Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 49: Tiệc trà




Chờ sau khi Lạc Chỉ Y trang điểm xong, Thu Nhi mở cửa ra. Nhìn một mảnh trống không trong vườn, hai người há hốc mồm, ách, năng lực của quản gia thật là mạnh mẽ, đem cỏ dại nhổ đến sáng chói như thế.

"Lão nô thỉnh an vương phi."

Quản gia thấy Lạc Chỉ Y đi ra liền nghênh đón.

"Ngươi... Ngươi là quản gia?"

Thu Nhi nhìn "khất cái" trước mắt, kinh ngạc nói. Trời ạ, tại sao lại như vậy, đây là quản gia?

Toàn thân đều là bùn đất, trên mặt cũng không may mắn thoát khỏi, trên đầu còn dính một ít cỏ dại, nàng vẫn không nhận ra được đây là quản gia.

"Quản gia a, không phải chỉ nhổ vài cây cỏ dại sao? Sao lại biến thành hình dạng này? Còn không mau dẫn đường cho bản vương phi"

Lạc Chỉ Y cố ý nói, ha ha, nhổ cỏ không khó, để một mình ngươi nhổ một sân đầy cỏ dại còn cao hơn chiều cao của ngươi thì có cảm thấy khó khăn không? Ha ha, ai bảo ngươi quấy nhiễu giấc mơ đẹp của bản cô nãi nãi chứ!

"Vâng, mời vương phi đi cùng lão nô"

Trên trán quản gia treo đầy hắc tuyến. Đúng, nhổ cỏ thôi thì không đến nỗi biến thành như vậy, nhưng hắn đã là lão nhân gia hơn năm mươi tuổi, tay không đem một sân đầy cỏ dại nhổ xong hết trong hai canh giờ, có thể "không đến nỗi" sao?

[Lạc nào đó: Ta không bảo ngươi nhổ xong trong hai canh giờ nha!

Ảnh Di nào đó: A, ngươi không bảo người ta nhổ xong trong hai canh giờ, nhưng là ai đã nói:

"Há, đúng rồi, quản gia a, ngươi chớ có biếng nhác nha, nếu như bản vương phi một lát nữa đi ra mà còn nhìn thấy cỏ dại thì tâm tình sẽ không tốt, tâm tình một khi không tốt thì bản vương phi sẽ bị dễ kích động, mà dễ bị kích động a...vậy tiệc rượu này liền... Ha ha, ngươi hiểu ý ta mà, quản gia?"

Người ta có biết ngươi đi ra lúc nào không? Đương nhiên chỉ có thể liều mạng mà nhổ, ngươi nói ngươi...

Lạc nào đó: *liếc Ảnh Di nào đó đang lải nhải không ngớt một cái, ánh mắt lẫm liệt, không chút lưu tình đánh bay*]

Lạc Chỉ Y đi theo phía sau quản gia, dọc theo con đường hai người không biết đã nhận được bao nhiêu sự chú ý. Còn về nguyên nhân, xin mời tham khảo hình tượng của quản gia.

Rốt cục cũng đến cửa, quản gia nhìn thấy xe ngựa trước cửa đã đổi thành một chiếc xe ngựa càng hoa lệ hơn chiếc cũ, hơn nữa còn rất quen thuộc với hắn, tim quản gia bỗng đập nhanh hơn.

Vương gia tại sao lại trở về? Trời ạ, hắn muộn như vậy mới "mời" được vương phi đi ra...

Ly Phong đang nhắm mắt dưỡng thần trên xe, nghe thấy tiếng bước chân liền biết là ai đến. Hôm nay cũng không biết hắn bị điên khùng cái gì, vừa lâm triều xong liền vội vàng chạy về đón nàng, nàng ngược lại rất tốt, để hắn chờ hơn nửa canh giờ như thế, bảo ám vệ đến xem nàng đang làm gì nhưng ám vệ chỉ nhìn thấy quản gia ở chỗ nàng nhổ cỏ...

Lạc Chỉ Y, quả thực rất tốt a, lại dám để hắn chờ...

"Hừ! Vương phi của bản vương rốt cục cũng cam lòng đi ra? Còn không mau lên xe!"

