Tổng Tài Bá Đạo

Chương 46: Chung một nấm mồ




"Ha ha ——". La sườn phi không chút nào che dấu vẻ cười nhạo, đứng lên: "Ôn di nương thưởng thức quả nhiên cùng chúng ta bất đồng, mắt nhìn thật là độc đáo. Những người như chúng ta, chân chính không thể so sánh với nàng nha. Ôn di nương, nhà mẹ đẻ ngươi có tiền như vậy, sao không dát vàng lên y phục luôn?! Như thế chẳng phải là mỗi một người sẽ đều biết Ôn gia có tiền như thế nào sao? Thật sự làm khó ngươi, tặng một cái vòng tay như vậy, đúng là quá phô trương nhưng có vẻ thưởng thức cũng hơi khác người".

Trào phúng trắng trợn như thế, không lưu tình chút nào. Mặc dù Ôn di nương da mặt có dày đến đâu cũng thay đổi sắc mặt, nhẫn nhịn nhìn Vương phi mỉm cười, thủy chung không tỏ thái độ. Sau đó tựa hồ như nhận được tín hiệu, lập tức tự tin đáp trả, "La sườn phi, nhà mẹ đẻ thiếp thân thưởng thức độc đáo cũng không phải ngày đầu tiên tỷ tỷ biết. Hà tất tỷ còn làm trò trước mặt Vương phi và Lục tiểu thư châm biếm ta? Thiếp biết La sườn phi không vừa mắt nhưng cũng không nhất thiết phải làm mất mặt ngưới khác a! Vương phi còn chưa lên tiếng, La tỷ tỷ muốn vượt quyền sao?". Ngươi cho rằng Hỉ Nhạc Đường là địa bàn của ngươi chắc? Hứ, ta có Vương phi làm chỗ dựa, lẽ nào còn sợ ngươi.

"Làm càn...ngươi...! Vương phi, người cần phải làm chủ cho muội!". La sườn phi cầm khăn tay lau khóe mắt, cũng không biết có giọt nước mắt nào hay không.

Nội tâm Lưu thứ phi sảng khoái, chỉ mong La sườn phi gặp chuyện xúi quẩy. Bất quá nàng đứng đầu nhất đó là công phu thay đổi bộ măt, liền nói: "La tỷ tỷ, ngươi đừng thương tâm. Ôn di nương chính là người hồ đồ như vậy, sao có thể nghe lời của nàng."

Cẩn Nương thập phần bội phục, muốn nói bản lãnh biến sắc mặt, chỉ sợ Vương phủ này Lưu thứ phi xếp thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất. Có điều nhìn biểu tình Vương phi, dường như cũng không thèm để ý, thậm chí còn vui sướng khi nhìn thấy những người này đấu đá, xuất ra đủ loại tâm cơ thủ đoạn trước mặt mình.

Thấy La sườn phi khóc, Tề Vương phi mới hướng nàng nói, "Được rồi. Tính tình của Ôn di nương như vậy, nhà mẹ nàng là tình huống nào, ngươi cũng không phải không biết, hà tất phải chấp nhất. Ôn di nương, ngươi là kẻ dưới nhưng lại phạm thượng, thật sự là nên đánh nhưng niệm tình ngươi hầu hạ Vương gia, ta có thể miễn phạt trượng. Mau đến nhận lỗi với La sườn phi, về sau không thể nói lung tung như thế. La muội muội, chờ nàng xin lỗi ngươi rồi, việc này liền cho qua đi. Sau này tất cả mọi người không được nhắc lại".

"Nếu Vương phi tỷ tỷ đã nói thế, tất nhiên muội không thể không nghe. Nhưng Vương phi buông tha nhẹ nhàng như vậy, trong lòng muội thật sự không phục". La sườn phi lá gan liền lớn hơn, trực tiếp cùng Vương phi nói ra bất mãn.

Ánh mắt Lưu thứ phi hưng phấn, sợ bị người khác nhìn thấu, liền nhanh chóng cúi đầu. Biểu tình Tề Vương phi thản nhiên, "Vậy muội muốn như thế nào?"

"Nếu Vương phi không nở phạt trượng, ít nhất cũng phải đánh vào tay nàng, rồi cấm cửa một tháng". La sườn phi một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp đưa ra mức phạt.

