Tổng Tài Bá Đạo

Chương 41: Con thuyền và ông già mặc áo tơi




Edit: Lăng Ngạo Tuyết

Đêm khuya, Cẩn Nương đã rửa mặt xong, tóc lại xỏa tung, ngồi ở đầu giường nhưng không có vội đi ngủ. Cầm trong tay quyển sách, dự định xem một chút rồi mới nghỉ ngơi.

Lệ Chi từ bên ngoài tiến vào, thanh âm có chút thất vọng: "Tiểu thư, cửa viện đã khóa rồi". Hôm nay Vương gia lại không đến, không biết tiểu thư phải chờ tới khi nào mới có thể gặp được Vương gia đây?!Cũng không thể chờ mãi như vậy được, qua một thời gian, chỉ sợ Vương gia đã quên rằng hậu viện còn có một người tên Lục Cẩn Nương.

Vẻ mặt Cẩn Nương bình tĩnh, tâm tình tựa hồ rất nhàn nhã, "Không cần lo lắng, mọi việc sẽ tốt lên thôi".

"Nhưng mà tiểu thư . . . . . ." Lệ Chi thật sự không yên lòng, "Tiểu thư có muốn nghĩ biện pháp hay không? Chẳng hạn như nói tất cả cho An tổng quản biết, để ông ta ở trước mặt Vương gia nói tốt vài câu".

"Việc này không thể. An tổng quản đã giúp ta rất nhiều. Nếu chỉ vì chút chuyện như thế mà lại xin giúp đỡ, tình cảm chỉ sợ không kéo dài được bao lâu. Vậy đến khi sau này chúng ta thật sự gặp phải việc khó khăn, còn có thể thỉnh cầu An tổng quản hay sao? Đến lúc đó, mặc dù có cầu xin, đối phương chưa hẳn sẽ giúp đỡ". Cẩn Nương thản nhiên nói, trong lòng nàng có chút khẩn trương nhưng tuyệt đối cũng không bi quan giống Lệ Chi như vậy.

Thần sắc Lệ chi xấu hổ, "Tiểu thư nói rất đúng, là nô tỳ lo lắng quá nhiều"

Anh Đào nhỏ giọng nói: "Ta thấy Lệ Chi tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, tỷ nhìn xem tiểu thư đến Vương phủ bất quá mới có hai ngày, đã được sắp xếp ở một nơi như thế này. Ta có âm thầm hỏi Thôi ma ma, bà ấy bảo, đãi ngộ của tiểu thư phải nói rất là tốt. Vị Mỹ nhân trước kia ở đây, cũng không có thể diện như vậy đâu"

Lệ Chi cúi đầu, không hé môi. Nghĩ thầm, chỉ mong chính mình quá đa nghi.

"Tiểu thư, Vương gia đã đến." Lập Hạ đột nhiên vội vàng chạy vào.

Trong phòng, chủ tớ ba người đều choáng váng, không phải nói giỡn chứ?!. Mọi người còn chưa có phục hồi tinh thần thì đã thấy một nam nhân cao lớn bước vào phòng. Lập Hạ muốn tiến lên hầu hạ, Ngũ vương gia nhìn cũng không nhìn một cái, thị vệ đi cùng liền hướng Lập Hạ nháy mắt. Lập Hạ lập tức hiểu ý, kéo Lệ Chi và Anh Đào vội vã ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Cẩn Nương vốn đang ngồi ở đầu giường, khẩn trương đứng lên. Nam nhân trước mặt rất cao lớn, độ chừng hơn hai mươi, ngũ quan anh tuấn, vẻ mặt ôn hòa, nhìn qua thì giống như những gì bên ngoài đồn đãi, tính tình chắc là khoan dung, độ lượng.

Nhưng mà Cẩn Nương lại nghĩ khác, Hàn gia sinh tồn còn khó khăn như vậy, hẳn là hoàng cung càng thêm gian nan. Mặc dù có một Mẫu phi cường thế bảo hộ, nếu bản thân không có tâm cơ thủ đoạn, chỉ sợ cũng không thể bình an sống đến khi trưởng thành, càng khỏi phải nói đến việc có chức tước.

Nhưng Ngũ vương gia tất cả đều làm được, bình an lớn lên, được tấn phong Vệ thân vương, thường xuyên tiến cung diện thánh. Người như vậy thật sự có tính tình độ lượng sao? Có lẽ chỉ là giả vờ.

Ánh mắt Ngũ vương gia đầu tiên là dừng ở trên người Cẩn Nương, một thân trung y màu trắng, bên ngoài khoác hờ thêm áo choàng, rỏ ràng là bộ dáng sắp đi ngủ. Biểu tình cứ ngây ra nhìn hắn, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần, trong tay lại đang cầm một quyển sách. "Đang xem sách gì?"

"Hả?". Cẩn Nương ngây ngốc nhưng nhanh chóng kịp thời phản ứng, nhỏ giọng trả lời: "Hồi bẩm Vương gia, thần thiếp đang xem huyền thoại của tiền triều, là từ nhà mẹ đẻ mang đến". Thấy Ngũ vương gia nhìn chằm chằm trên tay nàng, Cẩn Nương liền cẩn thận dâng lên.

Ngũ vương gia lập tức mạnh mẽ cầm tay Cẩn Nương, nàng sợ đến nhỏ giọng kinh hô.

Khóe miệng Ngũ vương gia mỉm cười, nhìn vẻ hoảng sợ của Cẩn Nương, hỏi: "Tên của nàng là gì?"

"Thần thiếp họ Lục tên Cẩn Nương"

"Cẩn Nương! Tên này không tồi." Ngũ vương gia một tay kéo nàng đến bên mình, thân thể hai người như gần như xa. Ngũ vương gia không có hết sức dựa sát nhưng Cẩn Nương lại muốn tránh khỏi, có điều không dám làm.