Ly Phong vén rèm xe lên, sắc mặt xấu đến không thể nói thành lời.

Lạc Chỉ Y đối với sắc mặt của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới, kéo làn váy, nhanh chân sải bước lên xe. Ly Phong nhìn nàng hào phóng nhưng động tác ưu nhã, khóe miệng giật giật, cuối cùng không hề nói gì.

Hắn nhìn về phía quản gia, sâu kín nói một câu:

"Nếu quản gia yêu thích nhổ cỏ như thế, vậy sau này cỏ dại trong Phong vương phủ đều giao cho ngươi."

Sau đó hạ màn xe xuống, dặn dò phu xe lên đường.

Quản gia nhìn theo xe ngựa đi xa, khóc không ra nước mắt, yêu thích nhổ cỏ? Hắn đời này hận nhất chính là nhổ cỏ~ Cỏ dại trong toàn bộ vương phủ giao cho hắn? Một đạo sét đánh đến đánh chết hắn đi!

Trên xe ngựa, Lạc Chỉ Y khí định thần nhàn nhắm mắt dưỡng thần, đối với "lãnh quang" của Ly Phong không có thời gian để ý.

Còn Ly Phong tức giận đến muốn phát cuồng, từ xưa tới nay chưa từng có ai trong lúc hắn căm tức mà còn có thể nhàn nhã như thế, nữ nhân hám sắc đáng chết này, không chỉ không phản ứng chút nào, còn không nhìn lấy hắn một cái.

"Lạc Chỉ Y, ngươi không ưa bản vương như thế?"

Thanh âm của Ly Phong ngầm có ý tức giận, đánh vỡ yên tĩnh trên xe ngựa. Nàng không phải khóc lên khóc xuống muốn gả cho hắn sao? Hiện tại toại nguyện rồi, vì sao nàng đối với hắn không một chút để ý nào?

"Há, bản vương phi sao dám không ưa vương gia, chỉ là sợ vương gia tăng thêm buồn phiền mà thôi, người trong cả thiên hạ đều biết, ngày đó đại hôn bản vương phi liền bị vương gia ném ra khỏi phòng tân hôn, trở thành khí phụ. Bản vương phi nghĩ, vương gia khẳng định là không muốn gặp lại bản vương phi, như vậy bản vương phi tự nhiên không dám quấn quít lấy vương gia, tăng thêm buồn phiền cho ngài."

Lạc Chỉ Y mặc nhiên không có mở mắt ra, thanh âm nhàn nhạt nghe không ra thật giả.

Ly Phong nghe xong lời của nàng, tâm tình tựa hồ hiểu được, hóa ra là oán hận hắn a, vậy hôm nay sau khi về vương phủ liền bảo nàng chuyển về Chủ Các ở là được rồi.

"Ngươi còn chưa đủ tư cách trở thành buồn phiền của bản vương."

Ly Phong lạnh nhạt nói, ý tứ là ngươi có thể quấn quít lấy bản vương, bản vương sẽ không buồn phiền.

Thế nhưng lời này rơi vào tai Lạc Chỉ Y liền biến hóa... Xem thường bản cô nãi nãi? Bản cô nãi nãi sẽ không trở thành buồn phiền cho ngươi, thế nhưng bản cô nãi nãi sẽ trở thành ác mộng của ngươi! Ngươi chờ tiếp chiêu đi!

Xe ngựa đến cửa hoàng cung thì dừng lại, Ly Phong sau khi xuống xe ngựa liền muốn đưa tay đỡ Lạc Chỉ Y xuống, nhưng Lạc Chỉ Y đem làn váy nâng lên, tiêu sái gọn gàng đi xuống xe ngựa, tay Ly Phong liền lúng túng dừng lại ở giữa không trung như vậy!

Nhưng đây là ở Hoàng Cung, hắn không muốn để cho người khác chê cười, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà thu tay về. Chết tiệt, khi hồi phủ sẽ cẩn thận trừng trị nàng.

"Ha ha, tam ca, tam tẩu, các ngươi cũng mới đến a?"