Cẩn Nương thầm nghĩ, La sườn phi này bề ngoài tuy phong hoa tuyệt đại nhưng mà đầu óc hình như không đủ dùng. Hoặc là nói nàng có địa vị vững vàng, lại sinh nhi tử cho nên không thèm giở ra những mánh khóe, thủ đoạn, ngay cả việc quan sát nét mặt của người khác cũng lười làm. Trực tiếp dùng phương thức thẳng thắng như vậy nhưng mà chẳng lẽ nàng đã quên, ở Vương phủ còn không tới phiên nàng làm chủ.

Quả nhiên sắc mặt Vương phi khó coi, không còn tươi cười như trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm La sườn phi, "Hôm nay La sườn phi đúng là thật hay, trước mặt người mới đến lại không xem mặt mũi của bổn phi ra gì."

Lưu thứ phi âm thầm khoái trá, thật tốt nha. Liễu mỹ nhân sốt ruột, muốn nhắc nhở La sườn phi nhưng mà lại không dám động, chỉ có thể liên tiếp nháy mắt. Sắc mặt La sườn phi có chút biến hóa nhưng thái độ lại cường ngạnh như trước, "Vương phi thứ tội, tội danh này muội không dám gánh chịu. Sở dĩ phải xử trí Ôn di nương, cũng là vì thể diện Vương phủ. Lục tiểu thư mới tới, những người như chúng ta dù sao vẫn phải làm gương cho người ta. Để tránh tương lai có người học theo, giống như Ôn di nương không có nửa điểm quy củ. Nếu Vương phi không thể công chính xử lý, đây chính là làm trái những gì bình thường Vương phi đã dạy. Trước đây Phòng ma ma còn nói, Vương phi là người xem trọng phép tắc nhất, hay là người muốn chính mình phá hủy quy củ trước tiên".

Cẩn Nương rụt đầu lại, cầu xin ông trời để tất cả mọi người quên nàng đi, nàng cũng không có năng lực làm bia ngắm a! Trong phòng ai cũng khẩn trương chứ đừng nói Ôn di nương. Nàng ta cho rằng lần này cũng giống như những lần trước giống nhau, dễ dàng được bỏ qua. Chẳng ngờ tới La sườn phi không biết hôm nay ăn phải hỏa dược gì, thế nhưng không buông tha, ngay cả lời nói của Vương phi cũng dám không thuận theo.

Tề Vương phi thập phần tức giận, "Càn rỡ! La sườn phi, nếu nói đến quy củ thì trước mắt tự kiểm điểm chính mình đi".

"Lời của Vương phi muội có điều không rõ. Muội muội đây tự thấy bản thân theo quy củ rất là tốt". La sườn phi đứng lên. Nếu nói quy củ, vậy chúng ta cứ dựa theo đó mà bàn. Ngươi là chính phi, ta là sườn phi. Tuy rằng thấp hơn ngươi một bậc nhưng cũng không có nghĩa là chính phi ngươi có thể tùy ý đè đầu người khác.

Tề vương phi lạnh lùng nhìn La sườn phi, "Hôm nay La sườn phi nhất định phải đòi công đạo?"

"Đúng, thỉnh Vương phi làm chủ". La sườn phi tích cực tự cho là đúng.

Cẩn Nương cũng nhịn không được chảy mồ hôi hột cho La sườn phi, thật sự là ngu xuẩn mà. Tề Vương phi cười lạnh, "Được, ta liền thay ngươi làm chủ. Ôn di nương, lời nói không biết suy xét, cả gan phạm thượng, phạt đánh năm trượng. Mặt khác còn phải đến Phật đường chép hai mươi lần Nữ giới, khi nào chép xong mới được đi ra. Sau đó tiếp tục cấm cửa mười ngày".

"Vương phi . . . . . .". Lúc này sắc mặt Ôn di nương liền trắng bệch nhưng cũng không dám kêu gào, chỉ là ánh mắt đầy cừu hận nhìn La sườn phi.

Phạt Ôn di nương xong rồi, Tề Vương phi tiếp tục nói: "La sườn phi không coi ai ra gì, bất kính chủ mẫu, phạt cấm cửa năm ngày, chép Nữ giới năm lần. La sườn phi, ngươi có phục không?"

