Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 17




“A Thất đừng giận, là gia không tốt.” Hạ Sơ Thất hừ hừ nói, “Thái độ nhận sai tốt như vậy có phải đã làm điều gì có lỗi với thiếp không?”

Triệu Tôn cười nhẹ, cuộn cả chăn lẫn người nàng vào lòng.

“Đồ ngốc hẹp hòi.” Bốn canh giờ, ba ngọn nến

Hai người, một cái chăn

Trong lúc ồn ào, bọn họ nói chuyện rất lâu, sau khi Hạ Sơ Thất ngáp vô số cái, nói xong chuyện của Triệu Tử Nguyệt, lúc này mới nói với Triệu Tổn những lời đồn mà mình bảo Giáp Nhất truyền ra ngoài.

Triệu Tồn không hề ngạc nhiên, “Khi nghe thấy chuyện này, gia biết ngay là nàng làm.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, đầu kề sát tay hắn, “Tại sao?”

Triệu Tôn cười nhẹ, “Phụ nữ ấy mà, lúc3nào chả thế.” Hạ Sơ Thất xùy một tiếng, “Được, coi như chàng lợi hại

Vậy chàng cũng biết là thái hoàng thái hậu phái người tới đây rồi chứ?”

Triệu Tôn nhíu mày, trong ánh đèn lúc tỏ lúc mờ, sắc mặt sáng tối bất định.

“Chính vì biết nên gia mới tới.” Hạ Sơ Thất trừng hắn một cái

“Triệu Thập Cửu, có biết nói lời ngọt ngào không vậy? Chàng không thể nói một hai câu nghe vừa tai à?”

Triệu Tôn khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng đã hiểu, ôm chặt lấy nàng, “Ừ, gia vì nhớ A Thất nên mới tới đây.” Hạ Sơ Thất bị dáng vẻ vô tội của hắn làm cho phì cười, bộ dạng híp mắt cười đó nhìn rất đắc ý, “Cái này còn được xem như chàng đạt yêu0cầu, có thể làm cha ruột của Tiểu Thập Cửu rồi.” Nhìn chằm chằm vào con ngươi cứ đảo qua đảo lại của nàng, Triệu Tồn không hề giải thích sự thật hắn vốn là cha ruột của Tiểu Thập Cửu, chỉ im lặng suy nghĩ một chút, giơ tay lên xoa xoa tóc nàng

“A Thất, chuyện này để gia sắp xếp

Nàng không cần đi lễ bắn liễu ngày mai

Chỗ thái hoàng thái hậu, gia sẽ có cách ứng phó.”

Trong lòng Hạ Sơ Thất chợt thấy ấm áp, cảm giác bất cứ lúc nào cũng được người ta bảo vệ thật sự rất tốt.

Nàng cười một tiếng, kéo tay hắn lại, đặt trên bụng mình, để hắn cảm nhận được Tiểu Thập Cửu, giọng nói cũng mềm dịu hơn trước kia rất nhiều, “Gia, thiếp5biết ý của chàng

Nhưng thái hoàng thái hậu đã phải người tới gọi thiếp, thiếp không thể không đi

Chàng nghĩ xem, lần này bà ta không gặp được thiếp, liệu có sinh nghi không? Nếu bà ta sinh nghỉ rồi, lần sau chắc chắn còn truyền thiếp tới nữa

Nói không chừng, còn đích thân tới phủ

Tới lúc đó, Tiểu Thập Cửu càng lúc càng lớn, thiếp làm sao mà né tránh được đây?”

Triệu Tôn nhíu mày, xoa cái bụng nhỏ của nàng.

“Cái bụng này của nàng không giấu nổi người khác

Ngày mai nàng đi, làm sao để đối mặt với ánh mắt của mọi người đây?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn hắn chăm chú, nghịch ngợm nháy mắt một cái

“Gia à, thiếp là đứa ngốc chắc?”

Triệu Tôn ồ một tiếng, “A Thất biết tự4lượng sức mình rồi đấy.” Hạ Sơ Thất lườm hắn, suýt chút nữa cắn vào lưỡi, “Ý của thiếp là vì thiếp không ngốc, nên nếu đã dám đi thì ắt đã có cách đối phó.”

Triệu Tôn biết nàng là một người có chủ ý, cũng không khuyên nhiều, chỉ không yên tâm hỏi lại một câu thôi

“Được! Xin hỏi hoàng hậu nương nương, rốt cuộc có chiêu gì hay ho?”

Gần đây khi hai người gặp mặt, nàng thích gọi hắn là “Tấn vương điện hạ” theo kiểu châm biếm, ý châm biếm trong tiếng “hoàng hậu nương nương” này cũng không ít

Nhưng, hai người cũng rất ăn ý trong chuyện này..