Thanh âm Ly Dạ vang lên, hắn vừa nhìn thấy một màn thú vị a, tam ca chủ động đỡ nữ nhân xuống ngựa đã là quái sự, đã vậy nữ nhân còn không cảm kích, so với mặt trời mọc ở hướng tây còn kì quặc hơn.

Lạc Chỉ Y liếc mắt nhìn ba người đang đi tới, cũng không để ý, tự nhiên đi về phía trước.

Ba người ngây ra, ách, bọn họ từ lúc nào không được tiếp đãi ngư thế?

Ly Phong nhìn phản ứng của Lạc Chỉ Y, khóe miệng câu lên, a, nữ nhân này có lúc thật là đáng yêu mà! Bước nhanh về phía trước, kéo bàn tay nhỏ của nàng, mềm mại, băng băng, nàng rất lạnh phải không?

"Ngươi làm gì thế?"

Lạc Chỉ Y trừng mắt Ly Phong, hắn bị điên khùng gì a? Tay muốn tránh thoát, nhưng khí lực lại không lớn bằng hắn, tránh thoát không được.

"Bản vương là sợ ngươi đi mất rồi lại làm cho bản vương mất mặt."

Ly Phong cũng không nhìn nàng, chỉ là trên tay càng thêm dùng sức, rất lạnh phải không? Vì sao tay của nàng lại lạnh như thế?

Sắc mặt ba người đứng phía sau khác nhau, Ly Dạ sờ sờ mũi, ồ? Hắn bị chán ghét rồi sao?

Tầm mắt Hoa Tưởng Dung khóa chặt ở nơi tay hai người lôi kéo nhau, chân mày khẽ nhíu, hắn không hiểu hiện tại trong lòng hắn là cảm giác gì, cao hứng vì Phong có thể tìm được một nữ tử đặc biệt như vậy, hay là lo lắng cho Phong, bởi vì nữ tử kia tựa hồ không phải người mà Phong có thể đạt được!

Trên mặt Thượng Quan Thu Minh vẫn biểu hiện lạnh lẽo như trước, nhìn không ra bất kỳ tâm tình.

...

"Phong vương gia đến, phong vương phi đến!"

"Dạ vương gia đến!"

"Thượng Quan công tử đến!"

"Hoa công tử đến!"

Thái giám liên tiếp thông báo đem tầm mắt của mọi người trong tiệc rượu đều hướng về cửa, tứ đại công tử đến rồi!

Chỉ thấy tại cửa đại điện xuất hiện năm người, bạch y Hoa Tưởng Dung tuấn mỹ như Trích Tiên, hắc y viền vàng Thượng Quan Thu Minh tuấn khốc như Thiên Thần, thanh y Ly Dạ phong lưu tiêu sái, hồng y Ly Phong yêu nghiệt mê hoặc.

Đây chính là tứ đại công tử! Đồng dạng đều tuấn mỹ như vậy, thế nhưng phong cách, khí chất lại rất khác nhau.

Còn có Phong vương gia nắm tay nữ tử kia, dung mạo thật là bình thường, thế nhưng đứng ở bên cạnh tứ đại công tử tuấn tú tuyệt luân vẫn không cách nào khiến người ta lơ là sự tồn tại của nàng, bọn họ vừa nghe thấy tiểu thái giám gọi "Phong vương phi", lẽ nào là nàng?

Không phải nói ngày đó đại hôn Phong vương gia liền đem nàng đuổi ra khỏi phòng tân hôn sao? Hôm nay nhìn thấy, như thế nào cũng không giống a.

Không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, Ly Phong nắm tay Lạc Chỉ Y đi tới vị trí của vương gia, ngồi xuống, sau đó ba người kia cũng ngồi xuống phía sau bọn họ.

"Hoàng Thượng giá đáo!"

"Thừa Tướng đại nhân đến!"

"Quốc Sư đại nhân đến!"

Theo lời thái giám thông báo, tầm mắt của mọi người lần thứ hai rơi vào cửa điện.

