Tưởng Thiên Lỗi nghe giọng nói van xin kia, con ngươi quyến rũ khẽ chớp,
vươn tay gõ nhẹ trên cô trán, chậm rãi nói: "Nếu cô có lòng hối cải, có
còn nhớ gì không?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, sâu kín buông lỏng ra cổ tay của anh, lòng bàn tay nhỏ bé của mình giơ về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi hơi cúi đầu nhìn này lòng bàn tay hồng hồng nhỏ bé, ánh mắt chợt lóe.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt hiện lên một chút
dịu dàng, nói: "Anh đưa. . . . . . Điện thoại di động. . . . . . Cho tôi
. . . . ."
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn cô, nhìn sự kiên định trong
ánh mắt cô, do dự một lát, từ trong túi âu phục của mình, móc ra điện
thoại di động màu đen mới tinh, đưa tới trong tay Đường Khả Hinh.
Cặp mắt Đường Khả Hinh có chút kích động đỏ bừng, nắm chặt điện thoại, nói: "Tôi . . . . . phải giữ nó mấy ngày?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô mệt mỏi như vậy, liền lạnh nhạt nói:
"Cho đến khi cô thực sự trở thành một thành viên Khách sạn Á Châu."
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động của anh chậm rãi để xuống nơi ngực, cầm thật chặt, thật chặt.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, liền im lặng xoay người đi
khỏi, vừa đi xuống bậc thang, vừa căn dặn: "Mời một bác sĩ nhanh tới xem
cho cô ấy."
"Vâng!" Đông Anh gật đầu, nhìn Khả Hinh một cái, ngay lập tức nhanh chóng đi theo, tách ra đi tìm bác sĩ.
Lúc nảy Tần Hà cùng nhân viên quầy bar còn lo lắng, bây giờ nhìn thấy
Tổng Giám đốc đã đi, cũng không kịp suy nghĩ đến quan hệ giữa Khả Hinh
và Tổng Giám đốc mà nhanh chóng đưa Khả Hinh đi vào phòng nghỉ ngơi, lúc
này hai mắt Khả Hinh rưng rưng tay ôm chặt điện thoại, nhớ tới khi còn
bé cha mỉm cười nói với mình: "Nghề khách sạn không giống với bất kỳ một
ngành nghề nào, một người phục vụ chuyên nghiệp, đối đãi với khách phải
thỏa hiệp ngay từ đầu. . . . . ."
Cô nhớ tới lời của cha, mím chặt môi, nước mắt lại lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra Câu lạc bộ, chuẩn bị đi ra ngoài trường
đua ngựa, anh vừa đi ra phía trước, vừa chậm rãi nói: "Có lời cứ nói."
Từ đầu đến giờ, Trần Tuấn Nam cũng không có lên tiếng, nghe Tưởng Thiên
Lỗi nói như vậy, liền mỉm cười nói: "Thật khó được a, anh có thể để ý cô
bé này như vậy."
Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ nợ cô ấy một đoạn đường mà thôi."
"Hả?" Trần Tuấn Nam ngạc nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Anh có ý gì?"
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, đi qua đám người náo nhiệt, lúc Câu
lạc bộ sáng lên ánh đèn rực rỡ đã đi khỏi câu lạc bộ đua ngựa.
"Anh đưa điện thoại di động cho Khả Hinh, đến lúc Như Mạt tiểu thư tìm anh, làm thế nào?" Trần Tuấn Nam
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, hơi trầm ngâm suy nghĩ một chút, lại tiếp tục đi về phía trước.
Trong một khuôn viên tĩnh mịch.
Lầu một
Ánh đèn đuốc sáng rực, vô số đặc cảnh canh gác tầng tầng, thỉnh thoảng máy bay trực thăng ở trên cao lượn quanh.
Lầu hai.
