Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 37: Tư cách




Đại học T.

Một buổi lễ tốt nghiệp long trọng xưa nay chưa từng có đang được tiến hành bên trong.

Sở dĩ nói xưa nay chưa từng có là bởi vì buổi lễ chỉ vì một người mà cử hành.

Phần mở màn dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, người chủ trì đột nhiên lớn giọng:

"Hiện tại, xin mời niềm kiêu ngạo của đại học T chúng ta - bạn học Lạc Chỉ Y!"

Vừa dứt lời, một thân ảnh màu trắng liền chậm rãi từ phía sau khán đài đi ra, tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người nàng.

Một mái tóc dài đen nhánh bồng bềnh như là thác nước buông xuống, một đôi mắt như hai vì tinh tú, phản chiếu thủy quang, mũi ngọc duyên dáng tinh xảo, quai hàm phấn nộn khiến người khác phát ngất và phiến môi như anh đào.

Làn da óng ánh non mềm như tuyết ngọc, thân thể nổi bật tinh tế, nàng vận trang phục thục nữ trắng tinh càng làm nổi bật lên khí chất không dính khói bụi trần gian, như tiên tử bên trong bức họa, tuyệt mỹ thuần khiết.

Lạc Chỉ Y đứng vững trước microphone, nhếch miệng tạo thành một vệt cười yếu ớt, hướng phía dưới nhẹ nhàng vẫy tay.

"Cảm ơn mọi người đã vì Chỉ Y tổ chức buổi lễ tốt nghiệp đặc biệt này, Chỉ Y vạn phần cảm động, Chỉ Y sẽ luôn là một thành viên của đại học T, bất kể quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Tuy rằng Chỉ Y sắp rời khỏi đại học T, thế nhưng lòng của Chỉ Y mãi mãi ở lại đây cùng mọi người. Bây giờ, Chỉ Y thật sự phải rời khỏi rồi, Chỉ Y thật sự... Thật sự... Rất không nỡ..."

Đi kèm theo tiếng nói kỳ ảo là từng giọt nước mắt như trân châu rơi rụng, mọi người ở đây đều thương tâm không nỡ.

"Chỉ Y đừng khóc, chúng ta vĩnh viễn yêu ngươi!"

"Đúng, Chỉ Y, đừng khóc a... Chúng ta vĩnh viễn yêu ngươi, ngươi vĩnh viễn là nữ thần của đại học T chúng ta..."

...

Chỉ một thoáng, mọi người đều khóc lớn đến nỗi rung trời. Lạc Chỉ Y cúi đầu, tóc dài trút xuống, che lại tất cả biểu cảm trên mặt. Rồi trong nháy mắt nàng ngẩng đầu lên, nói với mọi người:

"Chỉ Y xin phép đi trước."

Sau đó nàng che mặt vội vàng rời đi...

...

Bên trong nhà xe xa hoa, hai tên nam tử tuấn lãng nhìn thiếu nữ đối diện, khóe miệng cong lên.

"Lão đại, mạnh, thật mạnh, không đầy ba phút liền có thể thoát thân, thật là CMN mạnh!"

Người đứng bên trái có khí chất ấm áp như mặt trời, đứng đối diện thiếu nữ nói.

"Không, phải nói là không đầy ba phút, liền có thể ung dung thoát thân."

Người đứng bên phải là một nam tử mang hơi thở văn hoa nói, đồng thời tăng thêm hai từ "ung dung".

"Hơn nữa còn để toàn trường thậm chí người của toàn thế giới đều tin tưởng "lời tâm huyết" của nàng."

"Đúng vậy, rõ ràng là thiếu kiên nhẫn rời đi, lại một mực làm cho tất cả mọi người đều cho rằng nàng sợ họ thương tâm nên mới né tránh, khóc một mình, thương tâm một mình. Lão đại, ngươi thật cao tay!"

Khoé miệng thiếu nữ câu lên.

"Rất rảnh rỗi sao? Đi diệt trừ <Hồng Hổ> ngay trong ngày hôm nay đi."

Tiếng nói kỳ ảo thăm thẳm vang lên, mang theo từng tia cảm giác tà nịnh, thiếu nữ này chính là Lạc Chỉ Y.