Lạc Chỉ Y cũng nhìn về hướng đó, Hoàng Đế đi ở phía trước, một thân long bào khiến cả người hắn có khí chất thô bạo, uy nghiêm, dung nhan tựa thần tiên, không giận tự uy, đặc biệt là đôi mắt hắc kim sắc thâm thúy khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Phía sau hắn, là phụ thân của nguyên chủ, không giống như trước đây nàng nhìn thấy trên ti vi hình tượng Thừa Tướng mập mạp già nua, hắn rất tuấn dật, cả người tỏa ra mị lực thành thục. Đằng sau Thừa Tướng, chính là đại ca của nguyên chủ?

Một đôi con ngươi trong suốt ôn nhu như thủy ở trên gương mặt hoàn mỹ tuấn dật, tóc dài nhỏ vụn bao trùm cái trán trơn bóng của hắn, rủ xuống trên hàng mi nhỏ dài mà dày đặc, một bộ bạch y, ngọc thụ lâm phong.

Ha ha, lại là một gia hỏa lừa đời lấy tiếng, mặt ngoài vô hại, nhưng bên trong thực tế là có độc.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Mọi người quỳ xuống đất cúi chào, Lạc Chỉ Y nhíu mày, chần chờ một chút, nhưng rất nhanh cũng quỳ xuống. Nàng không có thực lực cùng hoàng gia đối kháng, không phải sao? Chí ít hiện là không thể.

"Các khanh miễn lễ."

Âm thanh uy nghiêm thô bạo truyền đến. Ly Mộ không dấu vết đảo mắt qua Lạc Chỉ Y, nàng vừa nãy chần chờ hắn đã nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Lạc Viêm Liệt cũng nhìn thấy biểu hiện vừa nãy của nữ nhi, Chỉ Nhi lần này mang đến cho hắn một cảm giác rất xa lạ, gả tới Phong vương phủ mới bảy ngày thì có biến hóa lớn như vậy sao?

"Tạ ơn Ngô Hoàng."

"Ừm. Hôm nay trẫm mời tiệc bách quan cùng các gia tộc, một là vì Quốc Sư đón gió tẩy trần, hai là vì sau ba tháng, Lam Nguyệt quốc sẽ phái sứ thần đến cùng bổn quốc giao lưu văn hóa, nếu có người thắng được Lam Nguyệt quốc, rửa sạch nhục nhã, trẫm sẽ phong làm vương gia khác họ, ban cho Kinh Nam thành."

Ly Mộ vừa dứt lời, mọi người ồ lên.

Sắc phong làm vương gia khác họ, đồng thời đem Kinh Nam làm đất phong? Ngoại trừ thủ đô Kinh Thành phồn hoa nhất thì Kinh Nam là một tòa thành trì đứng thứ hai của Ly quốc, đồng thời lại cùng Kinh Thành liên kết, đây là mê hoặc cực lớn, là vinh quang sáng ngời a.

Nhưng phía dưới không có một người dám tiếp chỉ, không có ai dám so tài. Lam Nguyệt quốc hàng năm đều sẽ đến ba quốc gia khác cùng giao lưu văn hóa. Tuy nói là giao lưu nhưng Lam Nguyệt quốc ra đề mục thực sự rất khó, vì lẽ đó cho tới nay, "giao lưu văn hóa" của Lam Nguyệt quốc đều làm cho những người khác trong tam quốc rất đau đầu.

Lạc Chỉ Y nghe Ly Mộ nói xong, ánh mắt lóe lên. Vương gia khác họ? Kinh Nam? Nghe rất tốt đây!

"Đương nhiên, nếu chúng ái khanh có ứng cử viên phù hợp thì có thể đề cử với trẫm, nếu như có thể thắng Lam Nguyệt quốc, trẫm cũng sẽ trọng thưởng người đã đề cử."

Ly Mộ nhìn mọi người ngồi bên dưới, mâu sắc càng sâu. Lẽ nào Ly quốc của hắn vô dụng như thế?

"Ha ha, được rồi, những việc này các ái khanh về nhà đàm luận, hiện tại khai yến đi."

Ly Mộ nhìn chúng đại thần đều lộ vẻ đáng tiếc trên mặt, trong lòng lửa giận kịch liệt kéo lên, thế nhưng trên mặt lại nhưng bất động thanh sắc.