La sườn phi còn muốn cãi bướng, liền bị Liễu mỹ nhân gắt gao giữ chặt từ phía sau, nhắc nhở nàng chớ chọc Vương phi phát hỏa. Nếu truyền tới tai Vương gia, chỉ sợ còn bị phạt nữa. Trong lòng La sườn phi dị thường tức giận, Tề thị này rõ ràng chính là không cho nàng chút mặt mũi nào mà. Nhưng La sườn phi còn có lý trí, biết đạo lý một vừa hai phải. Tuy rằng không phục nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, "Vương phi tỷ tỷ xử trí thỏa đáng, muội muội tâm phục khẩu phục".

"Vậy là tốt rồi. Ta cũng mệt mỏi, các muội muội đều lui xuống đi".

"Vâng, Vương phi".

"Lục tiểu thư ở lại, ta có lời cần phân phó".

Mọi người đều nhìn về phía Cẩn Nương, Cẩn Nương cảm thấy thấp thỏm không yên. Chờ người đi hết rồi, lúc này mới tiến lên, "Thỉnh Vương Phi phân phó".

Tề Vương phi lại đánh giá Cẩn Nương, "Buổi tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi".

Sắc mặt Cẩn Nương liền đỏ, lan tận hai bên tai. Tề Vương phi lại nở nụ cười, "Da mặt mỏng như vậy! Được rồi, dù sao cũng vừa mới trải qua việc đời. Sau khi trở về, suy nghĩ cho tốt, về sau dụng tâm hầu hạ Vương gia. Chỉ cần biết giữ bổn phận, chung quy không bị bạc đãi đâu".

"Thần thiếp tạ ơn Vương phi". Trong lòng Cẩn Nương lén cân nhắc, lời này của Vương Phi có ý gì.

Vương phi khoát tay, "Lui xuống đi, đừng suy nghĩ nhiều".

"Dạ, thần thiếp hiểu được".

Chờ Cẩn Nương đi rồi, Hỉ Nhạc Đường liền có một cuộc đối thoại có liên quan đến nàng. Tề Vương phi thuận miệng hỏi: "Các ngươi xem Lục Cẩn Nương này như thế nào?"

"Nhìn thấy đúng là biết giữ bổn phận, cũng có mắt nhìn". Phòng ma ma xoa bóp bả vai Vương phi, nhỏ giọng trả lời. Thứ nữ nho nhỏ ở trước mặt mẹ cả sinh tồn, còn có thể dưỡng ra khí chất đến độ này, tất nhiên là một người biết tốt xấu, hiểu quy củ. Nếu không cũng không đến phiên nàng tiến Vương phủ.

"Vậy có ảnh hưởng gì không?". Biểu tình Vương phi thực đạm mạc.

"Vương Phi không cần lo lắng. Nếu có năng lực, Vương Phi cho nàng chút thể diện còn nếu không thì trực tiếp bỏ qua nàng. Cả ngày Vương phi phải xử lý những chuyện trọng yếu, không cần phải vì một người không danh không phân quan tâm". Ý tứ của Phòng ma ma, đem Cẩn Nương xem như hàng hóa bình thường. Bất quá chỉ là thứ nữ của chức quan ngũ phẩm, ảnh hưởng thật sự không lớn.

Vương phi gật gật đầu, "Phòng ma ma nói có lý. Cứ quan sát trước đã, nhất thời đánh giá cũng không đươc gì".

Nha hoàn Thu Nguyệt đang ngồi xổm đấm chân cho Vương phi, lơ đãng nói: "Nô tỳ mới từ bọn hạ nhân biết được chút tin tức. Vương gia phân phó ban cho Lục tiểu thư không ít đồ vật này nọ đâu".

Vương phi nhíu mày, tiếp theo cười nói: "Xem ra Vương gia chúng ta thật đúng là thích người này. Thôi, nếu Vương gia đã có chút biểu hiện, ta đây làm chủ mẫu cũng không thể đứng nhìn. Phòng ma ma, ngươi tự mình đi một chuyến, chiếu theo phân lượng Vương gia ban cho, giảm bớt ba phần rồi hãy đưa qua".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.