Phòng ngủ hơn ba trăm mét vuông thiết kế theo phong cách Châu Âu, thảm
lụa màu vàng nhạt, ghế sa lon màu trắng sữa, cửa sổ dài sát đất cao ba
mét, qua kẽ hở thấp thoáng bầu trời đêm, sau lưng là chiếc giường nệm
màu vàng nhạt cực lớn, bố trí dưới ngọn đèn chùm pha lê trên trần nhà,
chính giữa ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trên giường nệm bằng phẳng rộng rãi bày ra các loại váy thật đẹp, còn có
một điện thoại di động màu trắng, lúc nảy gọi có rất nhiều rất nhiều
cuộc cũng không có người nghe, cho nên cô không tiếp tục gọi nữa.
Phòng thay quần áo truyền đến tiếng thay đồ cực nhanh.
Rốt cuộc, bức rèm tự động khẽ mở ra, tối nay Như Mạt không mặc đồ dạ hội
màu trắng thanh lịch tinh khiết, đổi lại mặc một chiếc váy dài cúp ngực
màu vàng óng, vòng eo mảnh khảnh thắt một đóa hoa vàng cực lớn, chân
váy dài kết hợp với từng viên trân châu thật nhỏ màu vàng, mang giày
đính viên kim cương màu trắng, khi đi tới phía trước, chuỗi ngọc nơi
chân váy va chạm vào nhau rất vui tai, vô cùng bắt mắt. . . . . . Cô rất
hài lòng đứng trước kính toàn thân, đong đưa thân thể thanh tao lịch
sự, cảm giác tối nay mình sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Như Mạt nở nụ cười ôn nhu động lòng người, giống như từ trong kính toàn
thân, thấy có một người đàn ông cao lớn trí tuệ, mặc áo sơ mi trắng, từ
phía sau lưng khẽ ôm mình, cúi đầu hôn nhẹ, mặt của cô ửng đỏ, cúi đầu
khẽ nở nụ cười, giống như cảm nhận Tưởng Thiên Lỗi thật sự ở hôn trên
môi mình, cô không suy nghĩ nữa, mà là đi tới trước gương trang điểm,
cầm lên cây trâm cài tóc bằng vàng ròng đính viên ruby đỏ, cuốn lại mái
tóc dài hôm nay tiệm salon làm tóc cho mình, nhẹ nới lỏng búi tóc, cắm
cây trâm vào giữa mái tóc xoăn, lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Cô thật sự hài lòng tạo hình ngày hôm nay, cầm lên túi xách nhỏ Chanel
màu vàng, bỏ vào điện thoại di động và son môi ... của mình, mới xoay
người đi ra phòng ngủ, đi qua hành lang theo phong cách Châu Âu, đôi tay
nhẹ kéo chiếc váy dài, đi xuống cầu thang xoắn ốc, vừa đi vừa nghe
tiếng của chồng cùng quan chức chính phủ vẫn còn đang bàn công việc, hai
mắt của cô khẽ xốc xếch, nhẹ kéo váy dài, tiếp tục đi xuống lầu.
Tần Vĩ Nghiệp vẫn như thường ngày, mặc âu phục màu đen, đang cùng một
quan chức bàn công sự, nghe quản gia nói thiếu phu nhân xuống lầu, anh
đóng lại công văn, ngẩng đầu lên nhìn thấy tối nay vợ mình rất xinh đẹp
động lòng người, trên mặt của anh hiện lên nụ cười vui vẻ nói: "Vợ của
anh hôm nay rất đẹp."
Như Mạt dịu dàng mỉm cười, đi xuống cầu thang, đưa tay đặt nhẹ trong ngực chồng, dịu dàng nói: "Lúc nào lên đường?"
"Bây giờ." Tần Vĩ Nghiệp cười nói: "Mới vừa nhận được tin tức, nói tối
nay cậu chủ Tô tham gia tiệc tối, cho nên chúng ta phái thêm một số
người."