Lạc Chỉ Y nhìn thấy tất cả, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

"Này, nữ nhân, ngươi đang làm gì? Mau ăn cơm."

Ly Phong thấy Lạc Chỉ Y vẫn cúi đầu, không biết đang làm những gì, đụng một cái nàng.

"Không có gì."

Lạc Chỉ Y ngẩng đầu, liếc Ly Phong một cái, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, tự dùng bữa. Ha ha, nàng đã suy nghĩ ra biện pháp rồi!

"Lại đây, nếm thử cái này."

Ly Phong gắp một con cá muối đưa tới cho Lạc Chỉ Y.

"Ta chán ghét ăn cá muối."

Lạc Chỉ Y hơi nhướng mày, đem cá muối từ trong bát để ra ngoài.

Lạc Viêm Băng há hốc mồm, đó là Phong vương gia? Đó là nữ nhi của hắn? Phong vương gia cho nàng cá muối? Nàng không muốn? Đây là ai cùng ai a? Bảy ngày, biến hóa cũng quá lớn đi?!

Lạc Chỉ Dụê bên cạnh Lạc Viêm Băng phát hiện ra phụ thân khác thường, cũng ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện, nha, đó là tam muội của hắn?

Lạc Chỉ Duệ hay gọi là Lạc gia Tam huynh đệ đối với nữ nhi duy nhất của Lạc gia này không có tiếp xúc gì, dù là người một nhà, số lần gặp nhau cũng không nhiều, hiểu biết về nàng đa số là đến từ lời đồn đại của ngoại giới, toàn bộ mọi người trong nhà cũng chỉ có phụ thân cho rằng nàng là bảo bối, mặc nàng vô pháp vô thiên, làm xằng làm bậy.

Ly Mộ ngồi trên cao tự nhiên cũng nhìn thấy được màn này, ha ha, tam đệ động tình rồi? Ân, nữ nhân thú vị a, lúc trước hắn tứ hôn quả nhiên là đúng a!

Mà ba người khác ngồi phía sau đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, cũng không để ý nhiều.

"Lạc Chỉ Y!"

Ly Phong nhìn cá muối bị lấy ra, mặt liền đen một thoáng, phát điên mà quát. Chết tiệt, hắn lần đầu tiên gắp đồ ăn cho người khác lại bị từ chối như thế.

"Nha! Vương gia, ngươi đây là điên khùng gì a? Bản vương phi nghe được, làm gì lớn tiếng như vậy? Ngươi cho rằng âm thanh của ngươi rất êm tai? Vương gia, bản vương phi biết, ngươi tự cho mình là đóa hoa nhưng có thể làm được gì? Ngươi đóa hoa này còn không phải cắm trên bãi phân trâu bản vương phi? Hiện tại ngươi la lối cũng vô dụng. Ngươi không nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn ngươi sao? Tuy rằng ngươi hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương, thế nhưng nhìn ngươi bây giờ, mặt đều biến hình rồi, thật sự là rất xấu! Ngươi có thể chịu được chính mình nhưng bản vương phi lại không chịu nổi khuôn mặt này"

Lạc Chỉ Y một hơi nói một chuỗi dài. Hừ! Cuối cùng cũng coi như báo được nho nhỏ nỗi buồn bốn mươi đại bản kia, phỏng chừng từ nay về sau, Phong vương gia "mỹ danh" sợ là muốn càng nổi hơn trước!

Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, há hốc miệng ra, ngơ ngác. Bọn họ nhìn thấy cái gì? Bọn họ nghe thấy cái gì?

"Ha ha ha...Tam ca ha ha... Đóa hoa tươi là ngươi hiện tại... Ha ha... Thật sự... Ha... Thật sự rất xấu nha!"

Ly Dạ phình bụng cười to.

Mọi người lấy lại tinh thần, cũng cười theo.

