Nàng ấy đúng là có phúc".

"Tiểu thư nói không sai".

Sau cùng không có chuyện gì để nói, mọi người trực tiếp quay về nội viện của mình. Đến trước cửa viện, liền nhìn thấy bức hoành treo trên cổng chính đã thay thành 【 Trầm Hương Viện 】. Cẩn nương cảm thán tốc độ thật là nhanh, chắc là làm suốt đêm mới hoàn tất.

Lập Xuân cười nói: "Chúc mừng tiểu thư, hiện giờ chổ này chính là nơi ở của tiểu thư sau này".

Cẩn Nương cũng cười theo, lại nhìn thêm vài lần, sau đó mới đi vào trong viện. Bên trong thật im ắng, Vương ma ma giữ cửa thập phần ân cần, thậm chí trong mắt có chút ý tứ lấy lòng. Cẩn Nương liền kỳ quái, sáng nay lúc ra cửa cũng không thấy Vương ma ma ân cần như vậy.

"Lục tiểu thư, Vạn quản gia đến đây."

"A?". Lập Xuân và Lập Hạ đều nhỏ giọng kêu ra tiếng, Lập Xuân vội vàng hỏi: "Là Vạn Trung, Vạn quản gia bên người Vương gia?"

"Lập Xuân cô nương nói đúng. Đúng là Vạn quản gia". Vương ma ma trả lời

Lập Xuân vội vàng nói với Cẩn Nương: "Tiểu thư, Vạn quản gia nhất định là phụng lệnh Vương gia phân phó mới đến. Tiểu thư nhanh vào đi".

Trong lòng Cẩn Nương không yên, không biết vị quản gia kia đến đây có chuyện gì. Lấy lại bình tĩnh liền đi vào đại sảnh, chỉ thấy một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi ngồi ở trong phòng. Nam tử kia thấy Cẩn Nương vội vàng đứng dậy, hơi khom người cung kính nói: "Chúc mừng Lục tiểu thư, Vương gia phân phó cho tiểu nhân đến đây đưa một ít lễ vật để tặng cho người. Đây là danh mục, mời tiểu thư kiểm nhận".

Lệ Chi tiến lên tiếp nhận tờ giấy trong tay Vạn quản gia, sau đó giao cho Cẩn Nương. Cẩn Nương lắc đầu không nhận, chỉ phân công cho Lệ Chi đi kiểm nhận là được. Lệ Chi và Anh Đào đều từng theo nàng đọc sách, mấy văn kiện như thế này không làm khó được các nàng. Cẩn Nương khẽ cười nói: "Vạn quản gia vất vả rồi, mời ngồi. Ta trở về cũng đã muộn, khiến cho ngài đợi lâu, mong Vạn quản gia thứ lỗi".

"Lục tiểu thư khách khí, tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh. Xin tiểu thư mau chóng kiểm nhận". Vạn quản gia thái độ không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, chính là bộ dáng giải quyết việc chung.

Trong lòng Cẩn Nương sáng tỏ, ra hiệu cho Anh Đào. Anh Đào liền chạy nhanh vào phòng ngủ, đem ra một cái hà bao có một ít bạc bên trong. Cẩn Nương cười nói: "Vất vả Vạn quản gia đi một chuyến, đây là chút tâm ý của ta, xin ngài đừng chê".

Sắc mặt Vạn quản gia không chút thay đổi tiếp nhận, nhẩm tính phân lượng hà bao, cười nói: "Đa tạ Lục tiểu thư, về sau có cái gì cần tiểu nhân cống hiến sức lực, xin người cứ việc phân phó".

"Đa tạ Vạn quản gia"

Lệ Chi kiểm kê xong, xác nhận không có vấn đề gì. Vạn quản gia liền cáo từ rời đi.

"Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư. Vương gia đây là nhớ thương đến người đó". Lập Xuân và Lập Hạ vội vàng hớn hở tiến lên, mà ngay cả Đông Nhi và Hạnh Nhi cùng đám người Thôi ma ma cũng tiến lên chúc mừng.

Trong lòng Cẩn Nương không biết tư vị gì, có điều vẫn vui vẻ để Lệ Chi phân phát cho mỗi người một phần thưởng, xem như tất cả cùng vui.

Chờ tất cả mọi người đi ra ngoài, bên cạnh chỉ còn lại Lệ Chi và Anh Đào. Cẩn Nương mới có thời gian xem lại nội dung danh mục lễ vật: bốn cuộn gấm vóc, một bộ trang sức, một đôi vòng tai ngọc trai, một cái chậu cảnh bằng san hô, năm trăm lượng bạc trắng, năm mươi hai lượng hoàng kim, hai mươi hai thỏi vàng. Phần lễ vật này không thể không gọi là hậu hĩnh nhưng đối với Vương phủ và Ngũ Vương gia mà nói, cũng chỉ là tùy tiện tiêu hao một chút ít thôi.