"Nàng đã từng đọc qua thi thư?". Ngũ vương gia nghiền ngẫm nhìn, ngửi thấy trên người Cẩn Nương phát ra mùi hương thoang thoảng, liền có chút say mê. Đây là hương thơm của xử nữ, Ngũ vương gia thập phần xác định.

Cẩn Nương cúi đầu, bả vai đang run rẩy, cả người có vẻ khác thường, "Vâng, thời điểm còn ở nhà mẹ đẻ. Từng đi theo tiên sinh học qua vài năm đèn sách."

"Đại nương nhà nàng nhưng thật ra rất rộng lượng". Ngũ vương gia đột nhiên nói một câu như vậy. Cẩn Nương mạnh mẽ ngẩng đầu, biết không hợp lễ nghi, liền nhanh chóng cúi xuống.

Ngũ vương gia nhíu mày, "Hay là nàng hận Đại nương?"

Tại sao đề tài này lại nói tới trên người của nàng? Cẩn Nương căng thẳng vô cùng, "Không có, thần thiếp chưa từng nghĩ như vậy. Có thể được Đại nương dạy bảo, là phúc khí của thần thiếp"

"Đích thật là phúc khí. Nàng cũng biết có rất nhiều thứ nữ, nhưng mà ngay cả một chữ cũng không nhận biết. Ngược lại, nàng có thể biết đọc sách viết chữ, đúng là tạo hóa của ông trời". Ngũ vương gia một bên nói, một bên tiến đến bên tai Cẩn Nương, ngửi lấy mùi thơm trên người nàng.

Cho tới bây giờ, Cẩn Nương chưa hề gặp phải tình huống thế này, cũng chưa bao giờ cùng một nam nhân thảo luận đề tài như vậy. Nàng sợ tới mức chết khiếp, chân tay luống cuống, bởi vì đối phương là Vương gia nên Cẩn Nương muốn tránh né lại không dám.

" Vương . . . . Vương gia? ". Cẩn Nương yếu ớt hô.

"Hửm?". Ngũ vương gia nhắm mắt lại, bộ dáng rất là hưởng thụ

Cẩn nương lại nói: "Vương gia, đêm đã khuya, có phải nên nghỉ ngơi hay không?"

Ngũ vương gia mạnh mẽ mở to mắt, gắt gao nhìn Cẩn Nương, "Nàng thật sốt ruột?"

Khuôn mặt Cẩn Nương mãnh liệt đỏ lên, lan cả hai bên tai, liều mạng lắc đầu, "Thiếp . . . . .Thần thiếp không có, không phải như vậy".

"Nàng rất sợ bổn vương?". Ngũ vương gia bỡn cợt cười, tựa hồ phát hiện chuyện thú vị.

Cẩn Nương gắt gao cắn môi, sợ chính mình nói ra những lời không thỏa đáng. Nước mắt ủy khuất nhanh chóng chảy xuống.

"Nói chuyện!". Ngũ vương gia đột nhiên thay đổi vẻ mặt, rồi buông ra, khí thế vô cùng áp bức. Cẩn Nương có chút hô hấp không thông, gật đầu.

"Ta nói là nàng mở miệng nói chuyện." Thanh âm Ngũ vương gia lạnh như băng, đâm vào trên người Cẩn Nương, nàng chỉ cảm thấy dũng khí đứng vững cũng mất đi.

"Sợ". Cẩn Nương rốt cục mở miệng nói thật. Sau khi nói xong, Cẩn Nương nhắm mắt lại, khẳng định chết chắc rồi. Ngay tại thời khắc nguy nan, một bàn tay của nam nhân khẽ vuốt mặt của nàng, đầu tiên là môi, tiếp theo là mũi, cuối cùng đến đôi mắt, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ của nàng.

"Bổn vương biết nàng sợ. Về sau ở trước mặt bổn vương, mọi việc không được giấu diếm. Bổn vương hận nhất là những người lừa dối ta và những kẻ vong ân phụ nghĩa".

Cẩn Nương bổng nhiên mở to mắt, không có việc gì? Thật sự không có việc gì? Ngũ vương gia không trách nàng. "Thần thiếp xin ghi nhớ"

"Nàng nhớ rõ là tốt. Vào Vương Phủ thì phải nhớ tuân theo quy củ". Ngũ vương gia lại nghiêm khắc nói một câu.

Cẩn Nương cung kính lắng nghe, trong lòng lại càng lo sợ, bất an. Quả nhiên là vậy, đường đường là một Vương gia cao cao tại thượng, làm sao có tính tình nhân hậu được?!.

Lúc này Ngũ vương gia dang hai tay ra, Cẩn Nương liền minh bạch, run rẩy tiến đến cởi bỏ y phục. Cũng may việc này Cẩn Nương làm không tồi, vừa mới cởi ra ngoại bào, liền cảm giác được trời đất quay cuồng.

Vừa nhìn, đã thấy Ngũ vương gia ôm nàng vào trong ngực, tiến tới bên giường, không nặng không nhẹ để nàng xuống. Thân ảnh cao lớn đã áp sát đến, cả người Cẩn Nương không kềm chế được căng thẳng. Ngũ vương gia liền thô bạo xé bỏ y phục rồi hôn lên da thịt của nàng. Hai tay Cẩn Nương để ở đầu vai Ngũ vương gia, định đẩy ra nhưng sau lại tỉnh ngộ, hai tay vòng quanh cổ ôm lấy. Một giọt nước mắt chợt rơi xuống từ khóe mắt, thấm dần xuống mái tóc rồi biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.