Lạc Viêm Băng là người duy nhất không muốn cười, bởi vì, hắn hiện đang muốn khóc. Xem vương gia đang đen mặt, hắn tựa hồ nhìn thấy nữ nhi tràn đầy huyết tinh nằm tại chỗ. Hoàng Thượng, Phong vương gia, Dạ vương gia đều là học sinh của hắn, hắn hiểu rất rõ bọn họ, mỗi người đều là mặt ngoài vô hại, nhưng trong xương tủy đều là người máu lạnh vô tình a.

Lạc Chỉ Duệ nhìn khuôn mặt đau khổ của phụ thân, lại nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Lạc Chỉ Y, trong lòng không rõ. Ha ha, muội muội này thật thú vị, trước đây tại sao hắn không có phát hiện?

"Lạc Chỉ Y... "

"Được rồi, vương gia, ngươi cũng đừng rống lên, ý định của ngươi là muốn cho bản vương phi mất mặt? Các vị đang ngồi tại đây, bản vương phi không quen biết hắn, các ngươi ai nhận thức hắn thì hãy dắt đi, đừng để lại nơi này sẽ rất mất mặt!"

Ly Phong còn chưa nói hết câu, liền bị Lạc Chỉ Y đánh gãy.

Khóe miệng mọi người co giật, vương phi này đúng là điếc không sợ súng, không nhìn thấy Phong vương gia mặt đã biến thành đen rồi sao?

"Khặc, tam ca, ngươi xem đây là chuyện nhà của các ngươi, vẫn là về nhà xử lý tốt hơn, hiện tại cũng đừng làm cho các vị đại nhân chê cười."

Ly Dạ xem Ly Phong mặt đen, nhắm mắt tiến lên nói.

"Hừ!"

Ly Phong hừ lạnh một tiếng, áp sát vào Lạc Chỉ Y.

"Vương gia, ngươi làm gì thế? Ngươi chớ làm loạn nha! Ta là nữ nhân đoan trang a! Cứu mạng a! Thật bất lịch sự a!"

Lạc Chỉ Y thấy Ly Phong đem bàn tay hướng về phía nàng liền mở cổ họng kêu to. A, tức giận đi! Tức giận đi! Càng tức càng tốt, càng tức giận, càng có thể đạt được mục đích của nàng.

"Hoàng Thượng, thần đệ xin được cáo lui trước."

Ly Phong một phát bắt được Lạc Chỉ Y, nhấc theo nàng rời đi.

"Nha! Ly Phong, mau buông bản cô nãi nãi ra, cho ta ăn, Tiên Hoa vương gia, bản cô nãi nãi còn chưa ăn no! Cho ta ăn, Ly Phong..."

"Phốc ~ khặc khặc... Khặc khặc... "

Nghe thấy âm thanh xa xa truyền đến, Ly Mộ mới vừa uống trà vào miệng liền phun ra ngoài. Còn không ăn no? Nữ nhân này cũng thật là...

"Ha ha... Tam tẩu thật đúng là đáng yêu a... Ha ha..."

Tiên Hoa vương gia?

Trên mặt Thượng Quan Thu Minh xuất hiện nụ cười ngàn năm khó gặp. Trên thế giới này tại sao lại có người khôi hài như thế?

Hoa Tưởng Dung nhìn về phương hướng hai người biến mất, nữ nhân kia, tựa hồ là cố ý chọc giận Phong đây.

Trong mắt Lạc Viêm Băng tràn ngập nghi hoặc, biến hóa của nàng có thể dùng từ trời đất xoay vần để hình dung rồi, bảy ngày, thật sự có thể để một người biến đổi nhiều như vậy?

Lạc Chỉ Duệ mặc nhiên một bộ dáng công tử như ngọc, thế nhưng tại sâu xa trong đôi con ngươi ôn nhu như thủy đã ẩn giấu đi một tia hứng thú ác liệt. Muội muội chơi tốt như vậy, tại sao hơn mười năm hắn lại bỏ qua a? Nếu như có thể biết sớm hơn một chút, như vậy trong quá khứ hơn mười năm có thể sẽ tăng thêm rất nhiều lạc thú!

Một buổi tiệc rượu, theo Phong vương gia cùng vương phi song song rời đi tuy rằng trở về bình thường nhưng tổng thể cũng ai có hứng nổi nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.