Như Mạt nghe vậy, liền nhìn Tần Vĩ Nghiệp có chút ngạc nhiên nói: "Anh
nói là. . . . . . Cậu chủ Tô là cháu trai của Thủ tướng vẫn không chấp
nhận lộ diện trước mặt truyền thông, xác định sẽ tham dự tiệc tối? Không
phải anh ấy luôn không tham gia vào những hoạt này động sao?"
"Cậu chủ Tô luôn làm việc rất kì lạ. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp cũng không
có nói nhiều, chỉ đỡ vợ đi ra cửa chính nhà họ Tần, nói cha mẹ đi du du
lịch vòng quanh thế giới vẫn chưa về, cho nên công việc của công ty anh
cũng phải phụ trách, hai người cùng nhau mỉm cười lên xe, chiếc xe
chuyên dụng của chính phủ chậm rãi chạy tới trước, đang lúc bọn họ đi
tới đường lớn thì tài xế chậm rãi dừng lại, nói với Tần Vĩ Nghiệp: "Thị
Trưởng, Thủ tướng đang ở phía sau, phía trước có đèn báo hiệu, chúng ta
tạm thời nhường đường."
"Ừ." Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười đáp.
Như Mạt rất ít nhìn thấy Cậu chủ Tô, liền tò mò nghiêng người tới trước,
thấy rất nhiều xe đặc cảnh chạy phía trước, rốt cuộc nhìn thấy chiếc xe
màu đen của Thủ tướng, cắm cây cờ nhỏ, chạy tới phía trước, xuyên qua
cửa sổ thủy tinh màu đen, thấy bên trái cửa sổ xe một người đàn ông nho
nhã, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương nhạt, khuôn mặt trí tuệ sinh
động, thậm chí hai tròng mắt thâm thúy khẽ chớp cũng hết sức dịu dàng,
cô có chút sững sờ nói: "Không nghĩ tới, Cậu chủ Tô lại là một nhân vật
như vậy."
Sau khi xe Thủ tướng chậm rãi chạy qua, xe Thị Trưởng cũng chậm rãi tới đi phía trước.
Tần Vĩ Nghiệp cẩn thận giải thích nói: "Vào mấy năm trước, cậu chủ Tô
tranh cãi với Thủ tướng, có gần ba năm không trở về nhà, thậm chí không
liên lạc với người nhà, quan hệ của anh ấy và Thủ tướng cũng mới có chút
hóa giải vào đầu năm nay."
Như Mạt ngạc nhiên nói: "Vì chuyện gì vậy? Thủ tướng là người khoan dung
hòa nhã với người ngoài, Tô lão và phu nhân cùng Tô tiểu thư đều là
người vô cùng có tố chất giáo dưỡng, làm sao gia đình xảy ra tranh cãi
như vậy?"
Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười nói: "Có lẽ em không biết thân phận trước kia của Cậu chủ Tô nhỉ?"
"Hả?" Như Mạt ngạc nhiên nhìn chồng hỏi: "Không phải anh ấy mở tiệm tạo mẫu sao?"
"Anh ấy đã từng là một bác sĩ thần kinh giỏi nhất nước, sau này bởi vì
một cô gái nhỏ, đổi sở trường dùng dao mổ, trở thành bác sĩ chỉnh hình
nổi tiếng nhất, bởi vì chuyện này, Thủ tướng nổi giận, phải biết Thủ
tướng kỳ vọng rất lớn đối với Cậu chủ Tô nhưng không nghĩ tới cậu chủ Tô
có tư chất thông tuệ lại vì một cô gái có dáng dấp hết sức xấu xí,
buông tha tiền đồ thật tốt, cho nên dùng biện pháp chế tài kinh tế đối
với Cậu chủ Tô, thậm chí dùng tất cả quan hệ, buộc anh ấy ở trong giới
chỉnh hình không có đường đi, muốn để cho anh ấy thỏa hiệp, không ngờ
vào lúc này, lại xảy ra một chuyện khác." Tần Vĩ Nghiệp im lặng một lúc.
