Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 396: Nhà tù




Rễ hoa sen quen mắt như thế, còn cả cảm giác cộng minh với hạch tâm trong tim mình, cách nó hấp thu chiến sĩ nhím biển giống hệt lúc hạch tâm trong tim hấp thu tà năng Cửu U.

Có khi nào trong di tích của trường sinh giả Trình Lâm giấu một gốc hoa sen giống như Tà Liên Cửu U và Quân Tử Kim Liên của Nho gia hay không?

Bạch Tôn Giả nói:

- Lần trước ta dẫn người vào di tích trường sinh giả Trình Lâm vốn không hề phát hiện những xúc tu... a không, rễ cây này, nên không biết nó nằm ở chỗ nào.

Lệ Chi Tiên Tử nêu ý kiến:

- Có lẽ nó ẩn sâu dưới lòng đất di tích chăng?

Bạch Tôn Giả gật đầu nói:

- Rất có thể.

Trong khi họ nói chuyện, tất cả chiến sĩ nhím biển ngoài thuyền tiên đã bị rễ hoa sen quấn lấy kéo vào di tích.

Khu vực biển sâu này bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Nói thật là bớt đám chiến sĩ nhím biển dơ hơi làm trò hoạt náo, khiến cho khu vực biển sâu này trở nên là lạ.

Di tích trường sinh giả Trình Lâm ‘ăn’ tất cả chiến sĩ nhím biển xong thì rút rễ cây về, không gian lập tức yên lặng trở lại.

Kỳ lạ hơn là phong ấn Bạch Tôn Giả đặt lúc trước cũng phục hồi như cũ, trong khi rõ ràng trước đó phong ấn bị rễ cây phá hủy rồi.

Bạch Tôn Giả cạn lời.

Giống như phạm nhân trong tù mở cửa đi ra ngoài ăn thức ăn ngay cạnh cai ngục rồi ung dung quay về nhà lao, bỏ lại cai ngục đứng đực mặt ra.

Tống Thư Hàng hỏi:

- Chúng ta còn vào di tích này nữa không?

Bạch Tôn Giả nói:

- Đương nhiên là vào rồi, đã đến bước này rồi sao mà không vào được chứ? Nếu bên trong thật sự giấu một gốc hoa sen thì ta rất có hứng thú tìm nó đấy.

Tạo Hóa Pháp Vương lên tiếng:

- Ừm... quấy rầy Bạch tiền bối chút, làm phiền tiền bối đưa ta về được không? Fan hâm mộ thấy ta đột nhiên biến mất chắc sẽ rất lo lắng, ta phải đi về mới được.

Buổi biểu diễn của hắn mới hát đến phần cao trào, hát một lúc ai ngờ bị đưa đến đây.

Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi:

- Pháp Vương không vào di tích cùng bọn ta sao?

Tạo Hóa Pháp Vương nói:

- Lần sau đi, ta không vội đâu.

Bạch Tôn Giả cho tất cả đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 một lần vào thăm quan động phủ miễn phí nên không cần vội. Hơn nữa Tạo Hóa Pháp Vương đột nhiên biến mất như thế, không biết các fan hâm mộ sẽ sốt ruột tới mức nào, hắn phải nhanh chóng chạy về, dùng tiếng hát của mình đưa các fan hâm mộ vào địa ngục lần nữa.

Bạch Tôn Giả gật đầu, lật tay lấy ra một quyển sách nhỏ giao cho Tạo Hóa Pháp Vương:

- Đây là thù lao lúc trước ta hứa cho Tạo Hóa đạo hữu nếu đến giúp ta, cầm đi. Giờ ta sẽ đưa đạo hữu về.

Tống Thư Hàng tò mò hỏi:

- Đây là công pháp gì thế?

Không phải Tống Thư Hàng nhiều chuyện gì, chủ yếu là hắn loáng thoáng thấy chữ ‘sóng âm’ trên quyển sách nhỏ đó.

Chắc không phải là công pháp loại sóng âm đặc biệt gì đấy chứ? Đưa công pháp sóng âm cho Tạo Hóa Pháp Vương, khiến giọng hát của hắn mạnh hơn sẽ chết người đó!

Bạch Tôn Giả giải thích:

- Đây là loại công pháp sóng âm ta kiếm được trong một di tích thượng cổ. Nó khiến giọng người dùng trở nên trong trẻo, loại bỏ tạp âm. Tạo Hóa đạo hữu cho rằng công pháp sóng âm này có thể cứu vớt tiếng hát của mình.

Tống Thư Hàng và Lệ Chi Tiên Tử nghe vậy thì thoáng yên lòng. May mắn Tạo Hóa Pháp Vương chưa từ ngừng uống thuốc, có công pháp sóng âm này, không chừng có thể cứu vớt được Linh Hồn Ca Vương.