"Ngay trong ngày hôm nay?!"

Nam tử có khí chất như ánh dương suýt nữa nhảy lên.

Lạc Chỉ Y nhìn về phía hắn, nhíu mày.

"Có ý kiến?"

"... Không."

Hắn dám sao? Thật xui xẻo, ngày hôm nay thật vất vả mới được nghỉ ngơi, kết quả vẫn là... xui xẻo!

Lạc Chỉ Y - nhân vật được mọi người mệnh danh là thiên tài tuyệt thế, mới mười tám tuổi liền nắm giữ bốn cái bằng bác sĩ, hơn nữa còn thường nhận thưởng ở trường đua quốc tế. Không chỉ như vậy, nàng còn là thần tượng thịnh hành đang "hot" toàn cầu, vóc người nhất lưu, khuôn mặt tuyệt mỹ, đa tài đa nghệ.

Nàng chính là hình tượng của Thiên Nhân trong mắt người khác: thuần khiết tao nhã, mỹ lệ hào phóng.

Nhưng, nàng thực sự là ai?

Thủ tịch đặc công của Cia - Mai, là nàng.

Lão đại của hắc bang lớn nhất toàn cầu "Tuyệt sát" - Hỏa Phượng, cũng là nàng.

"Tuyệt sát" đệ nhất sát thủ - Sát, lại là nàng.

Không sai, đây mới thực sự là nàng: vô tâm lãnh tình, phúc hắc cơ trí.

Lạc Chỉ Y cố ý đi cùng Trình Lượng và Hứa Thụy vì để hoàn thành nhiệm vụ do Cia truyền đạt - ám sát ba tên gián điệp của Nhật Bản.

...

Trong quán rượu lớn Châu Tế, phòng số 603, một bóng dáng bé nhỏ xuất hiện ở trên ban công, vươn tay trái ra, ấn nơi nhô ra của vòng tay tinh mỹ, ánh bạc bỗng lóe lên, một tia kim loại liền quấn lấy lan can trên sân thượng phòng số 604.

Mang theo găng tay, nắm chặt tia kim loại, lấy lực nhảy một cái, thân hình như phiên phi hồ điệp, nhẹ hạ xuống ở trên ban công phòng số 604, sau đó nhào lộn mấy cái, nhanh chóng lắc mình tiến vào bên trong phòng 604.

Sau một phút, bóng người lại xuất hiện ở trên ban công phòng 604. Giống như lúc nãy, bóng người dùng phương pháp y hệt tiến vào phòng 605, tương tự sau một phút, sau đó lại dùng phương pháp cũ tiến vào phòng 606.

Một phút sau bóng người lại xuất hiện trên ban công phòng 606, lại dùng phương pháp đó trở lại phòng 603.

Bên trong phòng 603.

"Cục trưởng, nhiệm vụ hoàn thành"

Thanh âm kỳ ảo tươi đẹp vang lên, là Lạc Chỉ Y.

Giờ khắc này, Lạc Chỉ Y đang nằm nghiêng trên sofa, một tay đỡ đầu, một tay cầm điện thoại di động, một thân quần áo màu đen bó sát phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ, hai mắt khẽ nhắm, gương mặt thon dài, hàng mi dày đặc như cánh bướm run rẩy.

"Nhiệm vụ lần sau mà dễ như thế thì đừng tìm ta."

Nói xong liền cúp máy.

Hai mắt nàng mở ra, trong nháy mắt đó, tựa như ánh sáng của thiên địa đều bị hạ thấp.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Thời điểm đi tới cửa thang máy, Lạc Chỉ Y bất chợt nảy sinh ý nghĩ muốn đi cầu thang bộ, nhưng đang đi tới tầng thứ năm thì..

"Tin nhắn đến rồi! Tin nhắn đến rồi!"

Lạc Chỉ Y lấy điện thoại di động ra, là Trình Lượng, nàng vừa đi vừa xem tin nhắn. Đột nhiên, dưới chân bỗng trượt đi...

"A..."

"Rầm... Rầm..."

Trước khi hôn mê một giây, Lạc Chỉ Y lẩm bẩm:

"Quả táo chết tiệt..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.