Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 4: Bằng như cậu mà cũng biết nấu ăn




Lâm Thiếu Ý không tới một mình, hắn còn mang theo một đứa bé.

Đứa bé này mới có hai ba tuổi, luôn nắm chặt góc áo của Lâm Thiếu Ý, Lâm Thiếu Ý vừa đứng lại, nó lập tức ôm chặt lấy đùi hắn không buông, vùi mặt vào quần áo của Lâm Thiếu Ý, không dám nhìn ai.

Tư Mã Phượng nheo mắt lại, mơ hồ thấy được dáng vẻ đoan chính của đứa bé, chấn động: “Con của ngươi?”

Lâm Thiếu Ý:”Con ta ở đâu ra? Đây là Tân Trọng-con trai của Tân Mộ Vân.”

Tư Mã Phượng thoáng sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

Tân Gia Bảo Bảo chủ Tân Mộ Vân làm nhiều việc ác, vì trả thù cá nhân, ở trên giang hồ gây ra không ít chuyện, hoả thiêu Thiếu Ý Minh là một trong số đó. Hiện giờ Tân Mộ Vân đã bị trưởng lão Cái Bang đánh chết, thê tử lại tự vẫn, để lại đứa bé không người chăm sóc này, cuối cùng vẫn là Lâm Thiếu Ý nhặt về.

Tư Mã Phượng cực kỳ tò mò, xoay người xoa tóc Tân Trọng. Tân Trọng hoảng sợ, vụt ngẩng đầu lên, cặp mặt to tròn đong đầy nước.

“…..Nó làm sao vậy? Không thoải mái à?”

Lâm Thiếu Ý thở dài, ôm lấy Tân Trọng. Tân Trọng ôm cổ hắn, khóc nức nở.

“Nó nghĩ ta dẫn nó ra ngoài là muốn vứt bỏ nó.” Lâm Thiếu Ý buồn rầu không thôi, “Là thế này, nó vẫn được cha ta chăm sóc, cách đây ít lâu người của Cửu Giang Phái Uông bang chủ đến Thiếu Ý Minh thăm hỏi cha ta, Uông phu nhân và Uông cô nương đều rất thích nó, nó cũng vui vẻ chơi đùa cùng với bọn họ. Lần này ta đến Cửu Giang Phái làm việc, cha bảo ta mang theo Tân Trọng, đến gặp Uông phu nhân. Ngươi cũng biết nó không có mẹ, Thiếu Ý Minh cũng ít thấy phụ nhân, mà có thì ai nấy đều uy mãnh hơn cả nam tử, Tân Trọng nhát gan sợ phiền phức, các nàng không chăm sóc nó được.”

Lâm Thiếu Ý vừa nói, vừa vỗ nhẹ lưng đứa bé, thủ pháp cực kỳ thành thạo.

Tư Mã Phượng mơ hồ hiểu ra:”Cha ngươi là muốn Uông phu nhân hỗ trợ chăm sóc nó?”

“….Không phải.” Lâm Thiếu Ý muốn nói lại thôi.

Tư Mã Phượng đột nhiên phúc chí tâm linh, cười nói:”Cha ngươi muốn ngươi đến gặp Uông cô nương của Cửu Giang Phái chứ gì?”

Lâm Thiếu Ý vẻ mặt buồn bực.

“Tóm lại ta mang nó theo cùng, kết quả đi được nửa đường, nó lại nghĩ là ta muốn bỏ rơi nó, khóc cả ngày lẫn đêm, không chịu rời khỏi ta.”

Tư Mã Phượng cực kỳ đồng tình:”Minh chủ, ngươi vất vả.”

Tư Mã Phượng bảo A Tứ ôm lấy Tân Trọng, đưa đến viện của Cam Nhạc Ý chơi. Tân Trọng khóc không ngừng, Lâm Thiếu Ý quyết tâm sắt đá, không liếc nó lấy một cái. Trong sảnh cuối cùng cũng yên tĩnh, Lâm Thiếu Ý lúc này mới rảnh nói ra mục đích chân chính khi tới đây.