Lệ Chi Tiên Tử nói đầy chân thành:

- Chúc Pháp Vương sớm ngày thần công đại thành.

Tạo Hóa Pháp Vương mỉm cười, chợt đề nghị:

- Lệ Chi Tiên Tử, có muốn đi biểu diễn với ta không?

Lệ Chi Tiên Tử kinh ngạc hỏi:

- Hả? Ta không nhớ mình có thiên phú hát hay nhảy múa gì, Pháp Vương nên mời Đông Phương Lục mới đúng.

Tạo Hóa Pháp Vương cười tươi nói:

- Không, Lệ Chi Tiên Tử không cần hát, chỉ cần lúc ta hát thì cô hãy nâng ta lên quay vòng là được. Ta cảm giác trong trạng thái đó, âm thanh ta hát ra đặc biệt hay.

Tưởng tượng xem, lúc Tạo Hóa Pháp Vương ca hát, Lệ Chi Tiên Tử mảnh khảnh yếu ớt lên sân giơ tay quay Tạo Hóa Pháp vòng vòng, cảnh tượng mới đẹp làm sao.

Lệ Chi Tiên Tử nghiến răng nói:

- Pháp Vương ngài nên đi uống thuốc đi.

Tạo Hóa Pháp Vương tiếc nuối. Nói thật thì hắn cảm thấy tiếng hát của mình rất hợp với 365 Quyển Đại Phong xa của Lệ Chi Tiên Tử.

Lúc này, Lưu Huỳnh Tiên Tử từ từ tỉnh lại. Cô tới chậm nhất, bị tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương ảnh hưởng ít nhất nên phục hồi rất nhanh.

Lưu Huỳnh Tiên Tử thều thào nói:

- Nhờ Bạch tiền bối thuận tiện đưa ta đi luôn, ta có chút việc gấp. Về chuyện thăm dò di tích thì đành chờ lần sau vậy.

Bạch Tôn Giả lại lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Lưu Huỳnh Tiên Tử:

- Được.

Trong hộp đựng một bảo vật đặc biệt, trợ giúp cho công pháp Lưu Huỳnh Tiên Tử tu luyện. Đây là thù lao Bạch Tôn Giả nhờ Lưu Huỳnh Tiên Tử đến đây giúp.

Sau đó Bạch Tôn Giả lại rút ra hai thanh Lưu Tinh kiếm từ ống tay áo đưa cho Lưu Huỳnh Tiên Tử và Tạo Hóa Pháp Vương:

- Các ngươi nắm chặt phi kiếm, ta dùng không gian truyền tống các ngươi trở lại.

Tống Thư Hàng trợn to mắt nói:

- A? Hai thanh Lưu Tinh kiếm ư?

Cộng thêm thanh trong phi thuyền là ba cây Lưu Tinh kiếm?

Bạch Tôn Giả giải thích:

- Ha ha, không phải, những phi kiếm này không phải hàng thật, gần đây ta luyện chế pháp khí Càn Khôn Châu Trung Nguyệt giúp ngươi thì tiện tay luyện chế ra chúng nó đấy. Hình dạng giống Lưu Tinh kiếm nhưng chúng chỉ là phi kiếm ở hình thái ban đầu thôi. Lưu Tinh kiếm thật thì ta đã cho Tô Thị A Thập Lục độ kiếp rồi, chưa kịp lấy về.

Tạo Hóa Pháp Vương tò mò hỏi:

- Bạch tiền bối tính nghiên cứu phi kiếm dùng một lần à?

Bạch Tôn Giả đáp:

- Không phải, trong bộ phim truyền hình ta xem gần đây có chiêu Vạn Kiếm Quy Tông trông rất oách, ta định luyện ra vạn thanh phi kiếm để hợp thành kiếm trận. Lần sau khi gặp kẻ địch có thể lấy ra vạn thanh phi kiếm, phối hợp vòng phép thuật lần trước ta dùng thì càng tuyệt hơn.

Vòng phép thuật mà Bạch Tôn Giả nói là phép thuật giết Lư Sơn Lộ Ma Tôn khi ở trong Thiên Giới Dao Trì. Trước tiên chế tạo một vòng phép thuật lớn rồi không ngừng rót vào phi kiếm dùng một lần, vòng phép thuật sẽ rót vào trăm loại hiệu quả phụ trợ cho phi kiếm. Mấy trăm phi kiếm dùng một lần bắn ra cùng lúc, uy lực phi nhân lên, san bằng luôn sơn cốc Lư Sơn Lộ Ma Tôn ẩn náu.

Giờ Lư Sơn Lộ Ma Tôn còn ở trong bình của Bạch Tôn Giả làm hồ linh, không biết cơ duyên của hắn bao giờ mới đến.

Tống Thư Hàng thầm lau mồ hôi lạnh, Vạn Kiếm Quy Tông trong TV chỉ là tên gọi, còn Bạch Tôn Giả thì tính đúc một vạn thanh phi kiếm thật.