"Chúc mừng tiểu thư, Vương gia phái người tặng lễ, có thể thấy được trong lòng Vương gia có nhớ đến người. Hiện tại nếu tiểu thư có danh phận, tương lai cuộc sống sẽ rất dễ chịu". Anh Đào cười tủm tỉm, vuốt ve gấm vóc, suy nghĩ xem làm y phục gì mới thích hợp.

Lệ Chi lại lo lắng nhìn Cẩn Nương, "Hôm nay đi thỉnh an Vương phi, Vương phi cũng không để cho tiểu thư kính trà".

Anh Đào kinh hô, "Vương phi không cho kính trà?". Đây chẳng phải là nói Vương phi không đồng ý tiểu thư sao? người đã không có danh phận, ngay cả di nương cũng không phải.

Hai người đều lo lắng nhìn nàng, Cẩn Nương vẻ mặt trầm trọng. Trước đó nàng không có cảm giác gì, cũng là do nguyên nhân này. Một mặt là thái độ Vương gia, mặt khác lại là thái độ Vương phi. Vương phi không uống trà của nàng, Vương gia lại tặng quà cho nàng. Khó trách mỗi người đều gọi nàng là tiểu thư, cũng không xưng hô gì khác.

Anh Đào nhỏ giọng đề nghị, "Sáng mai tiểu thư đi thỉnh an, có thể nói với Vương phi việc kính trà được không?".

"Ngươi ăn nói lung tung gì đó." Vẻ mặt Lệ Chi tức giận nhìn Anh Đào, "Loại chuyện này tiểu thư làm sao có thể mở miệng. Vương phi thật sự có tâm, tự nhiên sẽ an bài. Nếu Vương gia phân phó thì cho dù trong lòng Vương phi có không muốn cũng phải uống trà của tiểu thư. Nhưng mà tình hình hiện nay, Vương gia rõ ràng không có biểu hiện gì thì tất nhiên Vương phi cũng làm như không biết".

Cẩn Nương lắc đầu xua tay, "Quên đi, đừng nói nữa. Chuyện này chúng ta nói cái gì cũng vô dụng, không có Vương gia lên tiếng và Vương phi tán thành. Ta tính là cái gì?! Bất quá chỉ là một người không danh không phận". Lòng Cẩn Nương thật chua xót, nhìn những thứ được ban tặng này, càng nói ra tình cảnh xấu hổ của nàng.

"Tiểu thư cũng đừng nản lòng, có lẽ Vương gia đã quên. Nói không chừng hai ngày nữa liền nhớ đến". Lệ Chi an ủi

Anh Đào đưa ra chủ ý, "Tiểu thư, nếu buổi tối hôm nay Vương gia đến thì người có thể nói với ngài ấy mà"

Cẩn Nương lắc đầu, nàng thấy Ngũ vương gia là một người rất bá đạo, chắc hẳn không thích nữ nhân lắm mồm. Hơn nữa nàng vừa mới vào phủ, ngay cả tình hình trong phủ cũng chưa thăm dò cẩn thận, nàng không dám liều mạng đắc tội Ngũ vương gia mà đi nói đến chuyện này.

Lệ Chi lôi kéo Anh Đào, "Đừng có nói nữa, tiểu thư ắt hẳn tự có tính toán. Chúng ta cũng không thể đưa ra chủ ý bậy bạ".

Ngoài phòng, truyền đến thanh âm Lập Xuân và Lập Hạ, "Tham kiến Phòng ma ma". Lệ Chi vội vàng đến cửa sổ nhìn rồi nói với Cẩn Nương. "Tiểu thư, Phòng ma ma đến đây, còn mang theo đồ vật nữa".

Cẩn Nương mạnh mẽ đứng lên, "Đi, theo ta đến đón Phòng ma ma"

Biết được Phòng ma ma thay mặt Vương Phi đến ban tặng, đầu tiên thì Cẩn Nương kinh nghi. Chờ Phòng ma ma lên tiếng, mới biết được nguyên do. Thì ra Vương gia đã phái người tặng lễ vật nên lúc này Vương Phi cũng cố ý cho người đi một chuyến. Cẩn Nương liền nhức đầu, tại Vương phủ này, nhìn như một chuyện nhỏ nhưng kỳ thật cũng không phải nhỏ, có thể phỏng đoán ra hàm ý bên trong.

Cẩn Nương có cảm nghĩ kiếp trước sống thật uổng phí. Trước kia ở Lục gia và cả Hàn gia có học được những gì, sau khi đến Vương phủ dường như không đủ dùng. Điều này làm cho nàng đặc biệt khẩn trương, có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Tiễn bước Phòng ma ma, Cẩn Nương cho Lệ Chi sắp xếp lại đồ vật này nọ, đối với thanh âm chúc mừng của nhóm ma ma và nha hoàn nàng làm như mắt điếc tai ngơ. Giờ phút này Cẩn Nương vô cùng cấp bách rất cần Quế ma ma chỉ bảo toàn bộ mọi việc. Vì thế nàng liền thu hồi tâm tư, lập tức đến Đông sương phòng tìm Quế ma ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.