Thiếu Ý Minh vẫn không tìm thấy Trác Vĩnh. Trác Vĩnh mất tích đã gần một tháng, Thiếu Ý Minh cơ hồ lật tung cả thành Thập Phương, nhưng một tia tung tích cũng không có, cực kỳ quái lạ. Trước đó Lâm Thiếu Ý đã thương thảo chuyện này với phụ thân Lâm Kiếm của hắn, Lâm Kiếm vừa hay có thư tín quan trọng muốn hắn đứa đến Cửu Giang Phái, liền đề nghị hắn thuận đường thì đến Bồng Dương tìm Tư Mã Phượng. Lâm Thiếu Ý và Tư Mã Phượng khi truy lùng Tân Gia Bảo Bảo chủ Tân Mộ Vân từng có qua lại, vì tuổi tác tương đương, đều là thanh niên có suy nghĩ giống nhau, dễ dàng trở thành bằng hữu. Lâm Thiếu Ý biết Tư Mã thế gia không nhận vụ án nhỏ, cũng không chắc mình có mời được Tư Mã Phượng ra mặt hay không. Nếu là dùng thân phận võ lâm minh chủ đến gặp Tư Mã Phượng, Tư Mã Phượng hẳn sẽ đồng ý, nhưng hai người đã là bằng hữu, lấy thân phận ra có vẻ khách sáo.

“Nếu tiện, ta muốn mời người giúp ta lần này. Việc này cũng là tiện đường mà đến, ta chủ yếu là tới Cửu Giang Phái truyền tin. Cửu Giang Phái một năm trở lại đây bởi vì Thần Ưng Doanh, cũng đáng sứt đầu mẻ trán.” Lâm Thiếu Ý nói, “Bọn họ đến gặp cha ta, chính là muốn mời Thiếu Ý Minh ra mặt, vì họ đòi công bằng.”

Tư Mã Phượng cơ hồ tưởng mình nghe nhầm; “Thần Ưng Doanh? Thần Ưng Doang sao lại ở Cửu Giang Phái?”

“Không phải Thần Ưng Doanh bên hoàng thành kia đâu, mà là một di chỉ.” Lâm Thiếu Ý dường như đoán được suy nghĩ của hắn, “Có một Thần Ưng Doanh xây được nửa chừng thì bỏ trong địa bàn của Cửu Giang Phái. Hiện tại Cửu Giang Phái muốn phá huỷ tưởng rào bao quanh kia đi, nhưng vị trí của tường bao cực kỳ xảo quyệt, nó nằm giữa nơi giáp ranh giữa Cửu Giang Phái và Tam Ý Bang. Bây giờ Cửu Giang Phái và Tam Ý Bang vì mảnh đấy ấy, cơ hồ muốn đánh nhau.”

Tư Mã Phượng xoa xoa huyệt thái dương, có chút hồ đồ:”Lại thêm một Thần Ưng Doanh- mà khoan, Lâm Minh chủ, ngươi có biết nguồn gốc của Thần Ưng Doanh không?”

Lâm Thiếu Ý thu lại nụ cười, vẻ mặt ngưng trọng:”Ta biết. Ta còn biết đằng sau Thần Ưng Doanh chính là đại kế mà triều đình vạch ra, nhưng tình huống cụ thể thế nào, ta không được rõ.”

Khoảnh khắc, trong đầu Tư Mã Phượng vụt qua rất nhiều ý niệm.

Trong viện thoáng trầm mặc, hắn lần thứ hai mở miệng.

“Lâm Minh chủ, có một việc ta muốn nói với ngươi.” Hắn thấp giọng nói, “Ngoại trừ Thần Ưng Doanh, ngươi còn cần biết Thần Ưng Sách.”

Bên kia mái nhà, A Tứ mang theo Tân Trọng không ngừng nỉ non đến viện của Cam Nhạc Ý.

Biên Cương đi tuần phố, Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đang ngồi ăn một nồi chân giò hầm quên trời đất.

Tân Trọng kéo quần áo A Tứ, khiến túi hạt thông không biết hắn giấu ở đâu cũng rơi hết ra, A Tứ đặt nó xuống đất, hùng hùng hổ hồ quay đầu lại kiếm. Chân giò hầm rất thơm, Tân Trọng đứng khóc một lát, nín khóc, quay đầu nhìn về phía nồi thịt.

Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đang nhìn chằm chằm A Tứ và Tân Trọng.

“A Tứ đại ca….” Tống Bi Ngôn nuốt thức ăn trong mồm, gian nan hỏi, “Con trai ngươi?”