Thương thay cho kẻ thù tương lai của Bạch Tôn Giả.

Tương lai ai làm kẻ thù của Bạch tiền bối thì coi như chết chắc rồi, cái chết của kẻ địch chỉ có một, đó là bị băm nát bấy.



Vèo vèo!

Hai luồng kiếm quang thoáng hiện, Lưu Huỳnh Tiên Tử và Tạo Hóa Pháp Vương được đưa về.

Không biết Tạo Hóa Pháp Vương sẽ giải thích thế nào với các fan thân yêu về việc mình đột nhiên biến mất nhỉ?

Đoán chừng cách giải thích đơn giản gọn lẹ nhất là gân cổ hát một bài, tống tiễn fan xuống địa ngục, khi họ tỉnh lại trong bệnh viện thì có lẽ đã quên việc Tạo Hóa Pháp Vương biến mất giữa chừng rồi.

Mấy phút sau.

Trong di tích của trường sinh giả Trình Lâm.

Bạch Tôn Giả dẫn theo Tống Thư Hàng, Lệ Chi Tiên Tử đi trong di tích, đằng sau là phi kiếm nâng Bắc Hà Tán Nhân, Diệt Phượng Công Tử, Dược Sư và Giang Tử Yên.

Bốn vị đạo hữu này vẫn còn trong trạng thái yếu ớt, chưa phục hồi lại từ tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương.

Bạch Tôn Giả đi trước dẫn đường cho mọi người tránh cạm bẫy:

- Chỗ này có cạm bẫy, tất cả cẩn thận né qua nhé.

Đi một hồi, cả nhóm tới trước động ngầm to lớn, giữa hố có cái giếng rộng mấy thước, đen ngòm nhìn không thấy đáy.

Lệ Chi Tiên Tử cảnh giác hỏi:

- Đây cũng là cạm bẫy sao?

Mỗi thứ khác lạ khi thăm dò trong di tích cổ xưa đều ẩn chứa sát khí. Cái hố sâu này rõ ràng quái dị, nhìn thoáng qua không hợp với xung quanh, bên trong chắc chắn ẩn giấu âm mưu!

Tống Thư Hàng sờ cằm nghiên cứu động ngầm:

- A, sao thấy động ngầm này quen quen.

Bạch Tôn Giả:

-...

Tống Thư Hàng chợt nhớ cái gì, bèn ngẩng phắt lên nhìn Bạch tiền bối.

Bạch Tôn Giả tiếp tục im lặng là vàng.

Tống Thư Hàng cười gượng:

- Ha ha ha.

Động ngầm này là kiệt tác của Bạch Tôn Giả!

Tống Thư Hàng nhớ có đoạn thời gian xem lịch sử trò chuyện trong nhóm Cửu Châu số 1. Hôm đó Bạch Tôn Giả dắt đội gồm Thông Huyền Đại Sư, Lạc Trần Chân Quân, Giao Bá Chân Quân, Tuyết Lang Động Chủ, Vũ Nhu Tử và Linh Điệp Tôn Giả đi thăm dò di tích. Kết quả mới đi vào không lâu thì cả đội do một đống chân nhân, tôn giả tổ hợp đã bị diệt đoàn một cách thê thảm.

Hung thủ chính là... Bạch Tôn Giả.

Nếu có thể, Bạch Tôn Giả rất muốn dùng Bình Thổ Chú lấp cái hố này lại.

Nhưng không thể lấp hố được, đáy hố giấu thứ tốt, ghi chép giảng pháp của trường sinh giả Trình Lâm nằm trong không gian dưới hố.

Bạch Tôn Giả khẽ thở dài:

- Đi theo ta.

Nói xong Bạch Tôn Giả nhảy vào động ngầm, tiếp đó vọt người nhảy xuống giếng sâu.

Tống Thư Hàng, Lệ Chi Tiên Tử theo sau, rồi phi kiếm chở đám người Bắc Hà cũng bay xuống.

Sau khi nhảy vào hố thì Tống Thư Hàng và Lệ Chi Tiên Tử nhanh chóng rớt xuống như nhảy tự do.

Lệ Chi Tiên Tử la lên:

- A, nguy rồi! Chỗ này có trận pháp cấm không!

Tống Thư Hàng lo lắng kêu lên:

- Bạch tiền bối ơi?

Giọng Bạch Tôn Giả bình tĩnh vang lên:

- À, ta chưa nhắc nhở các ngươi à? Không sao, hố này không sâu lắm đâu, đừng sợ.

Tống Thư Hàng nghe vậy bèn yên lòng, hố không sâu là được.

Nhưng hai mươi giây sau Tống Thư Hàng thầm thắc mắc.

Rơi lâu như vậy mãi chưa tới đáy, cái hố này cũng sâu lắm à nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.