Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 8




Muội thật sự không muốn trở về, muội sợ lắm.”

Triệu Tôn liếc mắt, “Muội bắt buộc phải về.”.

Triệu Tử Nguyệt cau mày, bất đắc dĩ phải dịu giọng xuống, “Thập Cửu ca, huynh có biết hắn muốn gả muội đến Bắc Địch

Bắc Địch xa như thế..

muội sẽ không còn được gặp..

Nha Nha nữa

Nha Nha của muội vẫn còn bé, muội không muốn cả đời này không còn được gặp nó, huynh có biết không?”

Những chữ cuối cùng, nàng nói rất nhỏ, nước mắt cũng tuôn rơi

Triệu Tôn đã nghe thấy, nhưng không trả lời.

Một lúc lâu sau, trong gió đêm dìu dịu, Triệu Tử Nguyệt lại thở dài, “Thập Cửu ca, hóa ra huynh đã quên thật rồi

Nếu không, hồi kinh đã lâu sao huynh lại không đến thăm muội? Nếu không, sao3huynh lại nhẫn tâm như thế? Nhưng dù huynh đã quên, nhưng huynh vẫn là ca ca ruột của muội

Huynh thả muội đi có được không? Muội không muốn rời xa Nha Nha, không muốn....”

Đôi con ngươi đen láy của Triệu Tổn thoáng nặng nề.

“Muội có thể đi đâu?”

“Muội...” Trệu Tử Nguyệt nghẹn lời.

“Ngay đến năng lực tự bảo vệ mình mà muội còn không có thì sao có thể bảo vệ Nha Nha?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Triệu Tổn tỏa ra tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đuốc, “Muội không biết gì về thiên hạ này, thậm chí muội còn không biết người ta có ý đồ tốt hay xấu với mình, muội dựa vào đâu mà cho rằng lần nào cũng sẽ gặp may, cũng sẽ có người đến0cứu mình như vậy?”

Triệu Tử Nguyệt á khẩu, há miệng, cúi đầu

“Gia...” Yến Nhị Quỷ thấy hơi không đành lòng, y đau lòng liếc nhìn Triệu Tử Nguyệt và Nha Nha trong lòng nàng, cất giọng nói trầm thấp, “Trở về như thế, quả thật rất thiệt thòi cho công chúa.”

Triệu Tôn lạnh giọng, “Sinh ra ở hoàng gia đã định trước là sẽ phải chịu thiệt thòi.” Tuy câu này không xuôi tai lắm, nhưng lại miêu tả được mọi bị thương của con cháu hoàng tộc

Yến Nhị Quỷ thở dài, không nói gì nữa.

Nhưng Triệu Tử Nguyệt lại nổi đóa với y, “Không cần người nhiều chuyện cầu xin giúp ta!”

Nàng trừng mắt lên với Yến Nhị Quỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại

Nàng biết mình đã quá đáng, làm5tổn thương Thập Cửu ca nên thấy hơi căm hận bản thân mình

Nhưng tính tình nàng đơn thuần, không biết phải dỗ dành ca ca thế nào, nghỉ ngơi một lúc, nàng bĩu môi lẳng lặng đi đến, đưa Nha Nha đến trước mặt Triệu Tôn.

“Thập Cửu ca, Tử Nguyệt sai rồi

Huynh nể mặt Nha Nha, đừng trách muội nữa..

Muội đồng ý trở về..

Huynh nói thế nào thì là thế đó, chẳng phải chỉ là gả đi thôi ư? Muội không sợ! Nhưng, huynh có thể nghĩ cách cho Nha Nha đi cùng muội được không?”

“Triệu Tử Nguyệt.” Triệu Tôn ngắt lời nàng, dưới màn sương đêm, đôi mắt ấy lạnh lẽo thấu xương

“Vận mệnh của muội, đừng lúc nào cũng muốn người khác đến ban cho.”

“Ca...”

Triệu Tử Nguyệt gọi một tiếng đầy4lúng túng, sau đó không nói gì thêm

Nàng biết ca ca nói đúng, mình đã là một người mẹ, phải khôn ngoan lên, phải học cách bảo vệ Nha Nha

Nếu còn bị người khác lợi dụng như tối nay..

vậy thì quá ngốc, không xứng làm mẹ của Nha Nha.

Nhưng nàng đã sống nhiều năm vô tư như thế, làm cách nào mới có thể trở nên khôn ngoan đây? Triệu Tử Nguyệt không biết Yến Nhị Quỷ tìm ở đâu được chiếc xe ngựa, khi nàng được Thanh Đằng dìu lên xe, ngửi thấy mùi máu tanh vẫn còn vương trong không khí thì cơ thể vẫn còn run rẩy hoảng sợ

Xe ngựa rời khỏi địa phận Lật Thủy, phải đi được một lúc lâu, nàng mới dần thích ứng với bóng đêm,9cơ thể hồi phục lại chút ít

Nàng ôm Nha Nha nằm trên đệm mềm, nhìn ra ngoài màn xe.