“Con ta cái gì!” A Tứ nhặt hạt thông lên, thổi đi bụi bẩn, xoay người ngồi bên cạnh Cam Nhạc Ý, sau đó kéo Tân Trọng vào trong lòng mình, dùng hai chân bao quanh nó, “Đây là con trai của Lâm Minh chủ.”

“À…..” Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn hiểu rõ gật đầu.

A Tứ lột vài hạt thông cho Tân Trọng ăn, Tân Trọng dùng hàm răng non nớt nhai hạt thông, cặp mắt tập trung vào nồi thịt đang toả hương thơm. Nó khóc một đường, hai mắt sưng đỏ, mũi cũng hồng hồng, nhìn qua rất đáng thương.

“Lâm Minh chủ thành thân khi nào vậy?” Cam Nhạc Ý hỏi.

“Lâm Minh chủ đúng là không biết chăm sóc trẻ con, khóc thành như vậy.” Tống Bi Ngôn nói.

A Tứ nháy mắt mấy cái, mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra, vì thế nguyên vẹn ứng theo: “Đúng vậy, có lẽ là âm thầm thành thân, không cho chúng ta biết. Các ngươi không hiểu, người giang hồ dễ gây thù chuốc oán, hơn nữa hào kiệt như Lâm Minh chủ, nếu là có phu nhân có con trẻ, đương nhiên phải nghiêm mật bảo vệ, không để người khác biết. Lâm Minh chủ một đại nam nhân, trong Thiếu Ý Minh cũng đều là hán tử, chăm sóc trẻ con chắc chắn sẽ không được chu đáo.”

Tống Bi Ngôn múc một bát canh, thổi nguội đút cho Tân Trọng. Tân Trọng chậm rãi uống, trên mặt rốt cuộc hiện ra chút hoạt bát.

“Thịt.” Nó chỉ vào chân giò hầm, “Ca ca, ta muốn ăn.”

Tống Bi Ngôn bị một tiếng “ca ca” này làm cho nở gan nở ruột. Từ lúc đến Tư Mã gia, ai nấy đều cao lớn hơn hắn, ai nấy đều lớn tuổi hơn hắn, thường ngày toàn gọi hắn là “Tống a”, “Tiểu Tống a”, lúc này đột nhiên được gọi là ” ca ca”, quả thật dễ nghe vô cùng.

Hắn ân cần xé thịt lột da chân giò cho Tân Trọng, đút cho nó ăn. A Tứ đẩy đứa bé cho hắn, cùng Cam Nhạc Ý tăng nhanh tốc độ gặm chân giò.

Bốn người ăn hết nồi chân giò, Tân Trọng cũng không khóc nữa, dựa vào lòng Tống Bi Ngôn, hau háu nhìn đống xương người trên bàn. Một cái đầu lâu khô đặt trên bàn, hốc mắt tối om hướng về phía Tân Trọng. Tân Trọng không sợ, nhìn một lúc đột nhiên cười ra tiêng, kéo Tống Bi Ngôn ý bảo hắn xem:”Có con sâu đi vào, ca ca….”

Tống Bi Ngôn đang cùng Cam Nhạc Ý, A Tứ thảo luận việc rốt cuộc ai mới là phu nhân của Lâm Thiếu Ý, không để ý tới nó.

Đang lúc loại trừ bốn vị trong giang hồ mười đại mỹ nhân, còn chưa cẩn thận thảo luận sáu vị còn lại, có người tới mời bọn họ đến đại sảnh.

Trong sảnh vẫn là Tư Mã Phượng và Lâm Thiếu Ý.Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn không hiểu ra sao, không biết vì sao mình cũng được mời tới.

“Cam lệnh sử, Tiểu Tống, các ngươi thu dọn chút hành lý, hai ngày nữa ta và các ngươi sẽ xuất phát đến Thiếu Ý Minh, giúp Lâm Minh chủ làm việc.” Tư Mã Phượng nói.

A Tứ sửng sốt:” Ta thì sao?”

Tư Mã Phượng lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Lần này không mang ngươi theo.

A Tứ trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo:”Thiếu gia ta biết sai rồi!”