Như Mạt yên lặng nhìn Tần Vĩ Nghiệp.
"Cậu chủ Tô vì cô gái kia buông tha tất cả, sau khi giúp cô ta chỉnh
hình xong, cô gái kia lại biến mất. Đây là một chuyện hết sức kì lạ,
nghe nói là đã chết hay bỏ đi gì đó, dù sao chuyện này, đến nay vẫn là
một bí ẩn, hơn nữa cậu chủ Tô bị đả kích rất lớn, suốt một năm anh ấy tự
giam mình, cũng vì nguyên nhân này, Thủ tướng vì quan tâm cháu trai,
cho nên nối lại quan hệ với cháu trai một lần nữa, đồng thời khích lệ
anh ấy cầm dao giải phẩu, nhưng anh vẫn buông tha tất cả, mở tiệm tạo
mẫu, bởi vì có quan hệ với Thủ tướng, cũng bởi vì anh ấy kinh doanh hết
sức thông minh, không nghĩ tới tiệm tạo mẫu làm ăn thành công vang dội,
thậm chí có hơn ba mươi chi nhánh trong cả nước, ở Paris và Myanmar,
Tokyo Nhật Bản và những nơi khác đều có chi nhánh của mình, nhưng cho dù
thế nào, đã từng là một thiên sứ áo trắng lại đi kinh doanh, là người
suy nghĩ cho quốc gia, Thủ tướng hy vọng cháu trai có cống hiến cho giới
y học, luôn là một chuyện đáng tiếc." Tần Vĩ Nghiệp giải thích rõ ràng.
Như Mạt nghe xong, cũng hiểu, liền dịu dàng nói: "Trên đời này, có cha
mẹ nào đấu thắng con cái? Một thiên tài trời sinh như cậu chủ Tô có thể
vì một cô gái nhỏ buông tha sự nghiệp cả đời cũng thật tình thâm nghĩa
trọng."
"Chuyện phụ nữ suy nghĩ luôn theo cảm tính, không nhìn thấy xa." Tần Vĩ
Nghiệp không tán thành, cười cười nói: "Cho nên đàn ông mới có thể làm
chuyện lớn."
Như Mạt nhìn chồng một cái, cũng không có đáp lại, chỉ quay đầu nhìn về
phía ngoài cửa sổ, nhớ lại những năm trước, mình mới tròn mười tám tuổi,
mặc váy dài lông cừu trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, ở
trong buổi lễ trưởng thành được tổ chức long trọng tại nhà họ Tần, vây
xung quanh mình đều là công tử, cậu ấm nổi tiếng trong chính giới, cô
ngượng ngùng nâng chén, cùng mỗi người cụng ly, thậm chí cùng bọn họ trò
chuyện rất vui vẻ, nhưng chờ đến khi cô vừa muốn trở về phòng thì một
cánh tay mạnh mẽ nắm chặt tay của mình, cô kêu lên một tiếng, xoay người
đã nhìn thấy Thiên Lỗi cúi đầu nhìn mình, ngang ngược nói: "Anh chuẩn
bị tiếp nhận công ty, anh sẽ là người thành công nhất trên đời này.
Tương lai sau khi anh tiếp nhận tập đoàn Hoàn Cầu, anh sẽ cưới em! Không
cho phép em nói chuyện cùng đàn ông khác! Cũng không cho nhìn bọn họ
cười!"
Lúc ấy cô ngây ngốc nhìn anh.
"Đây là món quà sinh nhật anh tặng cho em trong tương lai! Chờ anh, chờ
anh tiếp nhận Hoàn Cầu!" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, hôn thật sâu trên môi
của mình. (con này có chồng mà ngày đêm mơ tưởng đến trai không an
phận, đã vậy còn ác như thú, ghét)