Một đoàn người im lặng đi trong đêm, không phát ra âm thanh nào

Khuôn mặt tuấn mỹ và vóc người thẳng thắn của Thập Cửu ca ca của nàng trong bóng đêm trông càng tôn quý và thần bí hơn so với ban ngày

Thay vì nói bóng đêm làm nổi bật hắn, chi bằng nói hắn tô điểm cho màn đêm

Hắn lúc này vẫn là thần trong tim nàng

Nàng nghĩ, có Thập Cửu ca ở đây, mình không cần phải lo lắng.

Nàng thẩm thở dài, sau đó chuyển dời ánh mắt, nhìn thấy người đàn ông giết người cứu mình, cũng là người cha của Nha Nha

Y ngồi trên lưng ngựa, luôn đi bên cạnh xe ngựa của nàng, bị bóng đêm nuốt chửng thành một chiếc bóng đen thui

Y lén nhìn vô số lần nhưng lại không nói câu nào, hệt như chỉ đang mong ngóng một sự chờ đợi dài bất tận.

Nàng đoán, y chắc chắn cũng muốn ôm Nha Nha.

Cũng chẳng biết vì sao mà nàng lại đoán được

Nhưng nàng không muốn y ôm vì nàng thấy khó chịu trong lòng

Nàng không muốn y đi sát như vậy, bởi vì như thế sẽ khiến nàng nhớ lại hồi ức đáng xấu hổ kia

Mà nàng cũng không muốn y đi cách quá xa, bởi vì nàng ích kỷ nghĩ rằng, có y ở bên cạnh, Nha Nha cũng có thể lén cảm nhận được một chút sự quan tâm đến từ phụ thân

Như thế, nó sẽ không còn là một đứa bé đáng thương nữa.

Triệu Tử Nguyệt ôm Nha Nha đã ngủ say, cũng không biết là buồn bã, là lúng túng, hay bất an mà đầu óc cứ luôn suy nghĩ lung tung, lo lắng đến đến nỗi chân mày nhíu chặt vào nhau

Nàng muốn nói vài câu với Thập Cửu ca ca, nhưng sự lạnh lùng của hắn lại làm nàng á khẩu.

“Tý tý...” Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng nói non nớt của Nha Nha đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.

Triệu Tử Nguyệt cúi đầu, hôn lên trán Nha Nha, nhìn vào ánh mắt ngây thơ của bé con, rặn ra một nụ cười đầy gượng gạo, “Sao Nha Nha lại dậy rồi? Muốn đi tè rồi à?”

Nha Nha lắc cái đầu nhỏ xíu, mỗi chu lên.

Triệu Tử Nguyệt đau đầu, “Thế thì sao nào? Đói bụng rồi?”

Nha Nha lại lắc đầu, huơ cánh tay nhỏ, chỉ ra ngoài xe ngựa.

“Ngựa ngựa, Nha Nha..

ngựa ngựa...” Ngôn ngữ của một đứa bé chưa tròn hai tuổi rất đơn giản

Nhưng sự hào hứng trên khuôn mặt nhỏ nhắn và hướng ngón tay đang chỉ đã đủ để biểu đạt mong muốn của Nha Nha

Thanh Đằng vén màn, Triệu Tử Nguyệt nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng cao lớn ấy, nàng rũ mắt xuống.

“Ngựa biết đá người, không thể cưỡi.”

“Hức, ngựa, tỷ tỷ, Nha Nha cưỡi ngựa...”

Nha Nha ở trong cung được cưng chiều đã quen, hễ cô bé có nhu cầu thì chắc chắn sẽ được như ý muốn

Có thể nói rằng cô bé chưa bị từ chối bao giờ

Nhưng bắt đầu từ khi chạy trốn đến bây giờ, những “vấp ngã” từng trải qua nhiều hơn rất nhiều so với những gì từng gặp trước đây

Nên lúc này đây tính nhõng nhẽo trỗi dậy, càng làm người ta đau đầu hơn ngày thường.

“Để nó cưỡi đi.”

Trong lúc Triệu Tử Nguyệt bó tay hết cách, thì Triệu Tôn lại lên tiếng

“Đừng xem con nít như trứng dễ vỡ, cưỡi ngựa thôi mà, muội ngăn cản nó làm gì?”

“Ca...” Triệu Tử Nguyệt đang nghĩ Thập Cửu Ca xấu xa nhất, rõ ràng là hắn biết lý do mà, “Đêm khuya, bên ngoài gió to, đừng nên cưỡi ngựa vẫn tốt hơn.”

Triệu Tôn vờ như không nghe thấy gì, “Ừ” một tiếng đầy trớt quớt rồi xoay sang nhìn Yến Nhi Quỷ, dặn dò, “Nhị Quỷ, bề Nha Nha công chúa ra cưỡi ngựa, để tiểu nha đầu mở mang tầm mắt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.