Ngay cả biết sai cũng vô dụng, Tư Mã Phượng lần này quyết tâm không mang hắn theo, chủ yếu là bởi Cam Nhạc Ý đi cùng có thể hỗ trợ khám nghiệm tử thi. Lâm Kiếm cho rằng ba công tử ca chết ở thành Thập Phương chưa biết chừng có liên quan đến vụ án Trác Vĩnh mất tích, dặn dò Lâm Thiếu Ý bảo Tư Mã Phượng mang theo ngỗ tác. Cam Nhạc Ý đã lâu chưa đi xa, cực kỳ vui vẻ. Tuy tính hắn lười không thích hoạt động, nhưng ở nhà mỗi ngày bị Biên Cương quấy rầy, rất phiền, vì thế sung sướng đáp ứng Tư Mã Phượng.

Tư Mã Phượng nói với Lâm Thiếu Ý chuyện về Thần Ưng Sách, cuối cùng còn nhờ hắn giúp mình một việc: thay thế hắn thỉnh cầu Ưng Bối Xá đưa ra tư liệu đã tra được về Thần Ưng Sách.

Thiếu Ý Minh đưa ra thỉnh cầu như vậy, Ưng Bối Xá có thể khó mà từ chối, dù sao cũng tốt hơn việc mình đề cập với Trì Dạ Bạch.

Lâm Thiếu Ý rất quan tâm đến Thần Ưng Sách, liền đồng ý với hắn.

Mọi người phân công nhau hành động, đám Tư Mã Phượng lao tới Thiếu Ý Minh, Lâm Thiếu Ý mang theo Tân Trọng đến Cửu Giang Phái.

Đưa thư xong, lại để Uông phu nhân và Uông cô nương vuốt ve xoa nắn đã Tân Trọng, Lâm Thiếu Ý sợ đám người Uông bang chủ níu giữ, rồi nảy sinh vài chuyện mờ ám, ôm Tân Trọng vẫn khóc không ngừng chạy vội.

Từ Cửu Giang Phái đến Ưng Bối Xá ở trấn Vân Dương, phải rẽ sang một con đường khác. Tân Trọng khóc mệt, cuộn tròn trong lòng hắn ngủ. Lâm Thiếu Ý lững thững cầm cương, chậm rì rì đi về phía trước.

Tân Trọng luôn sợ bị Lâm Thiếu Ý vứt bỏ, Lâm Thiếu Ý vì thế mới nhận ra, mặc dù chỉ là một đứa bé, nó vẫn có thể nhận thấy ai ác ý ai tốt bụng.

Khi nó mới tới Thiếu Ý Minh, Lâm Thiếu Ý và A Giáp, A Ất không mấy vui lòng để ý tới nó. Lâm Thiếu Ý chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ chết thảm của muội muội, từ đáy lòng sẽ nảy sinh sát ý âm u đáng sợ.

Cho nên ở trong Thiếu Ý Minh, có quan hệ tốt nhất với Tân Trọng ngược lại là Lý Diệc Cẩn.

Lâm Thiếu Ý từng thấy Lý Diệc Cẩn để Tân Trọng ngồi ở trên vai mình, dẫn nó đi chơi diều. Hình ảnh phụ tử hoà thuận vui vẻ ấy, khiến hắn chấn kinh thật lâu.

Tân Trọng ngủ đẫy giấc, tỉnh lại phát hiện hai người còn đang xóc nảy trên đường, miệng nhếch lên lại muốn khóc. Lâm Thiếu Ý tay mắt lanh lẹ nhét vào mồm nó trái cây hái được ven đường, Tân Trọng cắn một ngụm, ngọt đến mức quên cả khóc.

“Còn khóc nữa không cho ngươi ăn.” Lâm Thiếu Ý uy hiếp, rồi đưa cho nó thêm một quả.

Tân Trọng cầm trái cây cắn từng miếng nhỏ ăn, ăn xong lại duỗi tay về phía hắn đòi thêm.

Một đường cho nó ăn trái cây, rốt cuộc cũng tới Ưng Bối Xá. Người thanh niên dẫn hắn vào nghe hắn nói là tới tìm Trì Dạ Bạch, cười nói: “Lâm minh chủ tới thật đúng lúc, đương gia chúng ta mới vừa trở về, đang ở trên sườn núi luyện kiếm.”

Lâm Thiếu Ý: “Tốt tốt tốt.”

Dứt lời liền nhét Tân Trọng vào lòng thanh niên kia, bước nhanh về phía người đó vừa chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.