Cao thủ giao tranh, chỉ tới đây là dừng lại

Không sâu không nóng, không nhiều không ít, không khiến đối phương thấy ngột ngạt9khó thở, lại thích hợp để thể hiện sự phiền muộn của mình, hoặc nói cách khác là biểu đạt sự tủi thân của mình, xem như một trạng thái bình thường giữa một cặp vợ chồng.

Chính vì vậy, Hạ Sơ Thất không để tâm xưng hô của hắn

“Ngày mai sẽ biết kết quả.”

“Đêm nay không nói sao?” “Không thể nói...” Hạ Sơ Thất kéo dài giọng, “Trừ phi Tấn vương điện hạ cầu xin ta?” Triệu Tôn cười cốc lên trán nàng, Hạ Sơ Thất đau kêu lên một tiếng, làm ra vẻ thật thà đáng yêu, một tay kéo cổ hắn lại, “Nói đi cũng phải nói lại, đêm hôm khuya khoắt gia tới đây, không phải là có chuyện quan trọng hơn cần làm sao? Hà tất phải khăng khăng như vậy?” “Chuyện quan trọng hơn?” Triệu Tôn nhếch mép, “A Thất rất hiểu lòng gia nhỉ?”

“Đương nhiên

Vậy gia, gia có thể cười tươi hơn nữa được không?” Ý cười của Triệu Tôn đã tràn đầy đáy mắt, hắn bóp mũi nàng

“Nếu A Thất có đồ để gia ăn, gia nhất định sẽ càng tươi hơn nữa.” Hạ Sơ Thất nghiêm mặt, “Chàng là heo à? Chưa ăn cơm tối sao không nói sớm?”

Nàng “quở trách” tên ngốc này một trận thậm tệ

Nhưng tuy nói rất tàn nhẫn nhưng hắn mà đói bụng là chuyện rất lớn

Thân là “vợ hiền mẹ đảm”, Hạ Sơ Thất vẫn đi chuẩn bị cho hắn.

Lúc này, nha đầu trong phòng của nàng đã bị điều đi làm việc khác rồi, nàng ngại làm phiền bọn họ, cũng không có cách nào gọi người khác

Mà nàng cũng không nói với Triệu Thập Cửu “khó khăn” của mình, vì màn kịch và sự vui sướng bất ngờ của ngày mai, nàng bắt buộc phải giữ bí mật trước.

“Chờ một chút, thiếp đi gọi người.”

Nàng mặc y phục xong ngồi dậy, rón rén đi tới phòng bếp, chuẩn bị nấu chút gì cho hắn ăn.

Nhưng còn chưa chờ nàng làm gì, Giáp Nhất đã đứng ở phía sau, nói.

“Để ta.”

Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, không dám tin, “Ngươi biết nấu ăn sao?” Giáp Nhất ừ một tiếng rồi không nói tiếp nữa

Ánh mắt Hạ Sơ Thất lấp lánh, cong môi, khi nhìn bóng dáng của hắn ta thì bỗng nhiên có cảm giác thật là cao lớn, “Ngươi được đó, văn võ đủ cả, lên được phòng lớn, xuống được nhà bếp, sau này ai lấy được ngươi..

ổ không, ai gả cho ngươi, vậy có thể xem là có phúc rồi.” Nàng nói xong, thấy mặt Giáp Nhập tối sầm lại thì cười ha ha.

“Được, vậy làm phiền ngươi, ta sẽ nói gia tăng bổng lộc cho ngươi.” “Không cần đâu.” Giáp Nhất không ngẩng đầu, “Trả lại chỗ ngươi nợ ta là được rồi.” “Đồ nhỏ mọn!”

Hạ Sơ Thất trả lời, rồi ra khỏi nhà bếp

Trong ánh lửa, Giáp Nhấp nghiêm túc làm việc, không đáp lại nàng nữa

Khẩu vị Triệu Tôn không giống với người khác, có lẽ do chinh chiến đã lâu nên hắn không giống như những vương gia cao quý trong kinh thành kia, là cao lương mỹ vị, hay là cơm canh đạm bạc, hắn đều có thể ăn được

Dùng cách nói của Hạ Sơ Thất thì đây là một người đàn ông cao ngạo dễ nuôi

Còn nàng lại khác, từ khi nàng mang thai càng kén ăn hơn

Nhạt không ăn, mặn không ăn, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, tóm lại giống như có thù với Cơm canh vậy

Đặc biệt là những ngày này, dù nghén ngẩm đỡ hơn, nhưng bệnh kén chọn thức ăn lại càng nghiêm trọng

Song tất cả những thứ này, nàng đều quy lên người Tiểu Thập Cửu hết.

“Tiểu Thập Cửu nhất định là thằng nhóc còn kiêu ngạo hơn cả chàng.” Bỗng dưng bị vu oan, Triệu Tôn mỉm cười, “Giống của gia, có thể không kiêu ngạo sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.